Kiều Diệp cũng nhìn thấy tin tức. Nàng cảm thán: “Ngũ thúc thật sự đi trong thôn quấy rối, cũng may ngươi sớm có an bài.”
Trước đó Lục Mai bị bắt, Tiêu Cảnh Thần liền chuẩn bị bắt luôn cả Lục Thanh Vinh. Ai ngờ chờ đến lúc bắt người lại phát hiện Lục Thanh Vinh đã không còn ở kinh thành, bị phản tặc đưa đi. Lục Thiều đoán phản tặc rất có thể sẽ lợi dụng cặn bã thúc về quê tác quái. Dù sao phản tặc lưu cặn Ngũ thúc, điểm duy nhất có thể lợi dụng chính là đối phó bọn họ.
Lục Thiều truyền tin cho đám người Lục lão thái thái, lại phái thêm người về thôn. Còn thông báo cho Tiêu Cảnh Thần, để đối phương phái người đi trong thôn nhìn chằm chằm, phòng ngừa vạn nhất.
Sau đó hắn thật sự đoán được, không thể không nói, nếu như cặn bã Ngũ thúc cùng phản tặc thật sự chuốc thuốc mê người Lục gia làm con tin.Đối với bọn họ mà nói, xác thực sẽ bó tay bó chân. Ở chung lâu như vậy, bọn họ cũng có cảm tình với người Lục gia, không thể mặc kệ được.
Lục Thiều nói: “Đúng vậy. Nếu không, còn không biết sẽ gây ra chuyện gì. Chờ chúng ta hồi kinh, chẳng những muốn mang người Lục gia cùng Kiều gia đi, Ôn gia bên kia cũng phải để người Phản Vương nhìn chằm chằm một chút. Không thể để cho phản tặc thừa cơ tác quái.”
Kiều Diệp đồng ý: “Đúng vậy, dù sao còn có một Ôn Hương Liên không sa lưới.”
Ôn Hương Liên bây giờ là mồi câu bên Tiêu Cảnh Thần, xem còn có thể câu ra con cá lớn nào không. Mẹ con Úc Uyển Chi và Lục Châu Lam cũng nhảy nhót không được bao lâu. Sau này sẽ cùng nữ nhân có vấn đề ở hậu viện của Tống Thiếu Dương, cùng bị đưa đi Phi Long Vệ.
Ngày hôm sau, Lục Thiều và Kiều Diệp về quê.
Vừa mới vào huyện thành đã được Lư huyện lệnh dẫn người chủ động nghênh đón. Bất kể là Lư Huyện Lệnh hay là gia chủ nhà giàu trong huyện thành, hai vợ chồng Lục Thiều đều rất nhiệt tình. Từng người đều mời bọn họ đến nhà dùng bữa.
Mọi người đều biết giá trị của Trạng nguyên Lục Thiều, càng nghe nói Kiều Diệp được phong huyện chủ. Chỉ cần sau này vợ chồng Lục Thiều không tự tìm đường chết, tiền đồ tuyệt đối vô lượng, đương nhiên bọn họ phải giao hảo.
Lục Thiều và Kiều Diệp không vì thân phận thay đổi mà ra vẻ kiêu ngạo, vẫn khiêm tốn khách khí đối đãi người khác như trước. Nhưng cũng từ chối lời mời của mọi người, nói vội vã muốn về thôn gặp người thân.
Mọi người đương nhiên không cưỡng ép, dồn dập tỏ vẻ sau này vợ chồng Lục Thiều rảnh rỗi, nhất định phải tới nhà bọn họ ở huyện thành làm khách. Bọn họ cũng muốn dính chút hỉ khí của trạng nguyên.
Ngồi với mọi người một lúc, vợ chồng Lục Thiều mới rời khỏi, trở về thôn. Còn chưa vào thôn, đã thấy trưởng thôn, tộc trưởng mang theo vẻ mặt tươi cười chờ ở cửa thôn.
Nhìn thấy xe ngựa xuất hiện, cả đám đều kích động không thôi.
“Ngũ Lang cùng tức phụ Ngũ Lang đã trở về.”
“Ngũ Lang gì chứ, hiện tại Ngũ Lang cũng không phải là ngươi có thể gọi, phải gọi là Trạng Nguyên công.”
“Đúng đúng, về sau cũng đừng kêu loạn.”
Xe ngựa đến cửa thôn thì dừng lại, Lục Thiều và Kiều Diệp xuống xe ngựa, đã bị một đám người vây quanh, lời hữu ích càng không ngừng ném.
“Lục Trạng Nguyên, lúc trước chúng ta đều xem ngươi là Văn Khúc Tinh Hạ…”
“Tức phụ của Trạng Nguyên cũng lợi hại, không hổ là người từng hầu hạ Hà Bá đại nhân, hiện tại đều được phong làm huyện chủ, nghe nói còn lớn hơn cả chức quan của Huyện lệnh.”
Một thương nhân kinh thành đến tham gia náo nhiệt nói: “Không chỉ lớn hơn Huyện lệnh, Huyện chủ là nhị phẩm, phẩm cấp còn cao hơn Tri Phủ ở phủ thành.”
Nghe hắn nói như vậy, người trong thôn đều sợ ngây người. Ánh mắt nhìn Kiều Diệp tràn đầy bội phục cùng kích động: “Tức phụ của Trạng Nguyên, ngươi cũng quá lợi hại. Chúng ta biết ngươi đi kinh thành, cũng tuyệt đối có thể xông ra một phen thiên địa. Vậy ngươi không phải lợi hại hơn tri phủ đại nhân sao?” Chỉ là thật sự không ngờ, tức phụ Ngũ Lang so với Ngũ Lang còn lợi hại hơn, thân phận so với tri phủ còn cao hơn.
Kiều Diệp cười nói: “Các ngươi vẫn nên tiếp tục gọi ta là tức phụ Ngũ Lang đi. Ta chỉ là phẩm cấp nghe cao mà thôi, cũng không có thực quyền, không thể đặt chung một chỗ với tri huyện, cũng không lợi hại hơn bọn họ.” Nàng đương nhiên sẽ không để lại đầu đề gì.
Cả đám đều bội phục nói: “Vậy cũng rất lợi hại rồi.”
Lục lão thái thái đẩy những người này ra, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Đây chính là cháu dâu của Lục gia chúng ta, đương nhiên là lợi hại rồi.”
Sau đó bà kéo Kiều Diệp, ánh mắt tràn đầy từ ái: “Tức phụ Ngũ Lang, đi đường gấp gáp trở về mệt mỏi rồi, về nhà nghỉ ngơi trước.”
Kiều Diệp cũng không muốn bị vây xem: “Quả thật mệt mỏi, chúng ta về nhà đi.”
Tiếp theo hai vợ chồng lại chào hỏi đám người Lục lão tam một lần.
Bởi vì người cả thôn đều ra đón, bọn họ cũng không tiện tiếp tục ngồi xe ngựa, mà là cùng người Lục gia đi bộ về nhà, các thôn dân vẫn luôn đi theo. Thấy hai người mặc dù có tiền đồ lại lợi hại như vậy nhưng thái độ đối với mọi người lại không có thay đổi, vẫn là bình dị gần gũi như vậy. Nào giống như Lục Thanh Vinh kia, kiếm được mấy đồng tiền bẩn, trở về mắt liền mọc trên đỉnh đầu. Vẫn là phu thê Ngũ Lang tốt.
Đám người tộc trưởng đều rất kích động, kéo Lục Thiều nói chuyện một hồi lâu.
Đến khi Lục gia mở cửa, Lục Thiều mời bọn họ vào ngồi, bọn họ đều biết điều từ chối nhã nhặn.
Sau khi trở lại Lục gia, Lục Thiều Kiều Diệp chia quà từ kinh thành cho mọi người. Sau đó ngồi nói chuyện thân cận với người Lục gia một hồi, mới trở về gian phòng trước đó của bọn họ nghỉ ngơi.
Gian phòng của bọn họ vẫn luôn có người Lục gia tiến vào quét dọn, cho nên sạch sẽ như lúc ban đầu. Bữa tối, Lục tam tẩu làm một bàn lớn đồ ăn mà Lục Thiều và Kiều Diệp thích ăn. Nhìn thấy hai người vẫn thích ăn như cũ, càng không có ghét bỏ, nàng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng rất vui vẻ.
Người Lục gia cũng giống như vậy. Lần này Lục Thiều đề xuất muốn dẫn cả nhà vào kinh, mọi người không phản đối.
Bọn họ cũng muốn đi kinh thành thấy chút việc đời, hơn nữa lần này Lục Thiều đỗ trạng nguyên sẽ làm quan ở kinh thành, Kiều Diệp cũng làm huyện chủ. Bọn họ đi kinh thành, cũng sẽ không cản trở.
Ý của Kiều Diệp là muốn bọn họ đi kinh thành, hỗ trợ quản lý xưởng và nông trang mới. Bọn họ đều rất vui vẻ, cảm thấy mình có tác dụng, chỉ cần có thể giúp đỡ hai vợ chồng là được rồi. Nếu không, để cho bọn họ nhàn rỗi không làm gì cả, chính bọn họ cũng không nhàn rỗi được.
Mấy đứa nhỏ cũng đều trưởng thành, đi kinh thành tiền đồ dĩ nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhị Nha và một học sinh đã thi đậu tiến sĩ đính hôn, điều này làm cho mấy phòng Lục gia cao hứng, đồng thời cũng ôm vài phần hy vọng. Nhị Nha gả tốt, con gái bọn họ cũng sẽ không kém. Bọn họ cũng không cầu nữ nhi nhà mình gả đến thế gia đại tộc gì, bọn họ biết thân phận nhà mình nhưng có thể có vị hôn phu như Nhị Nha, bọn họ cũng thỏa mãn.
Cơm nước xong, Lục Thiều chủ động đi vào trong tộc. Đám người tộc trưởng thương lượng với hắn chuyện lập đền thờ Trạng Nguyên trong thôn và tổ chức tiệc lưu thủy. Sau đó định ra thời gian tổ chức tiệc lưu thủy và tế tổ.
Mấy ngày kế tiếp, toàn thôn đều vui sướng hớn hở. Ngày nào cũng khen vợ chồng Lục Thiều, thấy hai người thì lại nhiệt tình chào hỏi, sau đó khen mấy câu tốt đẹp tới tấp. Ngay cả người Lục gia cũng khen ngợi một phen, khiến đám người Lục lão thái thái vừa kiêu ngạo vừa đắc ý, còn có rất nhiều người từ nơi khác tới, thăm hỏi vợ chồng Lục Thiều.
Hôm nay ngay cả người lão Kiều gia cũng bắt được cơ hội, ngăn cản Kiều Diệp. Đầu tiên bọn họ nói một lần những lời nịnh nọt với Kiều Diệp. Thấy thần sắc Kiều Diệp nhàn nhạt, bọn họ cũng biết nàng không thích nghe những lời này như những người khác.
Kiều lão thái thái vẻ mặt nịnh nọt tiến tới: “Diệp nhi, lần này có phải ngươi sẽ dẫn chúng ta lên kinh không?”
Hiện tại Kiều gia bọn họ cũng là đối tượng được người hâm mộ, không chỉ là ra một huyện chủ, mấu chốt nhất là ra một bá gia.
Nghe được Kiều Vũ lập công lớn được phong bá, cả nhà bọn họ đều chấn kinh đến bối rối. Sau đó liền kích động đi đến trước bài vị tổ tông mỗi ngày thắp hương.
Tộc trưởng và tộc lão Kiều gia cũng thay đổi thái độ lạnh nhạt trước đó, tự mình tới cửa nói không ít lời hữu ích nhưng cũng cảnh cáo bọn họ một phen, để bọn họ không được phép làm ảnh hưởng đến Kiều Vũ. Nếu không trong tộc sẽ không tha cho bọn họ.
Lục thị xuất hiện một Văn Khúc Tinh Lục Thiều, Kiều thị bọn họ cũng xuất hiện một Chiến Thần bá gia. Đây chính là vinh quang và kiêu ngạo của Kiều thị nhất tộc, không cho phép người lão Kiều gia bại hoại.
Người Kiều gia mặt ngoài ứng phó trong tộc nhưng tâm tư đều đặt ở kinh thành, bọn họ phải dọn đến Bá phủ ở, phải làm sao hưởng phúc.
Bởi vì trước đó Kiều Diệp đã cho người truyền tin tức cho bọn họ, sẽ dẫn bọn họ vào kinh, lúc này mới vội vàng tới hỏi.