Lục Thiều cũng biết hôm nay đốt lửa cũng đủ rồi. Hắn gật đầu nói: “Được.”
Kiều Diệp cười nói với Lục lão thái: “Vẫn là bà nội tốt, thông cảm cho tiểu bối. Vậy ta cùng tướng công đi nghỉ ngơi. Chờ lúc ăn cơm tối, nhớ gọi chúng ta.”
Thân thể nàng suy dinh dưỡng lợi hại, cả người gầy teo, phải bồi bổ thật tốt mới được. Có thể bởi vì khí lực lớn, còn rất đói nhanh, cho nên bữa tối vẫn phải ăn.
Người Lục gia: “……”
Da mặt của nha đầu chết tiệt này, thật đúng là không phải dày bình thường.
Nụ cười trên mặt Lục lão thái thái cứng đờ: “Yên tâm, ăn cơm sẽ gọi hai người.”
Mấy đứa con dâu Lục gia, sắc mặt đều có chút khó coi. Kiều Tam Nha này vào cửa, không phải là nàng hảo hảo biểu hiện nấu cơm sao? Sao bây giờ còn phải để mấy bá mẫu các nàng nấu cơm hầu hạ. Bất quá lúc này ai cũng không dám ra mặt nói chuyện này, sợ nha đầu này lại phát bệnh.
Lục Thanh Vinh cũng vô cùng bất mãn với nàng con dâu này. Chẳng những bất hiếu ngỗ nghịch trưởng bối, không làm việc còn muốn ăn cơm tối đừng quên nàng. Quả thực giống như đám lưu manh vô lại của thị trấn kia. Bất quá vẫn nhịn một chút, không nói ra lời giáo huấn.
Úc Uyển Chi ngược lại cao hứng, nha đầu chết tiệt này không làm việc còn chờ ăn. Lấy tính tình mấy chị em dâu kia, làm sao có thể dễ dàng tha thứ. Tin rằng không tới vài ngày nữa, Lục gia sẽ ầm ĩ. Bất quá nàng ta không muốn đợi ở chỗ này chờ xem náo nhiệt. Lúc trước ở thị trấn, nha đầu chết tiệt nói những lời về nàng ta, không chừng đã truyền ra trong thôn. Nàng ta không muốn người khác chỉ trỏ, hơn nữa điều kiện dừng chân trong thôn quá kém, đồ ăn cũng không tốt. Nàng ta cũng không thích ở lại đây qua đêm. Ngày mai lại càng không muốn uống trà tiểu tiện chủng cùng nha đầu chết tiệt kính. Không uống trà hai người kính, cũng đồng nghĩa với việc bọn họ không thừa nhận thân phận của hai người. Liền xem hai người về sau như thế nào tự xử. Thế là giả bộ như không thoải mái nhéo nhéo trán, còn nhu nhược nhìn Lục Thanh Vinh một chút.
Lục Thanh Vinh nhìn thấy ái thê như vậy, đau lòng vô cùng. Hôm nay, cũng là ngày hắn tức giận nhất từ trước đến nay. Bởi vậy, cũng không muốn ở nhà nhìn thấy hai tên nghiệt chướng kia. Theo lý thuyết, bởi vì chuyện ban ngày không làm thành tiệc cưới, buổi tối hẳn là mời Lục gia và các trưởng bối đức cao vọng trọng trong thôn tới ăn bữa cơm. Nhưng hắn không muốn giúp hai tên nghiệp chướng này có mặt mũi, không muốn thừa nhận sự thật hai người thành thân. Càng không muốn sáng sớm ngày mai uống trà của hai người, không muốn nhận con dâu Kiều Diệp này. Để hai tên nghiệt tử kia tự mình chủ động đi huyện thành cầu bọn họ kính trà. Nhưng hắn cũng không uống, dù sao cũng phải cho hai người một chút màu sắc.
Hắn biết hôm nay ái thê cũng bị tức giận không nhẹ, thân thể nhìn qua không thoải mái lắm, vì thế hắn nhìn về phía lão thái thái nói: “Nương, chuyện hôm nay thật sự là quá mất mặt. Ta bị tức phụ Ngũ Lang chọc tức giận, lúc này ngực có chút đau. Ta dẫn bọn Uyển Chi về huyện thành trước, mấy ngày nữa lại đến thăm ngài.”, chỉ có nói ở trên người hắn, mẹ hắn mới đau lòng, sau đó nghĩ biện pháp thu thập nha đầu chết tiệt kia. Nếu nói vợ hắn không thoải mái muốn về thành, vậy mẹ hắn nhất định không cao hứng, muốn gây sự với vợ hắn. Những năm gần đây, hắn cũng luôn che chở thê tử như thế.
Quả nhiên, Lục lão thái nghe xong lời này, trên mặt đau lòng “Vậy ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi. Vừa về lại phải đi huyện thành, mệt mỏi bao nhiêu chứ!”
Lục Thanh Vinh cũng rất ghét bỏ chỗ ở ở nông thôn. Hắn nói: “Ta muốn đi y quán huyện thành xem thử, sang năm ta còn phải đi thi cử nhân, không thể ở thời điểm mấu chốt này tức giận xuất bệnh. Cho nên chúng ta vẫn phải trở về thôi”
Lão thái thái cũng sợ nhi tử tức giận đến mức xảy ra vấn đề, không lưu bọn họ lại nữa
“Được rồi, vậy bây giờ ngươi đi huyện thành xem đại phu.”
Tiếp theo lại nhìn về phía Úc Uyển Chi nói: “Sau khi trở về chăm sóc trượng phu ngươi thật tốt.”
Úc Uyển Chi nhẹ nhàng thở ra, trong lòng còn có chút ngọt ngào. Trượng phu quả nhiên rất đau lòng săn sóc nàng ta, cho nên mới đề xuất trở về huyện thành. Nàng ta cung kính gật đầu nói: “Vâng.”
Lão thái thái lại nhìn về phía Lục Thanh Vinh an ủi: “Con dạu ngươi trước đó chính là một kẻ ngu, cái gì cũng không hiểu, đều là nghe mẹ kế tâm can độc ác kia nói. Ngươi đừng tức giận.”, bằng không thì có thể làm sao, cãi nhau với một kẻ ngu si? Mấu chốt là một thân mãnh lực của tên ngốc kia, một lời không hợp liền đánh, muốn thu thập cũng khó! Haiz, nghĩ vậy liền có chút đau đầu.
Lục Thanh Vinh tức giận trong lòng, cũng không thể nói ra. Dù sao hắn cũng là người đọc sách. Thân là cha chồng cũng không tiện cứ níu lấy con dâu nói. Nếu không hắn cũng muốn đi trong thôn đem những lời kiêu ngạo chống đối ngỗ nghịch hắn của nha đầu kia nói trên đường, nói cho mọi người nghe rồi. Nên hắn chỉ có thể nghẹn khuất gật đầu: “Ta mới lười so đo với một kẻ ngu như nàng. Chỉ là hôm nay nàng ta chống đối ta trước mặt mọi người, khiến chúng ta mất mặt không ít, mới bị nàng ta chọc tức.”
Tâm tư vừa chuyển lại cố ý nói: “Sau khi ta trở về, còn phải mua chút thức ăn bổ sung mới được.”
Làm tiệc cưới mua một miếng thịt lớn, còn có một chút đồ ăn. Đã không làm, vậy hắn liền mang về ăn.
Lục lão thái thái đau lòng nhi tử, lập tức nói: “Vậy các ngươi mang thịt đã mua về ăn đi.”
Mấy phòng khác nghe nói như thế đều có chút khó chịu. Bọn họ còn nghĩ hôm nay ăn thả cửa một bữa đâu. Không ngờ lão Ngũ trở về, còn muốn mang thịt đi. Chỉ là họ lại không dám cãi lời lão thái thái.
Lục Thanh Vinh cười nói: “Cũng không cần cầm hết, chừa chút cho mẹ cũng bồi bổ thân thể.” Mỗi lần hắn đều dỗ như vậy, lão thái thái thích nghe.
Quả nhiên, nụ cười trên mặt lão thái thái càng sâu “Thân thể ta rất tốt, không cần bồi bổ. Sang năm ngươi phải đi phủ thành khảo thí, hiện tại phải bồi bổ thật tốt.”
Sau đó ra lệnh với mấy người con dâu: “Còn không mau đi xếp thịt cho nhà lão Ngũ.” Sắc mặt mấy con dâu đều không cao hứng, lại chỉ có thể nói: “Vậy ta làm ngay.”
Trong lòng Úc Uyển Chi cũng cao hứng. Lão thái thái keo kiệt, tuy rằng tiệc cưới chỉ mua một miếng thịt, chuẩn bị mỗi bàn vài miếng. nhưng cũng phải đến mười cân đấy. Chờ sau khi cầm về nhà, nàng liền bảo nhi tử đưa một nửa về nhà mẹ đẻ. Hừ, một miếng cũng không để lại cho Tiểu Tiện Chủng và nha đầu chết tiệt kia ăn, bọn họ không xứng.
Lục Mai cũng vui vẻ, chờ trở lại huyện thành, nàng liền xách một ít thịt về, bà bà cùng trượng phu khẳng định vui vẻ. Vốn còn muốn tìm cơ hội dỗ dành lung lạc đệ đệ, xem ra chỉ có lần sau trở về.
Chờ mấy tẩu tẩu thu dọn xong, đem thịt bỏ vào trong xe ngựa. Lục Thanh Vinh mới đứng lên nói: “Nương, vậy chúng ta về trước đây.”
Lục lão thái thái đưa người đến cửa: “Được, ngươi nhanh đi tìm đại phu xem một chút.” Nhìn xe ngựa rời đi, lão thái thái và mọi người mới trở về.
Bên kia.
Lục Thiều dẫn Kiều Diệp tới phòng của hắn. Hai người vừa ngồi xuống nói chuyện phiếm vài câu, liền nghe được động tĩnh bên ngoài.
Kiều Diệp cũng nghe được, chẳng những phải về huyện thành, còn phải mang thịt làm tiệc cưới đi.
Nàng hỏi Lục Thiều: “Hắn muốn mang thịt đi, ngươi không tốn tiền chứ?”
Lục Thiều nói: “Không có tốn.”
Bảo hắn cưới đồ đần vốn chính là cha hắn đuối lý, cũng không mở miệng bảo hắn lấy tiền tổ chức tiệc cưới.
Kiều Diệp gật đầu: “Được, ngươi không tốn tiền, vậy để bọn họ lấy đồ về lần cuối cùng này đi.”
Đối phương mang đi, bọn họ không tốn tiền, nàng không xen vào, hơn nữa lần này vợ kề của cha chồng cặn bã mang đồ đi mới tốt, nàng mới dễ đào hố bọn họ. Buổi tối ăn cơm, nàng có thể châm chọc. Thuận tiện còn làm cho mấy phòng khác bất mãn với một nhà của cha chồng cặn bã.
Ngày mai lại đi trong thôn tán gẫu với các đại nương đại thẩm, nói chuyện này một chút. Nhất cử tam tiện, hoàn mỹ!. Còn phải cảm ơn cha chồng cặn bã và kế bà bà tham lam.