Mục lục
Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Diệp nhìn kỹ mặt Lục nhị tẩu. Nàng nói: “Sắc mặt ngươi vàng vọt, nhìn giống như là có viêm túi mật.”

Nàng đưa tay ấn ấn vào bụng phải của đối phương hỏi: “Có phải nơi này của ngươi đột nhiên sẽ đau nhức kịch liệt hoặc quặn đau hay không?”

Lục nhị tẩu gật đầu: “Đúng đúng, nơi này sẽ đau. Ta có nghiêm trọng không?”

Kiều Diệp nói: “Cũng may ngươi đây là chậm tính, không tính là quá nghiêm trọng. Tẩm bổ bổ dưỡng thật tốt, có thể trị.”

Lục tam tẩu tiến lại gần: “Tức phụ Ngũ Lang, ngươi nhìn ta đi?”

Kiều Diệp nhìn một chút nói: “Da ngươi vàng như nghệ, mí mắt và môi tái nhợt, có chứng thiếu máu. Có khi sẽ cảm thấy mệt mỏi, dễ giận, suy yếu vô lực, còn có thể đầu váng mắt hoa?”

Lục tam tẩu vội vàng nói: “Đúng đúng, ta sẽ như vậy, ta nghiêm trọng không?”

Kiều Diệp nói: “Tình huống của ngươi so với hai người bọn họ tốt hơn một chút, chủ yếu là ăn bổ.”

Lục tam tẩu nghe nói như thế, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lục tứ tẩu ngồi không yên: “Tức phụ Ngũ Lang, vậy ta thì sao?”

Kiều Diệp nhìn nàng: “Ngươi ăn uống lạnh, môi xanh, trong cơ thể thiếu lửa, thủy sinh mộc vượng.” nàng chỉ vào vị trí dạ dày của đối phương: “Có khi ngươi ăn đồ ăn lạnh lẽo, nơi này sẽ đau, thậm chí còn có thể nôn mửa.”

Lục tứ tẩu trừng to mắt: “Thật sự là thần, ta quả thật sẽ như vậy, vậy có thể trị sao?” Tình huống này nàng cũng chưa từng nói với ai. Dù sao không thoải mái thì ráng một chút, uống chút nước ấm chậm rãi là được. Thì ra là bị bệnh.

Kiều Diệp gật đầu: “Có thể trị, cũng là phải nuôi một chút, điều trị một chút.”

Những người khác của Lục gia nhìn dáng vẻ của bốn người, liền biết Kiều Diệp nhìn rất chuẩn. Huynh đệ Lục lão đại cũng ngồi không yên.

“Tức phụ Ngũ Lang, ngươi nhìn ta đi? Còn có ta!”

Kiều Diệp nhìn từng người một, ít nhiều đều có chút tật xấu, cũng nói với bọn họ.

Cái này thả hiện đại đến, cũng không phải vấn đề gì quá lớn. nhưng sắc mặt đám người Lục lão đại lại rất khó coi, không ngờ vì một nhà lão Ngũ, bớt ăn bớt mặc bọn họ đều bị bệnh.

Tuy rằng Kiều Diệp nói không nghiêm trọng lắm cũng có thể trị nhưng lại luôn cảm thấy bọn họ thiệt thòi. Càng không thể không nhớ tới lời nói ngày hôm qua của nàng, thân thể thiếu hụt, sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ. Chờ lão ngũ thi đậu cử nhân kia, bọn họ còn có mệnh hưởng ánh sáng hưởng phúc sao?

Đám tiểu bối thấy thế, cũng không nhịn được muốn Kiều Diệp nhìn xem. Kiều Diệp cũng giúp bọn họ xem, vấn đề của bọn họ cơ bản đều là dinh dưỡng không quá tốt, mấy cô nương còn có chút thiếu máu. Bất quá trẻ con thôn này, đại đa số cũng đều có những vấn đề này.

Cơ bản đều là thiếu ăn, ăn không ngon. Đương nhiên, lão Lục gia cũng không phải nghèo, mà là coi tiền như rác. Hơn nữa nếu như là Kiều Hữu Phúc, sẽ không có loại vấn đề này.

Trong lòng người mấy phòng đều không dễ chịu, đứa nhỏ nhà mình nhỏ như vậy đã thiếu hụt thân thể, về sau còn chỉnh thế nào? Kiều Diệp nhìn người nhà lão Lục, từng người trầm mặc ngồi đó than thở. Nàng mở miệng hỏi: “Các ngươi còn đi huyện thành không?”

Nàng cảm thấy những người này, hiện tại đặc biệt cần tìm một chỗ phát tiết. Nhà của cha chồng cặn bã đi huyện thành chính là lựa chọn tốt nhất. Nghe nói như thế, Lục lão đại trầm mặt nói: “Đi, mấy huynh đệ chúng ta cũng đi xem.”

Tối hôm qua mấy huynh đệ bọn họ suy nghĩ một chút, vẫn quyết định không đi. Để lão nương mang theo mấy người vợ đi, nói là cùng phu thê Ngũ Lang đi kính trà. Nhưng bây giờ lại thay đổi chủ ý, bọn họ cũng muốn đi đến nhà lão Ngũ xem thử.

Tối hôm qua lão thái thái còn nghĩ, liền dẫn con dâu lớn đi xem là được. Bây giờ nhìn dáng vẻ của mấy phòng, sợ là nếu không đi xem, trong lòng đều sẽ không qua được cái hố kia. Bà cảm thấy lão Ngũ bình thường rất hiếu thuận với mình, hẳn là không đến mức lừa gạt mình. Cho nên đi xem một chút cũng không sao. Nếu như ngoại trừ thịt hôm qua, ăn mặc dùng mấy phương diện khác đều giống như trước kia nhìn thấy thì mấy phòng khác cũng sẽ không có ý kiến gì nữa. Tức phụ Ngũ Lang cũng sẽ không tin lời nói của mẹ kế tâm can độc ác của nàng. Thành kiến đối với cha mẹ chồng cũng sẽ không lớn như vậy. Vì vậy bà mở miệng nói: “Được, vậy chúng ta cả nhà đều đi. Đưa Ngũ Lang cùng tức phụ Ngũ Lang, đi kính trà cho phu thê lão Ngũ.” không cho người báo tin, đột nhiên chạy hết đi huyện thành, chung quy phải có một lý do. Vừa vặn lão Ngũ và vợ hắn về huyện thành, sáng nay hai người Ngũ Lang đều không kính thành trà.

Kiều Diệp đương nhiên cũng muốn đi tham gia náo nhiệt, thuận tiện châm ngòi thổi gió ở một bên. Nàng đi qua kéo cánh tay Lục lão thái thái, thân mật nói: “Bà nội, để tướng công ta vào trong thôn thuê xe bò, ngài ngồi đi. Nếu không, xa như vậy, đi tới nơi mệt biết bao nhiêu!”

Trong thôn có hai hộ có xe bò, bình thường ngồi vào huyện thành mỗi người một văn tiền. Lão thái thái đau lòng nói: “Phí tiền kia làm gì.”

Kiều Diệp cười tủm tỉm nói: “Bà nội, thân thể còn quan trọng hơn tiền đấy. Ngươi còn muốn tiếp tục hao tổn thân thể, vậy thì tiết kiệm chút tiền này đi.”

Lục lão thái thái: “……”

Phải chọn như thế nào? Nghĩ nghĩ cắn răng nói: “Được, vậy thì ngồi xe bò đi.”

Lục Thiều lập tức gọi xe bò, vừa gọi là gọi hẳn hai chiếc. Nếu muốn ngồi xe bò, vậy cả nhà đều ngồi. Ngoại trừ trưởng bối mấy phòng, Kiều Diệp còn làm bọn tiểu bối cũng cùng đi. Cũng làm cho bọn họ nhìn xem hai đứa con hoangkia sống cuộc sống như thế nào. Có so sánh mới có đau thương, mới có ủy khuất khổ sở cùng bất bình, mới có thể tố khổ với cha mẹ nhà mình sao. Một cách vô tri vô giác ấn tượng của mấy phòng trưởng bối đối với một nhà ở huyện thành kia, cũng sẽ càng ngày càng bất mãn.

Bọn tiểu bối ngoại trừ mấy cái nam đinh đều chưa có ai từng vào thành, từng người đều kích động không thôi. Đối với Kiều Diệp càng bội phục lợi hại.

Lục lão thái thịt đau lợi hại, tất cả mọi ngườiđều ngồi xe bò cần phải hơn hai mươi văn. Bà không khỏi nói: “Đi nhiều người như vậy làm gì? Bọn tiểu bối cũng đừng đi đi.”

Bọn tiểu bối vừa nghe trên mặt tươi cười đều cứng đờ. Đặc biệt là trong nhà mấy nữ hài, các nàng lớn như vậy, còn chưa từng có đi qua huyện thành đâu. Nhóm Nam đinh cũng chỉ có hai người lớn một chút từng đi qua huyện thành.

Kiều Diệp cười nói: “Bà nội, để cho mọi người cùng đi náo nhiệt náo nhiệt đi. Cũng đi huyện thành mở rộng tầm mắt, mỗi ngày cứ ở trong thôn, tầm mắt đều hẹp.” Đi xem bên ngoài thế giới, trống trải tầm mắt, mới có thể bay ra dục vọng cùng mục tiêu phấn đấu.

Tuy rằng nghe không hiểu cái gì là tầm mắt đều hẹp, bất quá lão thái thái ước chừng có thể hiểu là có ý tứ gì. Bà nhìn nhìn ánh mắt chờ đợi của các cháu trai cháu gái, trầm mặt nói: “Được, vậy đều đi thôi.” Lại dặn dò nói: “Một hồi đi huyện thành phải đi chung, đừng chạy loạn.”

Bọn tiểu bối đều cao hứng kích động không thôi, “Bà nội, chúng ta sẽ không chạy loạn.” Sau đó đối với Kiều Diệp đều là ánh mắt bội phục. Trước đó ở trong nhà, chỉ có ngũ thúc có thể nói động nãi nãi. Không nghĩ tới hiện tại còn thêm một người Kiều Tam Nha, thật là lợi hại.

Lão thái thái tức giận liếc bọn họmột cái, “Thật là ăn no không làm việc, chỉ biết xem náo nhiệt.”

Nghĩ nghĩ vẫn là thịt đau, “Hay là không ngồi xe bò đi.”

Kiều Diệp quét quét nhìn người Lục gia, “Nãi nãi, mọi người thân thể đều thiếu hụt lợi hại, vẫn là đều cùng nhau ngồi xe, đi đường rất mệt đó!”

Tuy rằng xe bò không nhanh hơn bao nhiêu so với đi đường, nhưng nàng dù sao là không nghĩ đi bộ hai canh giờ đâu. Thân thể của nàng cũng thiếu hụt suy yếu mà.

Mấy huynh đệ Lục lão đại cũng ở một bên nói: “Đúng vậy, chúng ta thân thể đều thiếu hụt đáy.”

Lục lão thái thái cưng lão ngũ, nhưng không có nghĩa là không thèm để ý mấy nhi tử khác. Vì thế đen mặt nói: “Được rồi, được rồi, đều ngồi.” lại lải nhải: “Thật là phá của.”

Hai người đánh xe bò cảm thấy hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây. Lục lão thái thái này thế mà nỡ để cho người một nhà ngồi xe lên huyện thành.

Xe bò là nam nữ tách ra ngồi mỗi người một chiếc. Kiều Diệp ngồi sát bên lão thái thái: “Bà, đoạn đường này cũng không có việc gì. Nếu không ta kể cho các ngươi vài câu chuyện phát sinh ở những nơi khác?”

Trước tiên kể chuyện mấy đứa con bị nuông chiều bất hiếu, cuối cùng cha mẹ đều rất thảm, lại đến mấy lão nhân biết đối xử tốt với mình, sau khi già khắp nơi ăn ăn chơi đùa, cuộc sống thoải mái tự tại, còn có Phù Đệ Ma(*), cùng cố gắng phấn đấu vì nhà nhỏ, cuối cùng vượt qua những câu chuyện hoàn toàn khác nhau. Có câu chuyện để so sánh, là điều cần thiết để tẩy não đấy.

*Phù đệ ma: thuật ngữ mạng ám chỉ anh chị em sinh ra trong gia đình đông con, vì ảnh hưởng tâm lý cha mẹ mà hy sinh bất chấp cho em trai mình

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK