Nam tử ngồi trên ghế là Ngũ hoàng tử Tiêu Thanh Dịch, hắn nhìn về phía Vũ Chí Hành biết rõ còn cố hỏi: “Bọn họ nói Kiều Diệp, chính là con gái ruột của vợ ngươi đúng không?”
Vũ Chí Hành cung kính trả lời: “Hẳn là nàng.”
Tiêu Ngũ nhướng mày: “Chuyện bảo các ngươi làm, làm thế nào rồi?”
Nữ tử gọi Kiều Diệp kia quả nhiên không đơn giản, ngay cả loại xe cổ quái kỳ lạ này cũng lấy ra. Hiển nhiên còn hấp dẫn một đám con cháu quý tộc.
Vũ Chí Hành lộ ra vẻ mặt cười khổ: “Điện hạ, Kiều Diệp hiểu lầm chúng ta rất sâu, căn bản không để ý tới người ta phái đi, còn có chút căm thù. Cho nên khả năng bị chúng ta lôi kéo rất nhỏ.”
Lại bày tỏ lòng trung thành bổ sung: “Nếu sự tồn tại của nàng ảnh hưởng đến điện hạ, ta nguyện ý quân pháp bất vị thân.”
Nha đầu chết tiệt kia dầu muối không ăn, còn cố ý để nhũ mẫu của hắn xấu mặt. Hiển nhiên chẳng những nhớ rõ chuyện năm đó, còn quyết tâm muốn phủi sạch quan hệ với bọn họ. Lấy tình báo điều tra đến xem, lấy tính tình nha đầu chết tiệt, nói không chừng còn sẽ muốn đối nghịch với bọn họ. Thậm chí còn có thể là tai họa ngầm, cho nên so với lôi kéo, hắn càng có khuynh hướng trực tiếp diệt trừ.
Tiêu Ngũ nhíu mày: “Muốn diệt trừ, hiện tại sợ là tương đối phiền toái. Hiện tại nàng chẳng những là con gái nuôi của Vĩnh An quận chúa, muội muội nuôi mà Giang Dực Lân coi trọng, còn lọt vào mắt Tiêu Thất. Hôm nay Tiêu Thất mới từ huyện Ma Du mang theo không ít đồ vật trở về, khiến cho phụ hoàng ta long tâm đại duyệt. Nghe nói những thứ kia là lấy được từ chỗ Kiều Diệp, phụ hoàng ta rất xem trọng. Cho nên phụ hoàng gần đây ấn tượng sâu sắc với Kiều Diệp, cộng thêm có Tiêu Thất nhìn chằm chằm, cũng không phải thời cơ tốt để động thủ.”
Người như vậy không thể để mình sử dụng, biện pháp tốt nhất đương nhiên là diệt trừ. Đặc biệt là đối phương còn có quan hệ với Tiêu Thất, chỉ là hiện tại quả thật không phải thời cơ tốt.
Vũ Chí Hành nghe nói như thế, phản ứng đầu tiên chính là, năm đó hẳn là trực tiếp giết chết nha đầu chết tiệt kia. Để cho đối phương sống sót, thật sự là thất sách.
Hắn suy nghĩ một chút nói: “Vậy ta để thê tử nghĩ biện pháp, tiếp tục thử lôi kéo nàng.”
Lại lấy tay lau cổ, bỏ thêm một câu: “Thực sự không được, nếu nàng cứ nhất định không thức thời, chờ thời cơ chín muồi liền động thủ.”
Tiêu Ngũ gật đầu: “Cũng chỉ có như vậy.”
Mà nam tử trước đó một mực không nói gì, đột nhiên mở miệng nói: “Ta nghe nói một chuyện, nói đến còn có liên quan đến Kiều Diệp này.”
Tiêu Ngũ nhìn về phía người thanh niên hỏi: “Chuyện gì? Đừng thừa nước đục thả câu.”
Đây là biểu đệ của hắn, con trai ruột thịt của cậu ruột hắn Tống Thiếu Dương. Cậu hắn làm Bố Chính Sứ ở biên cương bên kia. Tống Thiếu Dương trước đó đã ở bên đó một thời gian, tháng này vừa mới hồi kinh. Đối phương không chỉ là biểu đệ của hắn, còn là thân tín của hắn, tương đương với phụ tá đắc lực của hắn.
Tống Thiếu Dương nâng chung trà lên uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Trấn Quốc công dẫn theo một thiếu tướng lập công lớn đến kinh thành khen ngợi, người nọ là Kiều Vũ.”
Nghe được cái tên này, sắc mặt Vũ Chí Hành thay đổi: “Kiều Vũ? Không phải là ca ca ruột của Kiều Diệp chứ? ” Đối với cái tên này, hắn có ấn tượng rất sâu. Dù sao cũng là đứa con mà thê tử từng không chịu nổi nhất.
Tống Thiếu Dương gật đầu: “Không sai, chính là ca ca ruột của Kiều Diệp. Lúc trước hắn chẳng những cứu Giang Dực Kỳ, còn liên tiếp lập công lớn, việc này các ngươi hẳn là đều nghe nói. Hơn nữa hắn còn có thể tạo ra vũ khí mới có lực sát thương rất mạnh, lần này trở về còn có thể báo lên, để Binh bộ chế tạo. Cũng bởi vậy, muốn diệt trừ Kiều Diệp. ngoại trừ trước đó các ngươi nói, Kiều Vũ này cũng là một vấn đề.”
Hắn đi biên cương cũng không phải chơi, mà là mượn việc thăm người thân đi làm một ít sắp xếp. Ví dụ như giúp Ngũ hoàng tử lôi kéo mấy tên tướng lĩnh, sắp xếp một ít nhân thủ ở trong quân, lại ví dụ như, sắp xếp người bí mật diệt trừ Giang Dực Kỳ, chỉ tiếc kế hoạch ban đầu đều sắp thành, ai ngờ lại bị Kiều Vũ đột nhiên xuất hiện phá hư.
Tiêu Ngũ lại nhíu mày: “Thật đúng là phiền toái lớn.”
Hắn nhìn về phía Vũ Chí Hành nói: “Vậy vẫn là tận lực lôi kéo Kiều Diệp. Nếu không thì xuống tay từ tướng công kia của nàng đi.”
Hiện tại hắn cần nhất, chính là lôi kéo người nắm giữ binh quyền. Nếu có thể kéo hai huynh đệ đã cứu mẹ con Vệ Phong Hoa qua, vậy thì sẽ rất có lợi cho hắn. Kiều Diệp dầu muối không ăn, liền ra tay từ người thân cận nhất bên cạnh nàng. Mấy năm nay bọn họ lôi kéo người khác, cũng không ít lần dùng loại biện pháp này.
Vũ Chí Hành vừa nghe liền hiểu: “Vâng, ta phái người đi thử xem.”
Muốn đối phó với tướng công của Kiều Diệp, vậy thì dễ làm rồi, tốt nhất là dùng mỹ nhân kế. Dù sao một thiếu niên nông thôn, sợ là đều chưa thấy qua mấy người đẹp, chưa từng ăn bao nhiêu món mặn, dễ dàng bị câu dẫn nhất.
Tống Thiếu Dương đứng lên nói: “Ta đi Thiên Tiên lâu bên kia tham gia náo nhiệt, ả Kiều Diệp kia, ta cảm thấy rất hứng thú.”
Hắn nhìn hai người một chút, lại nói: “Tướng công của nàng giao cho Quan Dũng Bá, nàng cứ giao cho ta đi.”
Hắn cũng coi như hiểu rõ Giang Dực Lân. Đối phương mời nhiều người như vậy đến Thiên Tiên Lâu, chắc chắn không chỉ để khoe khoang xe đạp. Cho nên hắn muốn đi xem, đối phương còn có đồ vật gì mới lạ lấy ra.
Vũ Chí Hành có chút ngơ ngác, vị Tống thiếu gia này cảm thấy hứng thú với Kiều Diệp, không phải như hắn nghĩ chứ? Chẳng lẽ lại muốn dùng mỹ nam kế? Không, khẳng định không có khả năng. Đó chính là một thôn cô, hẳn là không đến mức để Tống thiếu kéo xuống tư thái làm như vậy. Nghĩ đến Tống thiếu hẳn là có tính toán khác rồi.
Tiêu Ngũ hiểu rất rõ biểu đệ này, hắn nhíu mày: “Ngươi sẽ không đích thân đi huyện Ma Du chứ?”
Tống Thiếu Dương khẽ cười nói: “Ta nghĩ sẽ gặp Kiều tiểu nương tử, không tự mình đi huyện Ma Du thì sao có thể chứ? Ta đi Thiên Tiên Lâu tham gia náo nhiệt trước. Nếu như đồ Giang Dực Lân lấy ra tiếp theo, ta cũng cảm thấy hứng thú. Huyện Ma Du ta liền đi.”
Tiêu Ngũ bật cười: “Được, ngươi vui là được.” Nếu biểu đệ có thể xử lý Kiều Diệp, dĩ nhiên không thể tốt hơn.
Tiếp theo hắn cũng đứng lên: “Ta đi cùng với ngươi, ta cũng rất tò mò Giang Dực Lân còn có thể lấy ra thứ đồ gì mới lạ.” Vừa rồi nhìn thấy Giang Dực Lân cưỡi xe đạp như vậy, ngay cả hắn cũng sinh ra xúc động muốn làm một chiếc.
Vũ Chí Hành thật ra cũng rất tò mò, nhưng hiển nhiên không thích hợp, xuất hiện ở Thiên Tiên Lâu cùng hai người. Dù sao bên ngoài, hắn cùng Ngũ hoàng tử cũng không có quan hệ gì.
Thế là Tiêu Ngũ và Tống Thiếu Dương đi đến Thiên Tiên Lâu.
Thiên Tiên lâu là một nơi ăn chơi. Chẳng những có mấy thanh quan danh chấn kinh thành, đánh đàn ca hát khiêu vũ các loại trợ hứng, cũng có không ít người đổi cách chơi khác nhau.
Tổng cộng có ba lầu, trung ương lầu một có sân khấu, đánh đàn hát múa kể chuyện đều ở nơi này. Bốn phía là đại sảnh mở ra, có không ít bàn dùng để ăn cơm uống rượu quan sát. Lầu hai và lầu ba thì tất cả đều là phòng bao, không có chút thân phận bối cảnh là không thể đi lên. Mỗi một gian đều có thể nhìn thấy phía dưới, chuyên môn cung cấp cho đám quyền quý ăn cơm uống rượu vui đùa.
Lúc này Giang Dực Lân thay đổi thói quen thường ngày, không có phòng riêng, mà là ngồi ở vị trí rõ ràng nhất ở lầu một.
Tiêu Ngũ và Tống Thiếu Dương vừa đi vào, chỉ thấy Giang Dực Lân giơ tay muốn mở một cái hộp gỗ trên bàn.
Bọn họ đều nhận ra, đây là hộp gỗ trước đó đặt ở trong giỏ xách xe đạp phía trước. Trước khi Giang Dực Lân vào Thiên Tiên Lâu, còn cố ý ôm vào trong ngực. Đây cũng là thứ bọn họ tương đối hiếu kỳ.