Kiều Diệp trả lời: “Ta tên Kiều Diệp, đây là huyện Ma Du. Một huyện thành nhỏ, ngươi có thể không biết nơi này.”
Vệ Phong Hoa nói: “Không, ta vừa vặn nghe qua huyện Ma Du. Không lâu trước đây, chuyện Tần lão tiên sinh thu nhận học sinh ở đây, đúng lúc ta có nghe nói.”
Tiểu nhi tử của nhị phòng Giang Dực Dương vẫn muốn bái Tần lão tiên sinh làm sư phụ, lại bị cự tuyệt.
Giang Ký An vì tiểu nhi tử, đã đi tìm Tần lão tiên sinh nhưng cũng bị từ chối nhã nhặn. Cho nên nghe nói Tần lão tiên sinh lại thu thêm một học sinh, còn là con nhà nông, người nhà họ Giang đều rất bất ngờ.
Giang Dực Dương còn phi thường không phục.
Kiều Diệp cười cười: “Vậy thì thật đúng lúc, tướng công của ta chính là người được Tần lão tiên sinh thu làm học sinh đó”
Vệ Phong Hoa kinh ngạc không thôi: “Ngươi đã thành thân rồi!”
Càng bất ngờ hơn là tướng công của Kiều Diệp lại chính là học sinh được Tần lão tiên sinh thu nhận.
Nàng lớn lên trong cung, khi còn bé thường xuyên ăn mặc thành nam hài, đi theo biểu ca Hoàng đế, Giang Ký An lên lớp, đi theo Tần lão tiên sinh học qua mấy năm nên biết tính bướng bỉnh cứng mềm không ăn của lão nhân kia. Có thể khiến lão nhân chịu thu làm học sinh, khẳng định có chỗ hơn người. Nhưng nghĩ lại, cũng khó trách Kiều Diệp hiểu rõ thân phận và một số việc của nàng ấy như vậy. Chắc là Lục Thiều kia tra được.
Kiều Diệp cười hỏi: “Ta ở nhà thoải mái là chính. Cho nên không cố ý trang điểm kiểu phụ nhân.”
Vệ Phong Hoa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Có thể giúp một chút không?”
Kiểu Diệp hỏi: “Giúp cái gì?”
Vệ Phong Hoa nói: “Làm phiền tướng công của ngươi, giúp ta lấy tín vật đi Đại Dần tiền trang.”
Kiều Diệp vừa nghe đã biết, đối phương muốn truyền tin tức ra ngoài.
Tiền trang Đại Dần là tiền trang hoàng tộc mở, trải rộng khắp nơi trong cả nước.
Nàng chỉ chỉ: “Không thành vấn đề, quần áo ngươi mặc trước đó đã giặt sạch sẽ, trang sức cùng hầu bao đeo trên người cũng đều đặt ở trên ghế đẩu bên giường.”
Vệ Phong Hoa nghiêng người liền thấy được đồ vật trên ghế, đưa tay cầm vòng tay bảo thạch lên. Xoay chuyển, vòng tay bị chia làm hai nửa.
Nàng ấy lấy từ trong vòng tay ra một cái ngọc bài nhỏ đưa cho Kiều Diệp: “Đây là tín vật, phiền các ngươi kèm theo một địa chỉ. Ám vệ của ta sau khi thấy, sẽ tới nơi này tìm ta.”
Kiều Diệp nhận lấy: “Được!”
Nàng nghĩ nghĩ hỏi: “Muốn giúp ngươi truyền tin cho Vũ An Hầu không? Hai ngày nay bọn họ vẫn luôn tìm ngươi khắp nơi.” Nếu quả thật muốn chặt đứt với đối phương, vậy hẳn là sẽ không truyền tin.
Vệ Phong Hoa lắc đầu, nói đầy ẩn ý: “Không cần, nếu bọn họ muốn tìm, cứ để bọn họ tìm mãi đi. Thanh danh đối với ta mà nói đã không còn quan trọng như vậy nữa.”
Kiều Diệp có thể nghĩ đến, Vệ Phong Hoa dĩ nhiên cũng nghĩ đến.
Người của Vũ An Hầu phủ truyền ra tin tức nàng ấy bị cướp đi, không phải là muốn bại hoại thanh danh trong sạch của nàng sao. Hiện tại thanh danh đối với nàng ấy đã không còn quan trọng. Về phần ảnh hưởng thân nhân cùng hai đứa con trai, nàng tin tưởng bọn họ cũng sẽ không để ý cái này.
Nàng ấy mặt mày kiêu ngạo lại nói: “Sau khi hồi kinh. Nếu ai dám lấy chuyện này ra nói chuyện trước mặt ta, ta liền tát người đó một bạt tai.”
Đã nhiều năm nàng ấy chưa từng phách lối tùy ý như vậy. Lúc còn trẻ nàng ấy chưa bao giờ chủ động ức hiếp ai nhưng nếu kẻ nào chủ động phạm đến trên đầu nàng, nàng sẽ động roi quất người. Năm đó khi tiên hoàng còn tại thế, nàng cũng dám đánh nhau với hoàng tử được sủng ái nhất, cũng là phản vương hiện tại. Công chúa nhìn thấy nàng cũng phải lễ nhượng ba phần.
Đột nhiên cảm thấy mười mấy năm lập gia đình này, bởi vì là chủ mẫu vẫn luôn thu liễm tính tình, ngược lại càng sống càng thụt lùi.
Kiều Diệp khẽ cười đồng ý: “Đúng đấy, để ai không vui cũng đừng để cho mình không vui.”
Với thân phận của Vệ Phong Hoa. Ngoại trừ mấy vị có địa vị tương đối cao trong hoàng cung ra, những người khác không phải muốn tát ai thì tát kẻ đó sao.
Vệ Phong Hoa cũng cười khẽ một tiếng: “Nói hay lắm, ta thật sự là càng ngày càng thích ngươi.”
Kiều Diệp mi nhãn cong cong: “Ta cũng vậy.”
Không thể không nói, từ sau khi đi vào cổ đại. Ngoại trừ tiểu tướng công ra, cuối cùng có thể tìm được một người có thể trò chuyện được.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Kiều Diệp thấy tinh thần của nàng ấy không tốt, bảo nàng ấy nghỉ ngơi thật tốt, liền cầm tín vật rời đi.
Sau khi trở về phòng, Kiều Diệp đưa tín vật cho Lục Thiều, cũng nói đại khái nội dung nói chuyện phiếm với Vệ Phong Hoa.
Lục Thiều nhận tín vật: “Bây giờ ta đi đưa ngay đây.”
Hắn lại nói: “Sau khi trở về, chúng ta phải về thôn một chuyến.”
Kiều Diệp gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Nàng còn phải trở về xử lý Ngân Giao Cúc được vận chuyển tới.
Nửa canh giờ sau, Lục Thiều mới trở về, còn mang theo hai người một nam một nữ.
Lục Thiều nói với Kiều Diệp: “Bọn họ là người của phu nhân.”
Hắn đi tiền trang đưa lên tín vật, chưởng quầy bảo hắn chờ một chút. Hai người này rất nhanh đã chạy đến tiền trang, hẳn là hôm nay tìm được huyện của bọn họ.
Kiều Diệp gật đầu: “Vậy vừa vặn có thể chiếu cố nàng ấy.”
Sau đó nàng bảo hai người ở cửa chờ một lát, mình đẩy cửa vào phòng khách.
Hôn mê hai ba ngày, tuy thân thể Vệ Phong Hoa suy yếu nhưng không có buồn ngủ.
Lúc này đang nhắm mắt suy nghĩ, nghe được động tĩnh liền nhìn sang.
Kiều Diệp nhìn nàng nói: “Người của ngươi theo tướng công của ta đến đây. Vừa vặn hôm nay chúng ta có việc muốn về thôn mấy ngày, ngươi và người của ngươi nếu không chê, có thể tiếp tục ở lại chỗ này. Ta sẽ chừa cho ngươi một lọ thuốc bổ dưỡng thân thể, mỗi ngày dùng nước mật ong uống một viên. Mật ong ta đặt một bình ở trên bàn tiền thính.”
Vệ Phong Hoa phát hiện tiểu cô nương rất cẩn thận: “Được, đa tạ!”
Nàng ấy không nói gì báo đáp, bởi vì nàng ấy thích đi làm hơn.
Kiểu Diệp hỏi: “Ta để nữ nhân kia tiến vào?”
Vệ Phong Hoa gật đầu: “Được!”
Nàng ấy hỏi tiếp: “Các ngươi bây giờ muốn về thôn sao?”
Kiều Diệp nói: “Đúng vậy, hai muội muội của ta cũng sẽ cùng nhau trở về. Cho nên viện này chỉ có các ngươi ở. Các ngươi nếu rời khỏi, khóa cửa sân lại là được.”
Đương nhiên nàng sẽ không yên tâm để Nhị Nha và Tứ Nha hai cô nương độc thân ở lại trong huyện thành.
Vệ Phong Hoa cười cười: “Được!”
Rất nhanh, vợ chồng Kiều Diệp thu dọn xong đồ đạc, mang theo hai người Nhị Nha ngồi xe bò về thôn.
Ở một phòng khách khác.
Cô nương Đi theo Lục Thiều vào phòng, hành lễ với Vệ Phong Hoa trên giường.
“Chủ tử, chúng ta tới chậm.”
Mắt nàng có chút đỏ, cả người đều mang theo vẻ mệt mỏi phong trần: “Ngài chịu khổ rồi.”
Ba ngày nay không ngủ không nghỉ tìm kiếm chủ tử, nàng sắp gấp chết rồi.
Vệ Phong Hoa nửa ngồi trên giường: “Ta không sao rồi.”
Nàng ấy lại phân phó: “Để Vệ Trúc giả trang thành bộ dáng của ta, lại để ám vệ giả dạng thành người của phản vương, cưỡng ép ‘ta’ tiến về biên cảnh. Cần phải để cho đám người Vũ An Hầu phát hiện.”
Nàng có hai ám vệ, một chi chỉ có tám nữ tử, xuân hạ thu đông, mai lan trúc cúc, đều ban cho họ Vệ.
Vệ Xuân là người dẫn đầu, xuân hạ thu đông bình thường cũng là thị nữ hầu hạ bên cạnh nàng.
Bốn người Mai Lan Trúc Cúc đều có bản lĩnh đặc thù, chưa bao giờ xuất hiện ở bên ngoài, trượng phu của nàng Giang Ký An cũng chưa từng gặp qua.
Một chi khác đều là nam tử, tất cả đều là tinh nhuệ Trấn Quốc Công phủ huấn luyện ra, phái ở bên người nàng âm thầm bảo hộ và làm việc.
Vệ Xuân ngẩn người: “Chủ tử là muốn Hầu gia dẫn người đi biên cảnh tìm ngài?”
Nàng thử thăm dò hỏi: “Ngài không muốn để cho hắn biết, ngài ở chỗ này?”
Đối với Vũ An Hầu, nàng rất khó chịu, hắn vậy mà đối đãi chủ tử như vậy. Bọn họ đau lòng chủ tử, trong lòng cũng vì chủ tử mà bất bình nhưng dựa theo sự quan tâm của chủ tử đối với Vũ An Hầu trước đó, hẳn là trước tiên sẽ thông báo cho đối phương tới.