Thái hậu đau lòng kéo Vệ Phong Hoa ngồi xuống.
Ôm nàng vỗ lưng: “Nha đầu này, chịu nhiều ủy khuất như vậy, sao không chủ động nói sớm một chút chứ? Ngươi cũng không phải xuất thân sa cơ thất thế như Thủy Thu Lan, ngươi còn có chỗ dựa là biểu ca ngươi làm chủ.”
Bà tức giận đến không chịu được: “Đôi cẩu nam nữ kia dám khi dễ ngươi như vậy, coi như biểu ca ngươi không tồn tại sao?”
Bà nhìn về phía Hoàng đế, nói: “Nhất định phải tra Giang Ký An và ả sa cơ thất thế kia trước đó có phải đã sớm có đầu đuôi hay không. Còn lão già kia nữa, không ngờ lại thiên vị cháu dâu như vậy, e là cũng có vấn đề, cũng phải điều tra kỹ lưỡng.”
Bà vẫn luôn cho rằng chất nữ gả cho nam nhân yêu mến, sống thoải mái như ý. Dù sao mỗi lần bà hỏi, chất nữ đều chỉ nói về chỗ tốt. Ai ngờ lại phải chịu ủy khuất nhiều năm như vậy, đây không phải là muốn bà đau lòng chết sao.
Sắc mặt Hoàng đế cũng trầm xuống: “Quả thật phải điều tra một chút.”
Nữ nhi của một tội thần cũng dám kiêu ngạo cưỡi trên đầu Kiều Kiều. Xem ra là do hắn quá tin tưởng Giang Ký An trong những năm này. Lúc trước lão hầu gia dùng công lao cầu xin lưu lại kế thừa cho đệ đệ, để Giang Ký An kiêm hai phòng, đã khiến hắn rất không vui cùng khó chịu. Chỉ là lúc đó văn võ cả triều, cộng thêm Giang Ký An ngại hiếu đạo nên đã đồng ý, hắn cũng không tiện ngăn cản.
Hiện tại nếu tra ra lão già kia có vấn đề, xem hắn thu thập đối phương như thế nào. Còn có Giang Ký An, năm đó chính là tự mình cầu hôn Kiều Kiều, còn hứa hẹn sẽ đối tốt với nàng, chính là tốt như vậy sao?
Hoàng đế là vua của một nước, tâm tư bình thường đều ở triều đình, hậu cung của mình cũng cần cân bằng. Bởi vậy rất ít chú ý đến hậu viện gia sự của đại thần.
Cộng thêm biểu muội chưa từng tới cáo trạng tố khổ, đều là bảo vệ Giang Ký An, hắn cũng vẫn cho rằng nàng sống rất tốt. Ai ngờ lại phải chịu uất ức nhiều năm như vậy.
Hắn mãi mãi cũng không quên được, năm đó khi hắn bị tiên hoàng không thích. Cho dù là thái tử, ở trong cung cũng không tốt, còn thường xuyên bị huynh đệ âm thầm ngáng chân hoặc khiêu khích nhưng Kiều Kiều chưa từng bởi vì hắn không được sủng ái mà thay đổi, tiểu cô nương ngược lại còn chủ động đứng ra bảo vệ hắn, đối đầu với các hoàng tử. Thậm chí còn vì hắn mà đánh nhau với Tiêu Cảnh Thần được sủng ái nhất lúc đó, quất roi đối phương. Cho hắn rất nhiều thân tình ấm áp, hơn nữa hai thân ca ca của Kiều Kiều, càng vì hắn mà chết. Trước khi bọn họ chết, hắn đã đồng ý sẽ chiếu cố biểu tỷ cùng biểu muội thật tốt.
Ông ngoại tuổi đã già như vậy, cũng còn muốn vì hắn chinh chiến thủ hộ giang sơn, mà người ông ngoại yêu thương nhất chính là Kiều Kiều. Nếu trước đó nàng thật sự xảy ra chuyện chết đi, hắn cũng không dám nghĩ ông ngoại sẽ như thế nào, cũng bởi vậy cho dù Giang Ký An là thân tín của hắn nhưng so với biểu muội, cũng không coi là cái gì. Dám khi dễ Kiều Kiều nhà hắn, chính là không để hoàng đế như hắn vào mắt.
Hắn lập tức phân phó ám bộ Phi Long vệ, đầu lĩnh chuyên phụ trách điều tra tin tức, đi điều tra rõ phụ tử Giang Ký An.
Sau đó hắn nhìn về phía Vệ Phong Hoa nói: “Trẫm đã cho người đi điều tra, đợi điều tra ra vấn đề, trẫm sẽ tìm bọn họ tính sổ, làm chủ cho ngươi.”
Lại hỏi: “Trừ cái đó ra, ngươi còn muốn hả giận như thế nào nữa?”
Vệ Phong Hoa biết ngay Hoàng đế sẽ hỏi như vậy.
Nàng mở miệng nhìn như nhu nhược lại quyết tuyệt: “Ta muốn hưu Giang Ký An.”
Lời này khiến Thái hậu và Hoàng đế đều kinh ngạc.
Hoàng đế cho là mình nghe lầm: “Ngươi nói cái gì?”
Vệ Phong Hoa trả lời: “Ta nói ta muốn hưu Giang Ký An, hắn phản bội lời thề cùng hứa hẹn với ta trước kia. Còn thiếu chút nữa cùng nữ nhân khác hại chết ta, cùng hắn hòa ly thực sự quá tiện nghi hắn. Cho nên ta muốn trực tiếp hưu hắn, để hắn mất mặt trong toàn kinh thành.”
Thái hậu và hoàng đế nhìn ra được, nàng không phải quyết định xúc động dưới cơn giận dữ.Xem ra trong khoảng thời gian gần đây nàng thật sự bị tổn thương rất nặng, cũng đã nghĩ kỹ rồi.
Thái hậu nghĩ nghĩ nói: “Được, vậy thì hưu hắn. Thứ đồ gì, cũng dám khi dễ Kiều Kiều nhà ta như vậy.”
Ở tuổi này của bà, lại ngồi ở trên vị trí này, đã không có chuyện gì hay người nào có thể khiến bà cố kỵ nữa. Ca ca của bà vì bà và nhi tử, hiện tại chỉ còn lại hai nữ nhi bảo bối. Bà không che chở thì ai che chở chứ?
Kiều Kiều nếu không thích ở Hầu phủ, vậy thì rời đi là được rồi. Dù sao có bà cùng hoàng đế làm chỗ dựa, cũng không ai dám nói Kiều Kiều không phải.
Cháu gái của bà, đích nữ của phủ Quốc công, có sức mạnh để hưu Vũ An Hầu. Chịu ủy khuất nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì còn phải bận tâm mặt mũi Giang Ký An. Hòa ly quá tiện nghi cho Hầu phủ. Đúng, là hưu phu tốt hơn.
Vệ Phong Hoa ôm lấy cánh tay Thái hậu: “Vẫn là cô cô hiểu ta, đối tốt với ta.”
Hoàng đế: “…” Đột nhiên có chút đau đầu.
“Từ triều đại trước đến giờ, còn chưa từng nghe qua quý phụ nhân nào hưu phu đâu.”
Người bị hưu lại là Binh bộ Thượng thư của hắn. Kinh thành bản triều ngay cả vợ chồng quý tộc hòa ly cũng không có, càng đừng nói hưu phu.
Vệ Phong Hoa nói: “Vậy ta sẽ làm người đứng đầu. Biểu ca, có phải ngươi cũng muốn thiên vị đôi cẩu nam nữ Giang Ký An kia không?”
Nàng lại ủy khuất khóc: “Rốt cuộc ngươi đứng về phe nào?”
Nhìn bộ dáng khóc hề hề ủy khuất của nàng, Hoàng đế càng đau đầu hơn. Tiểu tổ tông này lại biến trở về tính tình tùy hứng kiêu căng trước kia. Nếu không thuận theo nàng, về sau còn không biết náo thế nào nữa đây.
Hắn xoa xoa mi tâm: “Trẫm đương nhiên là đứng về phía ngươi. Nhưng việc hưu phu này vẫn phải bàn bạc kỹ hơn, không thể là bây giờ. Phải làm cho ngươi đứng ở điểm cao, chờ bọn họ tra được cha con Giang Ký An có vấn đề, dùng cái này để làm đao đi.”
Mặc dù hắn cũng rất tức giận chuyện mà cha con Giang Ký An làm nhưng lại không thể không cân nhắc nhiều hơn. Triều đình liên lụy cùng cân bằng, cũng phải cân nhắc vào.
Giang Ký An là Binh bộ Thượng thư nắm giữ thực quyền, cũng không phải dễ động như vậy. Mặc dù hắn là Hoàng đế nhưng nhiều khi cũng không thể tùy hứng và tùy tiện như vậy. Đương nhiên, không dễ động, cũng không có nghĩa là không thể động, chỉ là muốn đi từng bước một.
Hưu phu là chuyện phải làm, cũng phải làm cho xinh đẹp, để cho mọi người cho rằng Hầu phủ buộc Kiều Kiều phải làm như thế.
Vệ Phong Hoa nín khóc mỉm cười: “Ta biết biểu ca nhất định sẽ đứng về phía ta mà. Ta cũng không nghĩ bây giờ sẽ hưu hắn. Đương nhiên phải đi điều tra, bắt thóp của bọn họ. Hơn nữa ta chịu ủy khuất nhiều năm như vậy. Ngoại trừ hưu phu ra, cũng không thể tiện nghi cha con bọn họ như vậy. Trong khoảng thời gian gần đây, ta trước để quấy nhiễu Hầu phủ không được an bình, trút giận rồi nói sau. Đồ nên thuộc về con trai ta, ta cũng phải lấy được đến tay.”
Nàng cũng là trước đề tỉnh Thái hậu và Hoàng đế, để bọn họ có chuẩn bị tâm lý.
Thái hậu đồng ý: “Đúng, không thể để bọn họ được lợi. Ngươi muốn làm thế nào thì làm thế ấy, cô cô chống lưng cho ngươi.”
Hoàng đế dở khóc dở cười: “Ngươi cao hứng thế nào thì cứ làm thế đó đi.”
Hắn hỏi: “Nghe nói ngươi một đường thu mấy thị thiếp cho Giang Ký An?”
Vệ Phong Hoa gật đầu: “Đúng vậy, trước đó rất nhiều người không phải nói ta không hiền sao, vậy ta liền hiền cho bọn họ xem. Cẩu nam nhân như vậy, bây giờ ta lại không thèm nữa. Thủy Thu Lan làm ta chán ghét, trước khi rời đi ta sẽ khiến nàng ta chán ghét muốn chết.”
Hoàng đế phát hiện biểu muội thật sự không thèm để ý Giang Ký An.
Với sự hiểu biết của hắn về Giang Ký An, tương lai sợ là Giang Ký An sẽ phải hối hận. Nhưng đây đều là lựa chọn của Giang Ký An, hối hận cũng là tự tìm, đáng đời.
Hắn chỉ là rất kinh ngạc với sự thay đổi của biểu muội. Dù sao trước kia nàng để ý đến và yêu Giang Ký An bao nhiêu, hắn đều nhìn thấy. Hơn nữa loại chủ ý nạp thiếp cho Giang Ký Ký, muốn hưu phu này, không quá giống như là nàng nghĩ ra được, cũng bởi vậy hắn trực tiếp tò mò hỏi ra: “Những chủ ý này, sao ngươi nghĩ ra được vậy?”