“Cha chồng ta cùng mẹ chồng sau lúc kết hôn, thật ra đã có tư tình. Cho nên mẹ chồng trước của ta vừa qua đời, ông ta liền cưới người vào cửa. Cha chồng đối với hai đứa con mà nàng ta mang đến, so với con ruột của cha chồng ta thì tốt hơn rất nhiều. Chuyện này có đúng không?”
Kiều lão thái thái lập tức nối lời: “Không đúng.”
Bọn họ cũng không thể nào hiểu được, vì sao Lục Tú lại nuôi con riêng lại tốt hơn con ruột nhiều như vậy. Đổi thành bọn họ đều coi trọng huyết mạch nhà mình hơn.
Kiều Diệp ám chỉ: “Ngươi nói, vì sao mẹ chồng sau của ta lại bị người Chu gia đuổi ra ngoài, còn mang theo một đôi nhi nữ? Một đôi nhi nữ kia, theo họ Lục gia, Chu gia lại đều không có bất kỳ phản ứng gì.”
Kiều lão thái thái trừng to mắt, kích động nói: “Chuyện này còn không rõ ràng sao? Đôi nhi nữ này là con hoang bọn họ trộm đẻ. Sau đó bị Chu gia phát hiện, cho nên đuổi tất cả bọn họ ra ngoài. Cho nên cha chồng ngươi mới đối xử tốt với bọn họ, tốt hơn Lục Ngũ Lang, dù sao cũng là con ruột.” Như vậy liền thông suốt.
Kiều Diệp làm bộ kinh ngạc: “Hóa ra bọn họ là thân nhi nữ của cha chồng ta? Cho nên mới thiên vị bọn họ như vậy?”
Nàng chỉ nói hai người trước khi cưới có tư tình, đây là sự thật, cũng không có nói hai người vụng trộm sinh ra con hoang. Đây đều là Kiều lão thái thái tự mình phán đoán ra.
Kiều lão thái thái nhìn Kiều Diệp, ánh mắt mang theo một loại dáng vẻ ‘ngươi vẫn là quá trẻ tuổi’.
“Nói nhảm, đây cũng quá rõ ràng. Đó tuyệt đối là con hoang bọn họ sinh ra.”
Bà ta nghĩ nghĩ hỏi: “Nhưng chúng ta cứ ồn ào ra ngoài như vậy, người khác sẽ tin sao?”
Kiều Diệp nhíu mày: “Tin hay không là chuyện của người khác, mục đích của các ngươi chính là làm lớn đòi tiền mà! Hơn nữa nữa mẹ kế của ta, không phải cùng một thôn với mẹ chồng sau của ta sao? Lúc ta còn ở nhà, thường xuyên nghe nàng ta mắng mẹ chồng ta không biết xấu hổ, là hồ ly tinh thích câu dẫn khắp nơi. Không chừng nàng ta đã sớm biết hai người kia có chuyện tư tình. Cho nên các ngươi mang theo nàng ta cùng đi, chỉ ra chuyện hai người gặp riêng là được rồi. Lại nói hai người trước kia ước hẹn khi nào, địa điểm nào gặp riêng.”
Nàng lại nhấn mạnh trọng điểm: “Dù sao nàng ta nói thấy được, ai có thể chứng minh nàng ta không thấy được?”
Cho nên cho dù nói bừa cũng được, hơn nữa mẹ kế của nàng hẳn là biết một chút, không phải mình nhìn thấy qua, chính là nghe ai nói qua.
Kiều lão thái thái đối với những phương diện này một chút liền thông: “Đúng, bọn họ vụng trộm bị mẹ kế và người khác nhìn thấy.”
Bà ta lại nghi hoặc nhìn về phía Kiều Diệp: “Nhưng tin tức như vậy bị rêu rao ra, đối với ngươi và tướng công cũng thật không tốt nhỉ? Lục Ngũ Lang không phải còn muốn thi tú tài sao? Nghe nói thanh danh cha mẹ không tốt sẽ gây trở ngại con trai đi thi.”
Hữu Phúc nhà bà ta trước kia cũng là người đọc sách, cho nên bà ta nghe nói qua một chút.
Cha ruột và phụ nhân đã có chồng vụng trộm sinh ra con hoang, thanh danh như vậy rất xấu, còn liên lụy đến con ruột. Nha đầu chết tiệt sao có thể nghĩ ra loại chủ ý ngu ngốc hại người không lợi mình này?
Kiều Diệp mặt mang theo lãnh sắc nói: “Cha chồng và mẹ chồng sau của ta vẫn luôn nghĩ cách đuổi ta ra khỏi Lục gia. Bọn họ có thể làm Mùng Một, vì sao ta không làm Mười Lăm?”
Nàng cố ý mang theo vài phần điên cuồng: “Nếu ai chọc ta, dù bị kéo thanh danh, ta cũng muốn trả thù. Các ngươi đều biết, ta có bệnh điên. Ta đã điên rồi, còn quản thanh danh làm gì? Chỉ cần mình cao hứng là được”
Nàng lại như cười như không nhìn Kiều lão thái thái: “Cùng lắm thì cá chết lưới rách là được rồi, dù sao ta đối với ai cũng giống nhau.”
Nàng dĩ nhiên không có khả năng nói cho Kiều lão thái thái, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp đi ra ngoài làm con thừa tự.
Muốn Kiều gia bọn họ đi châm lửa, chính là vì để đôi cẩu nam nữ kia phải bị gánh mọi lỗi sai về mình
Đã có con ruột, cho dù là con hoang cũng sẽ không bị chặt đứt gốc rễ. Dù là tộc trưởng Lục gia, tộc lão hay người ngoài nhìn vào, chuyện Lục Thiều bị nhận làm con thừa tự cũng có nguyên nhân và lý do.
Lục Thanh Vinh bị hồ ly tinh Úc Uyển Chi này mê hoặc, chỉ muốn nuôi hai đứa con hoang, lúc này mới muốn cho con của vợ trước làm con thừa tự cho huynh đệ. Dù sao thì con hoang cũng là con của hắn.
Kiều lão thái thái nhìn bộ dáng này của nàng, không nhịn được rùng mình một cái, nha đầu chết tiệt biểu lộ thật khiếp người.
Nha đầu chết tiệt này không ngốc, nhưng điên rồi, chỉ vì trả thù, ngay cả cha chồng cũng phải chỉnh, thanh danh của trượng phu cũng không quan tâm.
Sau này nhà bọn họ vẫn nên cách xa nha đầu chết tiệt một chút. Nếu không cá chết lưới rách gì đó, bọn họ không chịu đựng nổi. Tiếp theo trong lòng còn mắng đám người Lục Thanh Vinh lòng dạ hiểm độc. Trước đó cố ý cho bọn hắn chủ ý cùi bắp, để bọn hắn mang nha đầu chết tiệt kia về, chính là muốn hại bọn hắn mà!
Nếu ngày đó thật sự thành công, Kiều gia bọn họ sợ là còn chưa có ngày lành dã bị nha đầu chết tiệt hủy đi. Khụ khụ, loại tai họa điên khùng này, vẫn là ở lại Lục gia đi.
Bà ta ngượng ngùng nói: “Đó quả thật là bọn họ quá đáng.”
Lại lấy lòng nói: “Yên tâm, ngày mai bà nội sẽ dẫn cả nhà đi giúp ngươi lấy lại công đạo.”
Kiều Diệp đưa tay đặt ở trên bờ vai Kiều lão thái thái bóp bóp, đầu ngón tay di chuyển đến cổ đối phương nhẹ nhàng chọc chọc.
Mặt nàng không chút thay đổi nói: “Là bà nội trước, không nhớ được sao?”
Kiều lão thái thái giật mình kêu lên, luôn cảm thấy nếu để nha đầu chết tiệt kia không hài lòng, nó mà điên lên, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ bẻ gãy cổ của mình. Bà ta kéo ra một nụ cười cứng ngắc: “Đúng đúng, là bà nội trước, xem trí nhớ của ta tồi tệ chưa này.”
Kiều Diệp lại thờ ơ sửa sang lại cổ áo cho lão thái thái.
“Nếu có người hỏi các ngươi, vì sao đi huyện học gây chuyện với nhà Lục tú tài, các ngươi nên nói như thế nào đây.”
Lão thái thái nuốt một ngụm nước bọt, tràn đầy dục vọng cầu sinh nói: “Đương nhiên là bọn họ mất lương tâm, chẳng những muốn hại ngươi, còn muốn hại Kiều gia chúng ta. Chúng ta càng nghĩ càng không nuốt trôi cục tức này, phải tìm hai kẻ chủ mưu phía sau bọn họ, đòi một lời giải thích.” Nha đầu chết tiệt đang cảnh cáo, ngày mai đừng kéo nàng ta ra.
Đổi thành lúc trước, Kiều lão thái thái mới không để ý tới nhưng bây giờ lại không dám không nghe. Bà ta còn muốn sống lâu trăm tuổi, sống lâu thêm mấy chục năm đấy.
Kiều Diệp nghe nói như thế, mới hài lòng thả tay xuống: “Đúng, cơn tức này các ngươi làm sao có thể nuốt xuống được. Vậy ta liền chờ tin tức tốt của các ngươi.”
Lại ý vị thâm trường nói: “Các ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng mới tốt. Nếu không ta sẽ mất hứng. Haiz, ta vừa mất hứng, liền sẽ khống chế không được nổi điên.”
Kiều lão thái thái lại nuốt một ngụm nước bọt: “Yên tâm, ta tuyệt đối khiến ngươi hài lòng.”
Nha đầu chết tiệt phát điên lên, cha ruột cha chồng đều đánh, một lão thái thái như bà ta lại chịu không nổi.
Nghe nói như thế Kiều Diệp mới lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Được, vậy ta đi đây.”
Nàng nói xong xoay người rời đi, nụ cười trên mặt Kiều lão thái thái lập tức biến mất. Bà ta đã tạo nghiệt gì mà lại gặp phải một đứa cháu gái điên như vậy, không đúng, là cháu gái trước điên.
Sau khi Kiều lão thái thái về đến nhà, gọi cả nhà tới, nói chuyện ngày mai phải đi gây rối. Ngay từ đầu người Kiều gia cũng không có hứng thú lớn như vậy, nhưng nghe nói chẳng những có thể náo, còn có thể tìm Lục tú tài đền tiền, từng người giống như là đánh máu gà.
Loại chuyện này bọn họ ưa thích và am hiểu nhất. Mẹ kế của Kiều Diệp cũng bị lão thái thái hỏi chuyện kia.
Lúc nàng ta còn trẻ, cùng một cô nương trong thôn lên núi đào rau dại. Quả thật không cẩn thận đã đụng phải Úc Uyển Chi và Lục Thanh Vinh có tư tình, chỉ là sau đó bị hai người cảnh cáo nên không dám nói ra. Bà bà nói để nàng ta đi theo náo loạn, cũng nói ra trước mặt mọi người. Đến lúc đó đòi thêm chút bạc, sẽ lấy ra một bộ phận cho con trai nàng ta đi học.
Nàng ta nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, đặc biệt là thấy hồ ly tinh Úc Uyển Chi kia càng tốt, càng không nhịn được hâm mộ ghen ghét hận. Bây giờ có cơ hội để hồ ly tinh kia hiện nguyên hình, còn có thể để nhi tử đi học, nàng ta đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Kiều gia bên này thương lượng xong. Bên phía Lục gia, Kiều Diệp trở về cũng nói với Lục Thiều thành.
Lục Thiều cười hỏi: “Ngày mai nương tử muốn đi xem kịch vui không?”
Kiều Diệp cười nói: “Có thể đi không? Ta vẫn là rất muốn xem trò hay này đấy. Có điều chúng ta vây xem bị phát hiện, có phải là không tốt lắm không?”
Dù sao còn chưa có quá kế, người khác nhìn thấy bọn họ vây xem lại không tiến lên ngăn cản, không tốt lắm.
Lục Thiều nói: “Chúng ta sớm đi trà lâu đối diện Huyện Học chờ, lúc trò hay bắt đầu hát, chúng ta đứng ở bên cửa sổ là có thể nhìn thấy.”
Đối với trò hay của cha ruột, hắn có nhìn hay không cũng không sao cả, nhưng lại biết tiểu tức phụ hẳn là cảm thấy hứng thú.
Quả nhiên, trong mắt Kiều Diệp đều là ánh sáng muốn ăn dưa: “Xem đi, ngày mai chúng ta đi xem kịch.”
Trò hay xé rách bộ mặt của kế bà bà và cha chồng cặn bã, sao có thể bỏ lỡ được?