Kiều Diệp thấy mấy người Kiều lão đại chen chúc, còn thiếu chút nữa xảy ra xung đột với mấy thôn dân, chỉ là huynh đệ bọn họ cùng tiến lên, dọa mấy thôn dân kia không dám nói gì nữa, bị bọn họ ép chen vào. Nữ quyến bên kia cũng không khác mấy.
Kiều Diệp thấy thế không khỏi cảm thán: “Khó trách người trong thôn vừa sợ vừa chán ghét người Kiều gia, thật sự là quá cực phẩm.”
Lục gia ở trong thôn đã coi như là nhà cực phẩm nhưng so với Kiều gia, thì có chút đồ đệ gặp sư phụ. Chơi ngang không biết xấu hổ, là thủ đoạn sở trường nhất của lão Kiều gia.
Lục Thiều mỉm cười: “Luôn có thời điểm bọn hắn phải ăn quả đắng.” Đối với người lão Kiều gia, hắn không che giấu chán ghét của mình.
Kiều Diệp còn nhìn thấy Kiều lão thái ngang ngược, đẩy hai lão phụ nhân ra, mình chiếm một vị trí tốt.
Hai lão phụ nhân kia mắng, mấy nàng dâu của Kiều lão thái liền vây quanh, buộc người đi xa.
Lúc này nàng mới đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Kiều Hữu Phúc bị phán ngồi tù nhiều ngày như vậy, người Kiều gia lại không tới tìm ta tính sổ, điều này có chút không thích hợp!”
Tiếp theo giống như là phản ứng lại, nàng nhìn về phía Lục Thiều như cười như không hỏi: “Có phải sau lưng ngươi làm cái gì hay không?”
Nếu không với đức hạnh thối của lão Kiều gia, tuyệt đối sẽ không nhịn được tìm đến nàng tính sổ.
Lục Thiều bật cười: “Nương tử thật sự là quá thông minh.”
Hắn cũng không giấu diếm: “Sau khi Kiều Hữu Phúc bị phán ngồi tù, ta đã đến huyện nha, gặp huyện lệnh để thương lượng đối phó với Liêm gia. Đi ra liền gặp người Kiều gia đi vào trong lao thăm Kiều Hữu Phúc. Bọn họ không dám gây chuyện ở huyện nha, nhìn thấy ta liền níu lấy không thả, nói là vợ chồng chúng ta hại Kiều Hữu Phúc ngồi tù. Nhất định phải để cho ta nghĩ biện pháp cứu Kiều Hữu Phúc ra. Sau đó ta liền nói vài câu với bộ đầu huyện nha, để bọn họ bắt người Kiều gia, lấy lý do gây sự ở cửa huyện nha bắt hết lại. Cùng nhốt vào đại lao dọa bọn họ sợ. Đương nhiên, bọn họ không có phạm tội, cũng chỉ là nhốt hơn một canh giờ liền thả ra ngoài. Sau khi ra ngoài, ta liền cảnh cáo bọn họ. Nếu còn dám bởi vì chuyện của Kiều Hữu Phúc mà tìm vợ chồng chúng ta gây chuyện, vậy ta có thể đưa bọn họ vào đại lao một lần, cũng có thể để bọn họ vào lần thứ hai. Hơn nữa lần tiếp theo, cũng không phải chỉ đơn giản là hơn một canh giờ. Người như Kiều gia, chính là bắt nạt kẻ yếu, dĩ nhiên là sợ.”
Nếu không phải sợ tiểu tức phụ bị người lão Kiều gia liên lụy đến thanh danh, thủ đoạn của hắn cũng không có ôn hòa như vậy.
Nghe xong lời này, Kiều Diệp mới bừng tỉnh đại ngộ: “Ta đã nói tại sao bọn họ không tới tìm ta, thì ra là ngươi uy hiếp.”
Nàng ném cho Lục Thiều một ánh mắt khen ngợi: “Tốt tốt tốt, làm tốt lắm.”
Người lão Kiều gia vì chuyện Kiều Hữu Phúc mà tới làm loạn. Tuy nàng cũng có thể thu thập người lão Kiều gia một trận nhưng cũng sẽ bị phiền phức không thôi. Để trưởng thôn và tộc trưởng ra mặt, cũng không tìm được lý do cường thế hơn để nhúng tay, cho nên cách của tiểu tướng công cũng rất tốt.
Lục Thiều nhìn người lão Kiều gia chen vào, tích cực học làm cây nến. Hắn nói: “Trong chuyện này, bọn họ quả thật đã sợ. Nhưng mà ở trên chuyện nhang muỗi cùng cây nến kiếm tiền, bọn họ một khi bị người giựt giây, khẳng định sẽ đè xuống loại nhát gan này, đến trước mặt chúng ta tác yêu tác quái.”
Kiều Diệp đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo suy nghĩ một chút, liền hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.
“Ý ngươi là, nếu như Úc gia không chiếm được công thức từ chỗ lão thái thái, sẽ ra tay từ lão Kiều gia?”
Lục Thiều mỉm cười gật đầu: “Nương tử thông minh. Với tính tình của Úc lão lục, tuyệt đối có thể làm ra được loại chuyện này. Úc Uyển Chi ở huyện thành bị lão thái thái giày vò quá sức, oán hận đối với chúng ta sẽ càng ngày càng đậm. Nếu có cơ hội tìm ngươi gây phiền phức, lại có thể ra tay với công thức, hắn tuyệt đối là cam tâm tình nguyện thúc đẩy.”
Kiều Diệp khẽ cười nói: “Vậy vừa vặn, ta còn đang nghĩ làm sao tìm một lý do tương đối chính đáng thu thập lão Kiều gia.”
Tiếp theo híp mắt nói: “Bọn họ muốn chủ động đưa tới cửa, ta liền để cho bọn họ chỉ muốn hối hận, để cho bọn họ muốn khóc cũng khóc không được.”
Tính mạng của nguyên thân, thậm chí có thể chính là bản thân nàng, cùng với những người đã từng bị ức hiếp ngược đãi. Nàng đương nhiên muốn đòi nợ từ trên người lão Kiều gia.
Chuyện của Kiều Hữu Phúc, không tiện lợi dụng rêu rao. Nhưng Kiều gia vì chuyện công thức mà náo loạn, vậy nàng có thể thừa cơ thu thập hố bọn họ một phen. Vốn dĩ còn chuẩn bị không cho người Kiều gia học làm cây nến, hiện tại ngược lại có thể làm mồi câu.
Nàng lại cong môi: “Hiện tại ta ngược lại còn sợ bọn họ không đến làm loạn, thu thập trước cũng tốt.”
Lục Thiều thấy dáng vẻ đã tính trước của nàng, biết nàng đã nghĩ ra cách đối phó với người lão Kiều gia như thế nào. Bởi vậy hủy bỏ kế hoạch ban đầu của hắn. Tiểu tức phụ đã kìm nén một hơi, muốn tự tay xử lý lão Kiều gia, vậy cứ để cho nàng làm đi.
Ánh mắt hắn ôn hòa nhìn Kiều Diệp nói: “Nương tử muốn làm gì thì làm đi, ta sẽ làm chỗ dựa cho nương nương.”
Tuy Kiều Diệp đã quen độc lập nhưng có người nói ‘ta sẽ làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi yên tâm đi làm bất cứ chuyện gì’. Trong lòng nàng vẫn rất vui vẻ. Nàng đưa tay chủ động nhéo nhéo tay Lục Thiều: “Được, sau này ta sẽ dựa vào tướng công ngươi.”
Lục Thiều cảm giác ngón tay ấm áp lướt qua lòng bàn tay mình, thân thể hơi cứng đờ, vành tai ửng đỏ. Hắn túm lấy tay Kiều Diệp đang muốn rút lại, nắm chặt rồi mới buông ra: “Được!”
Kiều Diệp nghiêng đầu thấy tai Lục Thiều ửng đỏ, cảm giác như hắn đang căng thẳng. Nhịn không được cười ra tiếng, thật không ngờ tiểu tướng công nhà mình còn có một mặt ngây thơ như vậy.
Lục Thiều nghe cô cười chế nhạo, nhìn cô hỏi: “Làm sao vậy?”
Kiều Diệp lắc đầu: “Không có gì.”
Nàng hỏi: “Trước kia có phải ngươi không có tiếp xúc với nữ tử đó không?”
Lục Thiều nói đúng sự thật: “Không phải là có gì hay không, mà là không có.”
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Nữ tử ta tiếp xúc nhiều nhất, chính là nương tử.” Sau đó như là hứa hẹn cường điệu nói: “Về sau cũng chỉ có nương tử.”
Hắn cũng không háo nữ sắc. Nếu không kiếp trước muốn dạng mỹ nhân gì mà không có. Đã từng có hảo hữu còn trêu tức hắn tâm như sắt.
Bên ngoài còn có người nói hắn có thể thân thể có tật, chưa bao giờ đụng vào nữ nhân.Hắn đều cho rằng mình có thể thật sự có tật, thật sự là không nhấc nổi hứng thú đối với nữ tử, càng không có lòng tình tình ái ái gì.
Về phần lấy vợ sinh con, lại càng chưa từng nghĩ tới. Nhưng làm lại một lần, gặp được tiểu tức phụ, hắn lại có ý nghĩ muốn cùng nàng vượt qua cả đời, muốn giữ nàng lại. Lần đầu tiên cảm thấy, thì ra nữ tử cũng có thể xinh đẹp động lòng người như vậy, muốn chủ động tiếp xúc.
Thậm chí vừa rồi nắm tay, cũng có loại cảm giác tim đập nhanh hơn, cũng hiểu được kiếp trước mình không có bệnh, chỉ là chưa từng gặp được nữ tử đúng mà thôi.
Kiều Diệp nghe nói như thế ngẩn người, tiếp theo mới phản ứng lại ý của hắn, vì vậy nổi lên tâm tư trêu chọc hắn, lại đưa tay gãi gãi mu bàn tay của hắn.
“Ý của tướng công là muốn cùng ta một đời một kiếp một đôi người?” Hiếm có khi nam tử cổ đại sẽ tự đề xuất.
Tuy miệng nam nhân là quỷ gạt người, nhưng thằng nhãi này hẳn là trùng sinh, có thể khẳng định sống không tệ ở kiếp trước. Phản ứng ngây thơ như vậy, cộng thêm hứa hẹn, kiếp trước hẳn là chưa chạm qua nữ nhân, cho nên bây giờ hắn nói ra lời này, hẳn là hứa hẹn tương đối nghiêm túc.
Nàng cảm thấy có thể tin được nhưng nếu sau này Lục Thiều dám chạm vào người phụ nữ khác, nàng đương nhiên không thể tiếp tục sống với hắn. Cho nên kỳ thật hứa hẹn không nạp thiếp, đối với nàng mà nói đều giống nhau, còn phải xem biểu hiện tương lai của hắn nhưng thái độ của hắn vẫn đáng để khẳng định.
Lục Thiều cảm thấy mu bàn tay bị tay nàng gãi ngứa, tim cũng ngứa ngáy như mèo cào. Hắn nhìn nàng nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, sau này ta chỉ có một mình nương tử.” Chỉ cần Kiều Diệp không phản bội hắn, hắn cũng sẽ không bao giờ phản bội nàng.
Kiều Diệp cong mi nhãn cười nói: “Vậy ta cũng chỉ có một mình tướng công.”
Đến đây, người đầu tiên nàng gặp chính là Lục Thiều. Bọn họ còn có quan hệ phu thê hợp pháp. Cộng thêm mặc dù nàng vẫn chưa tính là yêu hắn nhưng quả thật nàng đã dần dần sinh ra hảo cảm. Cứ kết nhóm như vậy sống tiếp, cũng rất không tệ.
Khóe môi Lục Thiều cong lên: “Được!”