Kiều Diệp nghĩ nghĩ đồng ý nói: “Ta cảm thấy khả năng này vô cùng lớn. Khó trách Bát hoàng tử từ nhỏ đã phải đi theo Ngũ hoàng tử lăn lộn, dụng tâm tận lực giúp Ngũ hoàng tử cùng Thái tử tranh ngôi vị hoàng đế. Đây hoàn toàn là muốn trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi! Cũng khó trách bên người Ngũ hoàng tử cùng Tống Thiếu Dương, len lỏi nhiều người phản tặc như vậy. Đây không phải là Bát hoàng tử mượn tín nhiệm của Ngũ hoàng tử trước đó mà xếp vào sao. Cũng khó trách ổ phản tặc đều có bóng dáng của Bát hoàng tử, ví dụ như hí viện và Thiên Tiên lâu kia.”
Cách đây không lâu Tiêu Cảnh Thần điều tra ra, Thiên Tiên Lâu cũng là một cứ điểm tình báo của phản tặc. Mà bất luận là hí viện hay là Thiên Tiên lâu, bên ngoài đều là chỗ dựa của Ngũ hoàng tử nhưng người quản hai nơi này, lại đều có người của Bát hoàng tử.
Nghĩ như vậy, rất nhiều chuyện liền phù hợp. Tiêu Cảnh Thần cẩn thận suy nghĩ sâu xa, Trên mặt lộ ra vài phần ngưng trọng: “Ta cũng cảm thấy khả năng này rất lớn. Chỉ cần điều tra ra Bát hoàng tử là giả, hắn tám chín phần mười chính là đại thủ lĩnh.”
Có thể danh chính ngôn thuận đoạt lại huyết mạch hoàng thất tiền triều. Một màn tính toán này, hắn cũng không thể không tán thưởng một tiếng.
Lục Thiều nói: “Trước tra từ mẫu tộc hắn, những người kia có thể bị phù dung cao khống chế, bán mạng cho Bát hoàng tử cùng phản tặc, thì cũng có thể bị phù dung cao khống chế bán bọn hắn.”
Hắn cũng nghĩ tới một số chuyện không thích hợp ở kiếp trước. Kiếp trước Thất hoàng tử thượng vị có thể thành công, ngoại trừ tài lực Giang Dực Lân ủng hộ sau lưng, từng được đảng Thái tử ủng hộ, tướng lĩnh trung tâm Trấn Quốc Công ủng hộ, còn có mưu tính của những người bọn họ. Mấu chốt còn ở sự lựa chọn nhanh chóng quyết đoán của hoàng đế.
Thái tử sau khi chết, hoàng đế bệnh khí vẫn luôn không tốt lên. Sau đó rất quyết đoán chọn Thất hoàng tử kế vị, còn giao cả tử trung ám vệ và Phi Long vệ mà hoàng thất bồi dưỡng ra cho Thất hoàng tử, đánh các hoàng tử khác trở tay không kịp.
Thất hoàng tử là đích là chính thống, dĩ nhiên đạt được không ít đại thần ủng hộ, cho nên tuy rằng cũng trải qua không ít chuyện hung hiểm nhưng thuận lợi thượng vị. Mà trước đó Bát hoàng tử bán đứng Ngũ hoàng tử, cũng thả lỏng cảnh giác của Thất hoàng tử. Tuy rằng không được coi trọng, lại làm một vương gia nhàn tản.
Sau khi Thất hoàng tử thượng vị, triều đình cũng không ổn định như vậy, luôn có một thế lực đang rục rịch, mà Tiêu Cảnh Thần chuyên môn âm thầm điều tra phản tặc, trước khi đoạt đích đã không có tin tức. Sau khi Thất hoàng tử lên ngôi, Lục Thiều trở thành chỉ huy sứ Phi Long vệ.
Hắn tra được Tiêu Cảnh Thần đã chết, chỉ là còn chưa kịp điều tra sâu nguyên nhân Tiêu Cảnh Thần chết thật, không bao lâu sau hắn cũng chết bệnh.
Hiện tại hắn hoài nghi Tiêu Cảnh Thần chết, có thể là bởi vì tra được mấu chốt gì đó, cho nên bị phản tặc hại chết. Như vậy xem ra, cỗ thế lực không ổn định kia, tám chín phần mười chính là Bát hoàng tử sau lưng gây sự. Bởi vì Bát hoàng tử có thân phận hoàng tử Tiêu gia che giấu, không có ai hoài nghi hắn là phản tặc. Nhiều nhất hoài nghi hắn bởi vì một ít lợi ích, cho nên có liên lụy với phản tặc, lợi dụng lẫn nhau, giống như trước đó đám người Tiêu Cảnh Thần hoài nghi. Đây là bóng tối dưới đèn, nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn. Mà phát hiện của tiểu nương tử của hắn, tương đương đột nhiên lại đốt cho bọn hắn một ngọn đèn, chiếu sáng chỗ bóng tối.
Tiêu Cảnh Thần cũng có suy nghĩ như vậy: “Mẫu tộc của hắn quả thật phải tra rõ. Huệ phi cũng thế, phải khống chế người mới được. Ta sẽ tiến cung, nói việc này với hoàng đế để hắn làm.” Tất cả tiến độ hắn tra được lúc trước, đều là bẩm báo với hoàng đế.
Lục Kiểu gật đầu: “Quả thật phải để Hoàng Thượng xử lý.”
Tiếp theo còn nghĩ tới một chuyện.
“Nếu như Bát hoàng tử là huyết mạch tiền triều, sau khi sinh ra đã thay thế Bát hoàng tử. Như vậy lục thủ lĩnh thần bí kia, có thể cũng là phản tặc bị đổi thân phận hay không?”
Tiếp theo con ngươi hắn co rụt lại: “Hỏng bét, thủy sư bên Phúc Châu sợ là có phiền toái.”
Tiêu Cảnh Thần thấy hắn làm như vậy giật nảy mình, không khỏi hỏi: “Ngươi nghĩ tới cái gì? Có phải đoán ra thân phận của Lục thủ lĩnh hay không?”
Lục Thiều gật đầu: “Có một người có thể mượn nhờ thân phận, trước đó quang minh chính đại hoạt động ở biên cảnh, sau đó lại có thể quang minh chính đại bị điều đi thủy sư.”
Tiêu Cảnh Thần nghe xong rất nhanh phản ứng lại: “Ngươi là nói con thứ hai của Vinh quốc công?”
Hắn nắm trong tay mạng lưới tình báo Đại Dần, cho nên đối với tình huống của đại thần cùng các con trai đại thần trong triều đình, cơ bản đều có hiểu biết. Vinh quốc công nắm giữ thủy sư, con lớn nhất của ông ta đóng quân ở Phúc Châu theo bên người. Con thứ hai cũng tòng quân nhưng lại chủ động đi biên cương đánh trận, còn dựa vào chiến công được phong tướng quân. Kiều Vũ xuất hiện phá vỡ bố cục biên cương, cũng thế như chẻ tre đánh bại địch quốc, thu phục thành trì tiền triều bị mất đi. Nước địch đầu hàng và chủ động đề xuất tiến cống sau này. Biên cương trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đánh trận nữa, cho nên muốn lập chiến công liền không dễ dàng. Bởi vậy con thứ hai Vinh quốc công không lâu trước đây bị điều đi thủy sư, còn lên tới một vị trí rất mấu chốt. Nếu Lục Thiều không nhắc tới, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.
Gần đây hắn phái rất nhiều nhân thủ đi Phúc Châu âm thầm điều tra nhưng lục thủ lĩnh kia là một chút xíu manh mối cũng không có, căn bản tìm không thấy người này. Nếu người này là con thứ hai của Vinh quốc công, vậy dĩ nhiên bọn họ tìm không thấy!
Người ta chính là quang minh chính đại điều đến thủy sư từ biên cương, ai có thể ngờ được con trai của nguyên soái thủy sư lại là một thủ lĩnh phản tặc? Lại một bóng đèn đen kịt nhưng không thể không nói phân tích và suy đoán của Lục Thiều có lẽ là sự thật.
Lục Thiều gật đầu: “Đúng, chính là hắn.”
Kiếp trước lúc này ở biên cương, bởi vì Giang Dực Kỳ và Trấn Quốc Công chết nên mới hỗn loạn như vậy. Mà con thứ hai của Vinh quốc công ở biên cảnh rất sôi nổi, từng chút một cắn nuốt binh quyền Trấn quốc công nắm giữ. Hoàng đế phái người tiếp nhận vị trí nguyên soái, cũng là vì phòng ngừa Vinh quốc công phủ nắm giữ quá nhiều binh quyền. Nhưng con thứ hai của Vinh quốc công lại cắm rễ ở biên cương, muốn làm chút gì đó rất dễ dàng. Cho nên lúc Giang Dực Kỳ đánh trận, bị người một nhà ám hại mà chết, Trấn Quốc Công chết, sợ là đều có liên quan đến người này, mà Ngũ hoàng tử và Tống Thiếu Dương lại cõng cái nồi lớn này. Bởi vì điều tra ra là người của Tống Thiếu Dương, hại chết Giang Dực Kỳ.
Tiêu Cảnh Thần đột nhiên đứng lên nói: “Ta bây giờ sẽ tiến cung một chuyến.” Nghe vậy, sau lưng hắn có chút phát lạnh.
Lục Thiều và Kiều Diệp ủng hộ hắn vào cung nhanh lên, chuyện này rất lớn. Tiêu Cảnh Thần không trì hoãn, sau khi rời đi liền bí mật tiến cung.
Chờ sau khi hắn đi, Kiều Diệp nhịn không được cảm thán: “Trước đó không ít người sau lưng đều nói, Bát hoàng tử là chó săn bên người Ngũ hoàng tử. Hiện tại xem ra, người ta chơi cờ cao một nước, Ngũ hoàng tử mới là hiệp sĩ cõng nồi Bát hoàng tử an bài a!”
Nếu không có phát hiện và suy đoán kinh người này, ai có thể nghĩ tới Ngũ hoàng tử mới là quân cờ trong tay Bát hoàng tử. Chẳng những bị lợi dụng rất triệt để, còn phải cái gì cũng cõng nồi, giống như chuyện ám sát bọn họ trước đó. Nếu quả thật bị phản tặc làm thành. Ngũ hoàng tử kia tuyệt đối sẽ bị điều tra ra. Dù sao Bát hoàng tử cũng lấy tên tuổi của hắn, đi mua sát thủ giết vợ chồng bọn họ. Nồi từ trên trời rơi xuống, còn không thể không cõng. Lúc này nàng cũng không nhịn được muốn châm một ngọn nến cho Ngũ hoàng tử.