Kiều Diệp càng ngày càng đẹp, quý công tử mà nàng ta nhìn trúng thường xuyên đến xưởng tìm Kiều Diệp. Điều này khiến nàng ta không nhịn được mà hoàn toàn ghi hận Kiều Diệp. Hiện tại cũng muốn thừa cơ bóp nát mặt Kiều Diệp.
Kiều Diệp vừa định né tránh đòn đánh trả, người xung quanh lại chủ động tiến lên, ngăn cản Lục Châu Lam.
“Ngươi làm gì đấy? Mình là Tang Môn tinh, thế mà còn muốn động thủ đánh người, quá không ra gì. Kiều tiểu nương tử cũng không có nói sai, mẹ con các ngươi vốn chính là tang môn tinh, ai dính vào người đó xui xẻo. Ngươi muốn động đến Kiều tiểu nương tử, trước tiên hỏi xem chúng ta có đồng ý hay không.”
Những người này đều rất bảo vệ Kiều Diệp. Nếu bọn họ ở đây, không thể để Kiều Diệp bị đánh. Tiếp theo người vây xem đều nhao nhao mở miệng chỉ trích Lục Châu Lam, càng tự phát bảo hộ ở phía trước Kiều Diệp. Một bộ dáng nếu ai dám động Kiều Diệp, trước tiên phải vượt qua người bọn họ, cũng làm cho Kiều Diệp sinh ra chút ấm áp trong lòng. Trên đời này quả thật có không ít bạch nhãn lang nhưng người tốt và người biết cảm ơn lại càng nhiều. Những chuyện nàng làm trước đó, hiện tại đã nhận được hồi báo.
Lục Châu Lam không ngờ những người vây xem, vậy mà cả đám đều nhảy ra che chở Kiều Diệp. Điều này càng khiến nàng ta ghen ghét không thôi. Nàng ta trừng Kiều Diệp: “Ta thấy ngươi căn bản không phải phúc tinh gì, mà là hồ ly tinh.”
Kiều Diệp nhíu mày: “Vậy cũng tốt hơn Tang Môn Tinh ngươi, chỉ bằng tư sắc, tính tình của ngươi và chuyện tự mang vận rủi, tư cách để làm hồ ly tinh cũng không có đâu. Ngươi hâm mộ ghen tị ta cũng vô dụng, bởi vì không thay đổi được thể chất xúi quẩy của ngươi.”
Một bộ dáng càng thêm lẽ thẳng khí hùng làm người ta tức chết, nói: “Ngươi cũng không biến thành giống như ta, được hoan nghênh như vậy đâu.”
Tiểu tâm tư của Lục Châu Lam bị vạch trần, sắc mặt càng khó coi hơn.
“Ngươi tiện nhân này, ngươi thật không biết xấu hổ, ngươi…”
Chỉ là còn không đợi nàng ta mắng xong, liền có một phụ nhân trung niên xông lên. Trực tiếp bắt lấy nàng ta cho vài bạt tai: “Ngươi mắng ai tiện nhân đấy, ngươi mới là tiện nhân. Kiều tiểu nương tử là người tốt, ngươi mắng nàng thêm một câu, lão nương liền tát sưng mặt ngươi.”
Người nữ nhân này trước đó trượng phu qua đời, một mình gánh vác gánh nặng cả nhà. Mùa đông năm ngoái, vì tiết kiệm đồ ăn cho con cái, bản thân bà thiếu chút nữa chết đói. Năm nay thường xuyên đến xưởng của Kiều Diệp nhận việc gia công, kiếm được nhiều hơn trước kia, còn ổn định hơn. Hai cô con gái của bà cũng nhờ vào khéo tay, thông qua Kiều Diệp giới thiệu, nhận đan áo len và quần len. Bây giờ cuộc sống của người một nhà càng ngày càng tốt, chẳng những có thể ăn no mặc ấm, còn có thể thường xuyên mua chút thịt ăn ngon. Người cả nhà chẳng những khí sắc đều tốt, cũng mập.
Lục Châu Lam không ngờ sẽ bị một phụ nhân ti tiện mà nàng ta luôn luôn khinh bỉ đánh. Nàng ta giống như bị điên muốn đánh lại: “Ngươi dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi.”
“Phi, chỉ bằng ngươi cũng dám liều mạng với ta. Đến đây, lão nương mới không sợ ngươi.”
Sau đó trực tiếp quăng Lục Châu Lam đang nhào về phía bà xuống đất, cả người cưỡi lên đánh.
Người vây xem không có ai thương hương tiếc ngọc, đều hô đánh rất hay. Thậm chí còn có mấy vị phụ nhân cũng rục rịch, muốn đi lên cho Lục Châu Lam một trận.
Kiều Diệp chờ đối phương đánh đủ rồi mới đứng ra. Nàng mới cười tiến lên, tỏ vẻ cảm tạ đối với phụ nhân bảo vệ mình. Đồng thời cũng cảm tạ một phen với những người xung quanh che chở nàng.
Lục Châu Lam thì cuộn tròn trên mặt đất, khóc rống lên. Đây là lần đầu tiên nàng ta mất mặt như vậy. Trong nhà biến thành như vậy, tiền đồ sau này càng là một mảnh xa vời. Nàng ta khóc lớn chủ yếu là vì phát tiết.
Nhìn thấy Lục Châu Lam như vậy, cộng thêm lúc trước Kiều Diệp xúi giục, quả thật đã bị đám người Liêm tiểu thư nghe lọt. Liêm tiểu thư cũng không nhịn được, mang theo nha hoàn tóm lấy Lục Châu Cẩn mà đánh.
“Tên khốn kiếp nhà ngươi, nhà ta thành như vậy, đều là các ngươi những sao chổi này hại. Ta lúc trước không nên gả cho ngươi tên phế vật Tang Môn Tinh này, ngươi…”
Liêm tiểu thư vừa đánh vừa phát tiết mắng. Nàng quả thật đã từng động lòng với hắn vì Lục Châu Cẩn anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng từ khi thanh danh của hắn ta bị hỏng, nàng ta muốn từ hôn nhưng trong nhà lại buộc nàng ta phải gả đi. Sự yêu thích của nàng ta đối với Lục Châu Cẩn đã nhạt đi rất nhiều.
Sau khi gả cho hắn, phát hiện hắn căn bản không phải dáng vẻ trong tưởng tượng của nàng ta. Cộng thêm một nhà bà bà rất vô lại và khó chơi, cho nên càng ngày càng phiền chán trượng phu Lục Châu Cẩn này. Nàng ta cũng không ngờ nhà bọn họ, quái vật khổng lồ ở huyện thành lại ngã xuống nhanh như vậy. Ngoại trừ con gái gả ra ngoài, tất cả người nhà của nàng ta đều bị lưu vong. Gia sản một phần cũng không còn, đều bị tịch thu. Nàng ta bị đuổi ra ngoài, về sau ngay cả chỗ dung thân cũng không có. Cho nên lúc này cả người đều sụp đổ.
Mặt Lục Châu Cẩn rất nhanh bị cào mấy vết máu. Hắn không nhịn được, đưa tay đẩy ngã Liêm tiểu thư. Hắn âm trầm nghiêm mặt, chán ghét nhìn Liêm tiểu thư khiển trách: “Ngươi náo đủ chưa? Còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Nhà các ngươi như vậy, đều là chuyện xấu làm quá nhiều gây ra, liên quan gì đến ta? Người khác tùy tiện xúi giục, ngươi liền nghe, ngươi tại sao không có đầu óc như vậy?”
Từ sau khi hắn cưới Liêm tiểu thư, vẫn luôn bị đối phương đè ép, thậm chí còn thường xuyên mắng hắn là phế vật. Hắn đã sớm chịu đủ rồi. Trước đó nếu không phải kiêng kị sợ Liêm gia tính sổ, hắn đã sớm muốn đánh thê tử điêu ngoa tùy hứng lại tâm ngoan thủ lạt này rồi.
Liêm tiểu thư vẫn là lần đầu tiên bị người ta đối xử và mắng như vậy. Lại còn là trượng phu mà nàng ta xem thường, lập tức đứng lên lại nhào tới: “Đánh rắm, nhà chúng ta mới không có làm chuyện xấu. Đều do các ngươi những thứ tang môn tinh này hại. Ngươi còn dám đẩy ta, lá gan của ngươi lớn rồi.” Lại hướng Lục Châu Cẩn đánh tới.
Lục Châu Cẩn ngại người ở đây quá nhiều, một nam nhân như hắn không tiện động thủ, cho nên nhẫn nhịn không ra tay, lại nhìn mẹ hắn.
Úc Uyển Chi nhìn thấy nhi tử bị con dâu đánh và mắng, vốn đã tức giận, chỉ là ngại thân phận của đối phương nên vẫn luôn nhường nhịn. Nhận được ánh mắt nhi tử đưa tới, lập tức kêu các tẩu tẩu chạy tới, đánh nhau với Liêm tiểu thư. Nàng ta ăn nhờ ở đậu lâu như vậy, cũng đã sớm không chịu được con dâu phách lối ương ngạnh của Liêm tiểu thư này. Nữ quyến Úc gia cũng vậy, đã sớm không ưa Liêm tiểu thư, vì vậy đánh cũng không nương tay chút nào.
Liêm tiểu thư cũng không phải quả hồng mềm, tuy Liêm gia thất bại, nàng ta còn bị đuổi ra khỏi nhà nhưng nha hoàn bà tử hầu hạ nàng ta, khế bán mình lại ở trong tay nàng ta. Vì vậy nàng ta hô to vài tiếng, những người kia đều xông lại, cùng bọn người Úc Uyển Chi đánh nhau. Mấy ngày nay, bọn họ cũng đã sớm chướng mắt đám vô lại không biết xấu hổ này. Ngay cả Lục Châu Lam đang khóc cũng không may mắn thoát khỏi, bị kéo vào “chiến trường”.
Nhìn thấy màn chó cắn chó này, mọi người ở đây đều có chút trợn mắt há hốc mồm, thật sự là không nghĩ tới, quan hệ người một nhà này kém như vậy, ở trước mặt mọi người liền đánh nhau.
Kiều Diệp cười tủm tỉm ôm tay xem kịch. Trò hay như vậy, về sau đoán chừng sẽ không ít. Dù sao hiện tại những người này ở huyện thành, đã không có chỗ dung thân. Úc Uyển Chi và người nhà Úc gia chắc chắn sẽ không bỏ qua tiếp tục hút máu Liêm tiểu thư. Mà Liêm tiểu thư cũng không phải là người hiền lành, song phương sẽ còn đấu nữa.
Kiều Diệp nhìn về phía Lục Thanh Vinh ở trong góc. Phát hiện mắt hắn đầy âm trầm, sắc mặt đen lợi hại. Lúc này hắn đang nhìn chằm chằm Úc Uyển Chi đang đánh nhau với nha hoàn, trong mắt mang theo một loại phức tạp khó tả. Dần dần xuất hiện một loại ghét bỏ cùng oán trách.
Kiều Diệp biết, lời nói trước đó của nàng, thúc thúc cặn bã đã nghe lọt tai. Hơn nữa nhìn thấy Úc Uyển Chi cũng bắt đầu bởi vì củi gạo dầu muối, trở nên giống với nữ quyến khác của Úc gia, bắt đầu biết khóc lóc om sòm, cùng người đánh nhau, một mặt ôn nhu tốt đẹp kia không còn. Đoán chừng lúc này gương lọc của cặn bã ngũ thúc đối với ánh trăng trắng này đã vỡ nát đầy đất. Nàng liền nhìn xem Ngũ thúc kế tiếp sẽ lựa chọn như thế nào đây?