Kiều Tiểu Liên đồng ý: “Nhất định là vậy. Lúc ấy nàng ta đã nói với ta, cảm thấy cô cô nàng ta không có lòng tốt như vậy. Nàng ta không dám cho Tống Thiếu Dương ăn lung tung. Nếu ăn ra vấn đề gì, nàng liền xong đời. Nàng ta cũng muốn được Tống Thiếu Dương sủng ái, nhiều lần đều đi xảo ngộ và dùng thủ đoạn, chỉ là không thành công mà thôi.”
Tống Thiếu Dương đối với bọn tiểu thiếp coi như khoan dung, chỉ cần có lý do muốn đi ra ngoài, đều sẽ được cho phép. Ví dụ như đi ra ngoài mua thứ gì, hoặc là gặp người thân các loại, bình thường cũng sẽ không bị ngăn trở, không giống như rất nhiều nhà giàu, tiểu thiếp căn bản không được phép ra ngoài.
Kiều Diệp suy nghĩ một chút nói: “Ngươi trở về nói với Ôn Thu Mai, Phù Dung cao này cũng không phải thứ tốt lành gì. Nếu Tống Thiếu Dương ăn, đừng nói nàng ta muốn đi quan sủng hậu viện, sợ là mạng cũng mất. Nhưng cô cô của nàng ta lại có thể trèo lên Tống Thiếu Dương, rõ ràng chính là muốn giẫm nàng ta thượng vị. Không có trúng chiêu chứng tỏ nàng ta là người thông minh. Ta đề nghị nàng ta đi tìm Tống Thiếu Dương để nói chuyện này. Mặc dù không thể được thiên vị nhưng cuộc sống sẽ tốt hơn hiện tại không ít.”
Nàng thích giao tiếp với người thông minh, hiển nhiên Ôn Thu Mai cũng coi như là người thông minh. Nếu như đần độn tin Ôn Hương Liên, Tống Thiếu Dương nghiện, người đầu tiên thu thập chính là Ôn Thu Mai. Dù sao Ôn Thu Mai chẳng những không biết tác dụng của Phù Dung Cao, trong tay cũng không có, càng không thể cung cấp được cho Tống Thiếu Dương.
Kiều Diệp sờ sờ cằm nghĩ, xem ra Thủy Nguyên Kính bị bắt, làm cho phản tặc chó cùng rứt giậu, lại muốn trực tiếp ra tay khống chế Tống Thiếu Dương, chỉ là khiến nàng rất bất ngờ chính là, người ra tay lại là Ôn Hương Liên, mà không phải Tiêu phu nhân.
Ôn Hương Liên có Phù Dung cao, đưa Ôn Thu Mai cho Tống Thiếu Dương dùng. Vậy khẳng định là nàng ta (OHL) cấu kết với phản tặc rồi, cũng chứng tỏ Tống phu nhân (bản gốc là Tiêu phu nhân nhưng thực ra Tiêu Phu nhân không có cấu kết phản tặc) vì thực ra giấu rất sâu, còn chưa thể bại lộ thân phận trước mặt Tống Thiếu Dương. Lúc này mới muốn lợi dụng Ôn Hương Liên và Ôn Thu Mai nhưng những phản tặc kia khẳng định không thể tưởng được, Kiều Tiểu Liên sẽ trong lúc vô ý nghe được Tiêu phu nhân cùng người mật đàm. Ôn Thu Mai chẳng những không có tín nhiệm Ôn Hương Liên, người cô cô này, mà còn có phòng bị và cảnh giác. Tình nguyện tin tưởng ngoại nhân như nàng, cũng không nguyện ý tin tưởng Ôn Hương Liên. Chó ngáp phải ruồi như vậy, khiến cho mưu kế của bọn họ rơi vào khoảng không. Nếu không Tống Thiếu Dương sợ là sẽ biến thành Lỗ Tử An thứ hai.
Kiều Diệp nhìn Kiều Tiểu Liên còn có vẻ như chưa nói hết lời, vì vậy lại hỏi: “Một bí mật khác mà ngươi muốn nói đâu?”
Kiều Tiểu Liên là người không giữ được lời nhưng cũng biết hai bí mật đều quan hệ đến tính mạng của mình, lúc ở Tống phủ không dám nói với bất luận kẻ nào, liền nghẹn rất khó chịu. Bây giờ nhìn thấy Kiều Diệp, biết đối phương có thể tin tưởng.
Điều này nhịn không được nói: “Ta nghe Ôn Thu Mai nói, mẹ con mẹ chồng trước ngươi cũng không an phận, gần đây thường xuyên kiếm cớ đi ra ngoài. Hai ngày trước Ôn Thu Mai ra ngoài gặp Ôn Hương Liên, còn phát hiện Úc Uyển Chi đang nói chuyện với một nam nhân. Mà nam nhân kia, nàng ta cũng nhận ra được, chính là cha chồng của ngươi. Những người này thật sự là người nào cũng tâm tư nhiều hơn người khác. Mẹ con Úc Uyển Chi hiện tại ở hậu viện thì kín tiếng hơn. Sau khi bọn họ đi tới trước mặt Tống Thiếu Dương muốn tranh thủ tình cảm không thành công, nếu không an phận ở trong phòng của mình thêu hoa thì sẽ chủ động đi cầu khẩn Tiêu thị. Ta còn tưởng hai người bọn họ rất thành thật, không ngờ sau lưng cũng sợ là muốn gây chuyện.” Nghĩ tới nghĩ lui, so với mấy người kia, vẫn là nàng thành thật nhất.
Hôm nay ngay cả Kiều Diệp cũng không ngờ được, Kiều Tiểu Liên lại mang đến cho nàng hai tin tức hữu dụng như vậy.
Trước đó cặn bã ngũ thúc đột nhiên biến mất, tiểu tướng công tra được là bị phản tặc mang đi.
Hiện tại đột nhiên tìm tới Úc Uyển Chi, vậy rất có thể là mục đích giống như Ôn Hương Liên. Nếu Ôn Thu Mai không thành công, vậy sẽ đổi mẹ con Úc Uyển Chi.
Kiều Diệp nói với Kiều Tiểu Liên: “Trong này nước rất sâu, ngươi lần này rất thông minh, biết nói cho ta biết.”
Kiều Tiểu Liên bĩu môi: “Ta vốn cũng không ngốc. Vậy ngươi nói ta phải phải làm sao chứ? Nếu ta để Ôn Thu Mai đi thẳng thắn với Tống Thiếu Dương, nàng ta nhất định sẽ nói ra.”
Chính nàng hoàn toàn không có chủ ý, chỉ có thể coi Kiều Diệp là người tâm phúc. Hiện tại trong toàn bộ kinh thành, người nàng có thể tín nhiệm cũng chỉ có Kiều Diệp.
Kiều Diệp suy nghĩ một chút nói: “Ngươi cũng đi nói rõ với Tống Thiếu Dương, hai ngày trước ngươi nghe được góc tường. Ngươi nói người nói chuyện với Tiêu thị có chút giống thái giám, cho nên người nọ rất có thể là thái giám hầu hạ bên người Ngũ hoàng tử. Phải nhắc nhở bọn họ đề phòng một chút.”
Mặc dù bọn họ và Ngũ hoàng tử nhất định không thể trở thành bằng hữu nhưng cũng không thể để phản tặc chui vào chỗ trống. Nếu Ngũ hoàng tử và Tống Thiếu Dương bị A Phiến khống chế, vậy triều đình này liền phiền toái rồi. Động tác phản tặc lần này lớn như vậy, sơ sẩy một cái sẽ bại lộ, cảm giác bọn chúng rất lo lắng, chó cùng rứt giậu rồi. Ngoại trừ Thủy Nguyên Kính bị bắt, sợ là còn xảy ra chuyện gì.
Kiều Tiểu Liên và Ôn Thu Mai chủ động đi nhắc nhở, tin tưởng Tống Thiếu Dương biết phải phòng bị và đối phó Tiêu thị như thế nào. Khiến kế hoạch phản tặc thất bại.
Kiều Tiểu Liên cũng không cân nhắc liền gật đầu nói: “Được, ta nghe lời ngươi.”
Kiều Diệp nói: “Hôm nay ngươi trở về không thể nói, ta hoài nghi Tiêu thị sẽ cho người nhìn chằm chằm ngươi. Tốt nhất ngày mai ngươi kéo Tống Thiếu Dương ra ngoài, để hắn đi cùng ngươi mua đồ các loại làm cái cớ. Một mình tìm một nơi không ai có thể nghe được, lại nói việc này cho hắn nghe. Đến lúc đó ngươi có thể gọi Ôn Thu Mai cùng đi. Lúc ra cửa ngươi cố ý khoe khoang ở hậu viện, Tống Thiếu Dương đối với ngươi sủng ái bao nhiêu, muốn cùng ngươi đi mua trang sức hoặc là quần áo gì đó. Như vậy Tiêu thị sẽ không hoài nghi nhiều. ”
Đây là thiết lập nhân vật của Kiều Tiểu Liên, một khi thiết lập này bị phát hiện sẽ không thích hợp.
Kiều Tiểu Liên bội phục nhìn Kiều Diệp: “Vẫn là ngươi cân nhắc chu đáo.”
Nếu Kiều Diệp không dặn dò, nàng trở về sẽ tìm Ôn Thu Mai nói việc này. Sau đó kéo Ôn Thu Mai đi tìm Tống Thiếu Dương. Nếu như bị người của Tiêu thị để mắt tới, khả năng còn chưa nhìn thấy Tống Thiếu Dương, bọn họ liền xong đời.
Kiều Diệp cười nói: “Sau này ngươi làm chuyện gì, cũng phải suy nghĩ nhiều một chút. Sau khi ngươi trở về, nếu như Tiêu thị hỏi ngươi, ta ăn bánh ngọt chưa. Ngươi nói ta cắn một cái nhưng không thích loại khẩu vị này.”
Lần này bánh ngọt không chừng còn bỏ thêm nguyên liệu, cho nên không thể để cho đối phương cho rằng nàng ăn hết, chỉ có như thế Kiều Tiểu Liên mới có thể đưa bánh ngọt cho nàng thêm mấy lần. Nàng có thể biết được tin tức của Tống gia.
Kiều Tiểu Liên gật đầu: “Được!”
Lại ngồi một hồi, Kiều Tiểu Liên dẫn nha hoàn và thị vệ rời đi.
Buổi tối, đợi Lục Thiều trở về, Kiều Diệp sẽ nói cho hắn biết hai chuyện này.
Lục Thiều cũng hơi bất ngờ, Tiêu thị lại là người của phản tặc.
“Ta sai người đi điều tra kỹ Ôn Hương Liên, lại trọng điểm theo dõi nàng ta. Nàng ta gần đây khẳng định có lui tới với phản tặc, bị lợi dụng.”
Phù Dung cao cũng không phải là thứ Ôn Hương Liên có thể lấy được.
Kiều Diệp gật đầu: “Nàng ta khẳng định có vấn đề. Ngoại trừ nàng ta ra, cũng tốt nhất là điều tra xem người Tiêu gia có ai không thích hợp hay không. Có phải cũng bị nàng ta dùng biện pháp đồng dạng xuống tay hay không, tỷ như Tiêu tiểu công tử.”
Nàng đối với Ôn Hương Liên coi như có chút hiểu biết, đó cũng không phải là nữ nhân an phận. Nếu như muốn an ổn ở lại Tiêu gia, khống chế được Tiêu tiểu công tử chính là một tấm vương bài. Dù sao đây chính là tâm can của Tiêu phu nhân.