Mục lục
Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Tiểu Liên cũng không che giấu, nói ra một lần chuyện ngày đó ở hoa viên vắng vẻ nghe được, cùng với chuyện hoài nghi nam nhân kia là thân phận thái giám, nói với Tống Thiếu Dương một lần.

Ôn Thu Mai cũng đưa một cái bình sứ từ trong túi cho Tống Thiếu Dương. Nàng ta kể lại chuyện Ôn Hương Liên để nàng ta vụng trộm cho Tống Thiếu Dương ăn loại phù dung cao này.

Tống Thiếu Dương nghe xong, sắc mặt liên tiếp thay đổi. Dựa theo thời gian Kiều Tiểu Liên nói, ngày đó Ngũ hoàng tử vừa vặn dẫn người tới tìm hắn. Bọn họ ở thư phòng bàn bạc, bảo người hầu hạ đều chờ ở bên ngoài. Nếu như thê tử của hắn cùng một thái giám ở hậu viện mật đàm, vậy tám chín phần mười là thái giám hầu hạ bên người Ngũ hoàng tử.

Có thể được đưa tới nhà hắn nói chuyện, đều là thân tín của Ngũ hoàng tử. Nếu như tin tức là thật, vấn đề liền rất nghiêm trọng.

Hắn suy nghĩ một chút cầm bình sứ hỏi: “Kiều Diệp có nói Phù Dung cao này là cái gì hay không?” Để Ôn Thu Mai vụng trộm đưa cho hắn, chắc chắn sẽ không phải thứ gì tốt.

Kiều Tiểu Liên gật đầu nói: “Nàng nói đây là một loại dược vật ngươi ăn có thể nghiện.”

Nàng còn lấy một tờ giấy từ túi tiền ra đưa cho hắn: “Đây là Kiều Diệp bảo cho ngươi xem.”

Tống Thiếu Dương mở ra, bên trong chỉ có mấy chữ “Phản tặc muốn khống chế ngươi.”

Sắc mặt hắn lại biến đổi, nhìn qua ý phía trên này, hắn liền hiểu. Hắn cũng thật không nghĩ tới, thê tử sẽ có cấu kết với phản tặc, còn có thái giám thân tín bên cạnh Ngũ hoàng tử, cũng có phản tặc. Phù Dung cao gì đó là vì khống chế hắn. Sau khi hắn trở về phải cho người đi thăm dò Phù Dung cao mới được.

Hắn còn đang thất thần, Kiều Tiểu Liên đã đoạt lấy tờ giấy, sau đó nhét vào trong miệng trực tiếp ăn.

Kiều Diệp dặn dò, sau khi để Tống Thiếu Dương xem xong, liền hủy tờ giấy. Nàng không yên tâm Tống Thiếu Dương, quyết định mình ăn mới yên tâm. Dù sao Tiêu thị kia lòng dạ độc ác. Nếu biết nàng bán nàng ta, nàng sợ mình sẽ gặp nguy hiểm.

Tống Thiếu Dương còn bởi vậy mà bối rối, chờ đến khi lấy lại tinh thần, hắn tự tay đi hái mấy cành hoa mai đang nở rộ. Lúc đưa cho Kiều Tiểu Liên, thấp giọng nói: “Lát nữa thị nữ của ta tới, ta sẽ nói với ngươi, bảo ngươi ngày mai đi thăm Kiều Diệp, hẹn nàng đến một trà lâu uống trà. Ta sẽ đi gặp xảo ngộ.”

Hắn có tâm tư với Kiều Diệp, hai gã thân thị rất rõ ràng. Nói như vậy, cũng chỉ nghĩ hắn muốn thông đồng với nữ nhân mà không phải muốn đi mưu đồ bí mật gì với Kiều Diệp. Vừa vặn hắn cũng muốn mượn dùng việc này, thử dò xét người bên cạnh rốt cuộc có vấn đề hay không. Đồng thời cũng muốn mượn chuyện này để kéo gần quan hệ với Kiều Diệp. Nếu có thể kéo nàng đến phái bọn họ thì càng tốt.

Kiều Tiểu Liên gật đầu: “Được.”

Ôn Thu Mai nghe hai người nói vậy, đồng thời kinh hãi không thôi, rất may mắn nàng ta lựa chọn để Kiều Tiểu Liên đi nói cho Kiều Diệp. Nếu không nàng ta thật sự sẽ bị cô ruột kia hại chết. Trong lòng vốn chỉ có oán khí với Ôn Hương Liên, hiện tại trực tiếp tăng lên đến hận.

Tiếp theo Tống Thiếu Dương phân phó ám vệ đang ẩn nấp, theo dõi hai gã thân thị của hắn, sau khi nhìn về phủ, bọn họ có đi nơi khác hay không, gặp người nào, nói lời gì. Trọng điểm chú ý bọn họ có người nào tiếp xúc với người có quan hệ với phu nhân hay không.

Chờ hai người tên thân thị trở về, Tống Thiếu Dương rất ứng phó uống hai chén trà, liền để một người trong đó đưa hai người Kiều Tiểu Liên về phủ. Hắn thì phải đi làm việc.

Chờ buổi tối hồi phủ, hắn về phòng ngủ, thân thị cũng trở về phòng của mình.

Một ám vệ xuất hiện trong phòng của hắn bẩm báo.

“Chủ tử, thân thị đưa tiểu thiếp ngài hồi phủ, cùng nha hoàn bên cạnh phu nhân gặp nhau, cũng đứng giống như nói chuyện. Hắn nói cho nha hoàn biết ngày mai ngươi hẹn Kiều Diệp ra ngoài làm cái gì, cùng với chuyện ngươi hẹn Kiều Diệp, cùng thời gian địa điểm đều nói cho nha hoàn kia. Một người hầu khác của ngài, sau khi trở về không có hành động gì khác thường.”

Tống Thiếu Dương vừa nghe liền hiểu, bên cạnh hắn quả nhiên có một người phản bội. Những thân thị đi theo hắn làm việc, là loại tử sĩ mà gia gia hắn bồi dưỡng ra, cùng nhau lớn lên bên cạnh hắn. Là tuyệt đối trung thành, không có khả năng phản bội, cho nên cho dù có vấn đề, cũng là một người khác. Nhưng hắn thật không muốn hoài nghi, dù sao người nọ đi theo hắn rất lâu, là thân tín của hắn. Làm rất nhiều chuyện, hắn đều không có tránh đối phương nhưng bây giờ lại thật sự có vấn đề, điều này làm cho sau lưng hắn cũng nhịn không được toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Người bên gối có vấn đề, thân hầu mỗi ngày hầu hạ của hắn cũng có vấn đề. Hai người này nếu đột nhiên có một ngày muốn lấy mạng của hắn, vậy cũng quá dễ dàng đắc thủ. Lại không thể không cảm thán thủ đoạn của những phản tặc kia rất cao minh, thậm chí ngay cả chính thê của hắn cũng có thể mua chuộc.

Hắn thật sự là không nghĩ ra, Tiêu thị vì sao sẽ cấu kết với phản tặc. Nếu như bị Phi Long vệ điều tra ra, Hoàng đế biết được, không chỉ là phiền phức Tống gia, nhà mẹ đẻ của nàng ta, Tiêu gia cũng sẽ xong. Khó trách nàng ta lại nghe lén hắn nói chuyện với Ngũ hoàng tử. Xem ra sợ là cũng không phải một lần. Thật ra trước đó, đối với nghi ngờ và chú ý của Kiều Diệp, hắn cũng không quá đồng ý. Cảm thấy cho dù nữ nhân lợi hại, cũng thích suy đoán lung tung, quá mức cẩn thận. Nhưng bây giờ hắn lại phục, nàng vậy mà thật biết nhìn người. Khó trách Thất hoàng tử bọn họ thường xuyên nói Kiều Diệp là phúc tinh, bây giờ nhìn lại quả thật là đúng.

Hắn nghĩ nghĩ, để ám vệ đi tìm Ngũ hoàng tử truyền tin, hẹn ngày mai đến trà lâu nói chuyện.

Bên kia.

Lục Thiều cũng tra ra chuyện Ôn Hương Liên, cũng nói với Kiều Diệp.

“Nha hoàn hầu hạ bên cạnh Ôn Hương Liên nhiều năm, là phản tặc an bài. Sau khi tới Tiêu gia, Ôn Hương Liên không dễ chịu, vẫn trốn trong viện của Tiêu tiểu công tử không dám ra ngoài. Nhưng vẫn bị Tiêu phu nhân phát hiện, muốn đuổi nàng ta đi. Nhưng lại bị Tiêu tiểu công tử ngăn cản. Nhưng Ôn Hương Liên cũng nghe Tiêu tiểu công tử và Tiêu phu nhân nói, chờ hắn chơi chán sẽ đưa nàng ta đi. Ôn Hương Liên không muốn rời khỏi Tiêu gia, chỉ sợ sau khi ra ngoài sẽ bị Vũ Chí Hành truy sát. Ả nha hoàn kia liền cho nàng ta chủ ý, để nàng ta chỉ cần khống chế được Tiêu tiểu công tử, liền có thể ở thế bất bại tại Tiêu phủ,còn có thể sai sử Tiêu tiểu công tử như chó, nàng ta liền đồng ý. Cho nên trong canh cho Tiêu tiểu công tử nhiều lần bỏ thêm A Phiến. Bây giờ ta tra được Tiêu tiểu công tử đã nghiện, cũng hoàn toàn bị Ôn Hương Liên khống chế. Thật giống như chó của nàng ta, chỉ cần có thể cho hắn A Phiến, để hắn đi hướng đông, hắn tuyệt đối sẽ không đi hướng tây. Thậm chí còn quang minh chính đại để Ôn Hương Liên quản hậu viện của hắn, tự do ra vào ở Tiêu phủ. Tiêu phu nhân muốn bới móc, Ôn Hương Liên liền thả Tiêu tiểu công tử ra, bây giờ ở Tiêu gia triệt để đứng vững gót chân.”

Kết quả này, Kiều Diệp đã đoán trúng từ trước. Quả nhiên Ôn Hương Liên sẽ không an phận. Tiêu tiểu công tử khi nam phách nữ, ỷ vào Tiêu gia cùng Tiêu phu nhân làm không ít chuyện xấu. Như bây giờ cũng là báo ứng.

“Chàng bảo người ta tiếp tục theo dõi, không thể để nàng ta đưa A Phiến cho người khác dùng nữa.”

Thứ này là thứ hại người, một khi truyền bá ra ngoài hậu quả khó mà lường được. Nếu Tiêu gia bởi vậy hướng về phía phản tặc, để phản tặc nếm được ngon ngọt, sợ là sẽ dùng A Phiến quy mô lớn gây sự.

Lục Thiều cũng biết tính nghiêm trọng: “Ta bảo người ta nhìn chằm chằm, một nha hoàn khác tùy thân hầu hạ bên Ôn Hương Liên, bị người của ta thu mua. Cho nên mới biết rõ ràng như vậy. Ta còn có thể truyền tin tức cho Tiêu Cảnh Thần, hắn cũng sẽ phái người nhìn chằm chằm Tiêu gia.”

Kiều Diệp gật đầu: “Vậy cũng được.”

Tiếp theo Lục Thiều còn nói với Kiều Diệp: “Đúng rồi, người của ta điều tra Thủy Nguyên Kính, trong lúc vô tình tra được một chuyện. Tiêu thị lúc còn trẻ, từng có một đoạn tình cảm với Thủy Nguyên Kính nhưng người biết cực ít.”

Kiều Diệp cũng hiểu: “Khó trách nàng ta sẽ bị phản tặc lợi dụng, đối với Tống Thiếu Dương nạp nhiều thiếp như vậy cũng không thèm để ý. Thậm chí còn giật dây dung túng Tống Thiếu Dương tìm nhiều nữ nhân.”

Hóa ra đối với Thủy Nguyên Kính mới là chân ái. Tống Thiếu Dương trên đầu cũng đội một cái nón xanh lớn.

Ngày thứ hai.

Kiều Tiểu Liên tìm Kiều Diệp, chuyển lời của Tống Thiếu Dương cho nàng. Kiều Diệp nghĩ nghĩ, cũng không có đi trà lâu.

Nàng không muốn tiếp xúc nhiều với Tống Thiếu Dương, vẫn là để cho bọn họ tự mình đi thăm dò cho thỏa đáng. Nàng càng không muốn có liên lụy với Ngũ hoàng tử, bằng không sẽ bị người ta mượn cớ. Hoặc là người của phái Thái tử hoài nghi bọn họ là cỏ đầu tường, cũng không định tiết lộ quá nhiều với Tống Thiếu Dương. Nếu không sẽ bại lộ mạng lưới tình báo của tiểu tướng công mạnh như vậy. Dù sao Tiêu phu nhân có vấn đề, là Kiều Tiểu Liên nghe lén được. Nhưng mà nàng vẫn nói với Kiều Tiểu Liên, nếu như Tống Thiếu Dương hỏi, vì sao phu nhân lại phản bội, có thể bảo Tống Thiếu Dương điều tra, đỉnh đầu của mình có đội nón xanh hay không.

Dù sao phải để một nữ nhân cam tâm tình nguyện phản bội trượng phu. Nếu không phải vì yêu sinh hận, thì cũng là bởi vì một nam nhân khác. Hơn nữa nàng không đi trà lâu gặp mặt Tống Thiếu Dương, càng không khiến cho Tiêu phu nhân hoài nghi mà đả thảo kinh xà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK