Đi sóng vai với Tống Thiếu Dương là một nam tử trẻ tuổi ăn mặc sang trọng. Nhìn khí chất liền biết xuất thân cao quý, dung mạo tuấn dật, cùng Thất hoàng tử có ba phần giống nhau. Hai người đều là mắt phượng, hình dáng cũng có chút giống.
Kiều Diệp suy đoán vị này chính là Ngũ hoàng tử, mà phía dưới Ngũ hoàng tử, còn đi theo một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y nhưng nhìn qua có loại cảm giác thành thật.
Người này không giống Ngũ hoàng tử, rõ ràng nhất là đôi mắt, người này là mắt hai mí không phải mắt Phượng một mí. Dung mạo cùng khí thế lộ ra ngoài, so với Tống Thiếu Dương cùng Ngũ hoàng tử thì kém rất nhiều, lộ ra có chút bình thường. Người này ở bên cạnh hai người, cũng không phải là thân vệ. Quần áo và trang sức mặc trên người rất khiêm tốn nhưng lại không tầm thường, có thể thấy thân phận của hắn không thấp. Khí chất cũng rất nội liễm, so với hai người Tống Thiếu Dương, cảm giác tồn tại của hắn không cao như vậy.
Kiều Diệp suy đoán, vị này hẳn là Bát hoàng tử kia. Vì trước đó đã bàn luận với Lục Thiều về người này, cho nên Kiều Diệp cố ý chú ý tướng mạo và cảm giác về đối phương. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đã thu hồi ánh mắt cực nhanh, mà nhìn về phía Tống Thiếu Dương, cười nhạt: “Tống công tử đã lâu không gặp!”
Tống Thiếu Dương tiến lại gần cười hỏi: “Ngươi cũng đến Lâu Ngoại Lâu dùng bữa?”
Kiều Diệp còn chưa trả lời, Giang Dực Lân đã không nhịn được liếc mắt nhìn Tống Thiếu Dương một cái: “Tống Thiếu Dương, bản thế tử một người sống sờ sờ như thế ở chỗ này, ngươi không nhìn thấy sao?”
Sau đó chủ động tiến lên, ngăn ở phía trước Kiều Diệp: “Ngươi cách muội muội ta xa một chút, cũng đừng mơ ước lung tung những điều không nên nghĩ.”
Đừng tưởng rằng hắn không nhìn ra, Tống Thiếu Dương rắp tâm bất lương đối với muội muội của hắn. Hỗn đản này thích nữ sắc, hắn không xen vào nhưng đem chủ ý đánh tới trên đầu muội muội hắn thì không thể được.
Tống Thiếu Dương cũng không nhịn được trợn trắng mắt với Giang Dực Lân: “Lời này của Giang thế tử thật thú vị. Kiều tiểu nương tử có ân cứu mạng với ta, ta khách khí với ân nhân một chút, ngươi ngạc nhiên đến thế sao?”
Hắn lại cố ý nhấn mạnh: “Ngươi cũng đừng đoán lung tung, ta chỉ đơn thuần muốn báo ân nàng mà thôi.”
Giang Dực Lân nhíu mày, giọng điệu nặng nề: “Thì ra ngươi chỉ muốn báo ân! Vậy thì vừa vặn, rất nhanh ngươi sẽ có cơ hội báo đáp muội muội của ta.”
Trước đó Kiều Diệp và hắn ở trên xe ngựa nói không ít chuyện, vừa vặn cần dùng đến Tống Thiếu Dương.
Tống Thiếu Dương ngẩn người: “Cơ hội gì?”
Giang Dực Lân cười với hắn: “Lát nữa ngươi tới phòng chúng ta, dĩ nhiên sẽ biết.”
Tống Thiếu Dương nhìn về phía Kiều Diệp: “Thật sự có chuyện?”
Kiều Diệp gật đầu với hắn: “Đúng, trước đó không phải ngươi thiếu ta một cái nhân tình sao, lập tức có thể trả lại.”
Tống Thiếu Dương tươi cười: “Được rồi, chỉ cần ngươi có chỗ cần dùng đến ta, cứ mở miệng.”
Kiều Diệp cười không nói tiếp, có chút lười tiếp tục phản ứng hắn. Dù sao da mặt của người này không phải dày bình thường, còn có chút tự tin quá độ.
Mà lúc này Ngũ hoàng tử đứng bên cạnh Tống Thiếu Dương nhìn Kiều Diệp mang theo vài phần hứng thú mở miệng: “Vị này chính là Kiều tiểu nương tử?”
Trước đó hắn đã gặp Kiều Diệp một lần từ xa, cho nên có thể nhận ra. Bây giờ nhìn gần phát hiện, nữ tử này tư sắc quả nhiên thượng thừa, khí chất lại càng đặc biệt. Khó trách biểu đệ vẫn nhớ thương.
Tuy Kiều Diệp đoán được thân phận của Ngũ hoàng tử nhưng lại giả vờ như không biết: “Ngươi là?”
Giang Dực Lân bước lên trước Tống Thiếu Dương một bước nói: “Vị này là Ngũ hoàng tử.”
Lại giới thiệu: “Vị này là Bát hoàng tử.”
Sau khi giới thiệu xong, hắn ôm quyền chào hỏi hai người: “Bái kiến Ngũ hoàng tử, Bát hoàng tử.”
Kiều Diệp cũng khom người: “Bái kiến Ngũ hoàng tử, Bát hoàng tử.”
Ngũ hoàng tử lập tức cười nâng tay với nàng: “Ở bên ngoài không cần những hư lễ này, lần sau không cần như vậy nữa.”
Kiều Diệp cười nhạt: “Vâng.”
Nếu hắn đã nói về sau không cần hành lễ, vậy nàng cũng sẽ không khách sáo.
Bát hoàng tử không nói chuyện, chỉ cười cười với Kiều Diệp mặt mang vẻ thân thiện. Ngũ hoàng tử chủ động nói chuyện phiếm với Giang Dực Lân.
Tiếp theo mấy người cùng nhau tiến vào tửu lâu. Lên lầu xong thì tách ra, mỗi người tự vào phòng riêng.
Trong phòng, Thất hoàng tử đã đến, nhìn thấy hai người Kiều Diệp đi vào, hắn cười nói: “Các ngươi đã đến rồi, mau ngồi xuống!”
Kiều Diệp tương đối quen biết với hắn, cộng thêm hắn đã nói không cần hành lễ, cho nên liền cùng Giang Dực Lân trực tiếp ngồi xuống.
Phòng bao ở đây có thể nhìn thấy phía dưới, Thất hoàng tử cười hỏi: “Các ngươi gặp được lão ngũ?”
Giang Dực Lân nói: “Đúng vậy, cũng không biết thật sự là xảo ngộ, hay là bọn họ cố ý.”
Hắn nhìn bộ dạng chết tiệt của Tống Thiếu Dương, sợ là nghe nói bọn họ muốn tới Lâu Ngoại Lâu, cho nên chủ động tới gặp muội muội của hắn.
Thất hoàng tử tự mình châm trà cho hai người: “Tám chín phần mười là cố ý. Bọn họ bình thường cơ bản đều là đi Thiên Tiên Lâu thôi.”
Giang Dực Lân tán thành: “Ta cũng nghĩ như vậy. Dù sao hậu trường của Thiên Tiên Lâu là Ngũ hoàng tử, một ông chủ trong đó lại là tam biểu ca của Bát hoàng tử.”
Hắn chỉ có xã giao và chơi đùa, mới có thể đi Thiên Tiên Lâu. Có chuyện gì muốn nói, đều là đến Lâu Ngoại Lâu, dù sao cũng là địa bàn của mình, càng yên tâm, cho nên đám người Ngũ hoàng tử cũng không khác biệt lắm.
Kiều Diệp nghe được lời này, không khỏi hỏi: “Thiên Tiên Lâu cũng có liên quan đến Bát hoàng tử?”
Ông chủ của hí viện là cữu cữu của Bát hoàng tử, ông chủ của Thiên Tiên lâu thì là biểu ca của Bát hoàng tử. Sao chỗ nào cũng có bóng dáng của hắn?
Thất hoàng tử nói: “Lão Ngũ người có thể tin được không nhiều lắm, lão Bát chính là một người. Thiên Tiên Lâu là nơi mà bọn lão Ngũ dùng để nghe ngóng tin tức và thu thập tình báo. Thê tộc của lão Bát rõ ràng đứng về phía hắn, cho nên hắn đối với biểu ca của lão Bát đều tương đối trọng dụng.”
Kiều Diệp tò mò hỏi: “Ý là Thiên Tiên Lâu ngoại trừ cữu cữu của Bát hoàng tử ra thì còn có những ông chủ khác?”
Thất hoàng tử trả lời: “Thiên Tiên Lâu còn có một ông chủ lớn, là em vợ của lão Ngũ. Người này chơi đùa, giao hữu rất lợi hại nhưng lại không am hiểu kinh doanh. Cho nên Thiên Tiên Lâu là biểu ca của lão Bát quản lý việc kinh doanh.”
Kiều Diệp gật đầu: “Thì ra là thế.”
Nàng lại hỏi Thất hoàng tử: “Ngươi cảm thấy Bát hoàng tử người này thế nào?”
Nàng muốn nghe cái nhìn của các huynh đệ Bát hoàng tử đối với hắn.
Thất hoàng tử giật mình, hiển nhiên không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy.
Hắn thành thật trả lời: “Lão Bát người này không thích nói chuyện, làm việc cũng không thích tranh đoạt và ra mặt. Mặc dù đi theo lão Ngũ làm việc nhưng quan hệ với ta cũng coi như không tệ, không khiến người ta chán ghét.”
Kiều Diệp nghe hắn nhắc tới Bát hoàng tử, cũng không phản cảm: “Hắn ở trong hoàng tử có quan hệ nhân duyên tốt không?”
Thất hoàng tử cẩn thận suy nghĩ: “Trong số những hoàng tử chúng ta, lão Bát không hề nổi bật nhưng quan hệ nhân duyên lại là tốt nhất.. Ai có việc muốn tìm hắn hỗ trợ, trừ phi thật sự làm không được, nếu không hắn đều sẽ không cự tuyệt.”
Như vậy vừa nghe, Kiều Diệp càng cảm thấy Bát hoàng tử không chỉ là không đơn giản, hoàn toàn là thâm tàng bất lộ a!
Người hiền lành chân chính sẽ rõ ràng đứng thành hàng, thường xuyên giúp đỡ Ngũ hoàng tử làm việc như vậy sao? Hơn nữa người này đứng thành hàng làm việc, cùng huynh đệ khác còn có thể duy trì quan hệ không tồi. Đây mới là lợi hại nhất.
Khó trách Tiểu tướng công đời trước, sau khi Thất hoàng tử bước lên ngôi vị hoàng đế lúc không có chỉnh Bát hoàng tử.
Thất hoàng tử nói xong, không khỏi nhìn Kiều Diệp hỏi: “Sao đột nhiên ngươi cảm thấy hứng thú đối với lão bát như vậy?”
Kiều Diệp cũng không giấu giếm, “Ta cảm thấy hắn không giống như là mặt ngoài đơn giản như vậy. Không chừng Ngũ hoàng tử ngược lại là một quân cờ trong tay hắn.”
Nàng lại nhắc nhở, “Ngươi cùng Thái tử tốt nhất cũng chú ý người này một chút đi.”
Bọn họ cũng coi như là âm thầm nửa cái chân đứng về Thái tử đảng, cho nên cũng không muốn bọn họ bị lật thuyền. Nên đề phòng người, vẫn là phải chú ý.