Mục lục
Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ hai.

Nam đinh Lục gia dựng chuồng trâu xong, còn trải cỏ khô. Kiều Diệp để hai con trâu vào, sau này nơi này chính là nhà tạm thời của chúng nó.

Hai con đều là trâu rừng, dĩ nhiên không quen bị buộc dây thừng.

Kiều Diệp cũng không buộc chúng nó, chỉ bảo đám người Lục lão đại sửa sang lại hàng rào, sau khi chúng nó đi vào, liền đóng lại. Bên cạnh còn có một cái then cài, cài then vào thì hai con trâu liền không ra được.

Hai con trâu lúc đầu cũng không quá thích ứng nhưng buổi tối không cần phòng bị dã thú đột nhiên xuất hiện, không cần đi theo đàn trâu tìm thức ăn và nguồn nước, còn phải đề phòng bị dã thú tập kích.

Đói bụng có thú hai chân cắt lấy cỏ tươi, cho ăn thức ăn, khát còn có thể uống nước trong máng bỏ thêm linh thủy. Cuộc sống an nhàn lại thích ý. Hai con trâu rất thích, cho nên cũng không muốn đi.

Kiều Diệp lại thay thuốc cho Đại Ngưu hai lần, phát hiện vết thương đã gần lành rồi. Quả nhiên, linh thủy đối với động vật mà nói còn có một chút hiệu quả chữa trị.

Hôm nay cơ bản toàn thôn đều biết, Kiều Diệp mang theo hai con trâu rừng trở về nuôi. Đã có người nhịn không được muốn vào xem trâu.

Kiều Diệp có chút im lặng nhưng nghĩ càng không muốn để cho bọn họ nhìn, bọn họ lại càng muốn nhìn, vì vậy để nam đinh Lục gia mở một cánh cửa lớn ở hậu viện. Như vậy các thôn dân muốn vào xem trâu, cũng sẽ không cần đi qua tiền viện.

Để cho bọn họ nhìn đủ, cũng sẽ không lại hiếu kỳ, hơn nữa sau này xe bò đóng tốt, từ cửa sau mới có thể ra vào thuận tiện. Sau đó, từng lớp thôn dân lại đến rồi lại đi, đi rồi lại đến. Đối với hai con trâu rừng đều rất tò mò, sau khi xem xong không ít người đã lớn tuổi, còn không ngừng khen đây thật sự là hai con trâu tốt. Chỉ tiếc bọn họ không có cách nào nuôi dưỡng, cũng rất hâm mộ lão Lục gia.

Lúc trước trong nhà, hẳn là nên cưới Kiều Diệp phúc tinh này vào cửa. Lại qua một ngày, người đến xem trâu càng ngày càng ít. Hai con trâu cũng an tâm ở lại, bởi vì biết sau này phải ở cùng những con thú hai chân này. Cộng thêm Kiều Diệp hai ngày nay đã dạy bọn chúng không ít, bởi vậy cũng không có lộ ra dã tính với người Lục gia nhưng mặc dù không công kích hoặc phòng bị nhiều nhưng cũng không quan tâm, ngoại trừ Kiều Diệp, cũng chỉ có phản ứng với Lục Thiều. Không thể không nói, trâu cũng rất biết nhìn người mà đối xử đấy

Chuồng bò dựng xong rồi.

Hôm nay ăn cơm tối xong, Kiều Diệp gọi người của Lục gia vào trong sân mở cuộc họp.

“Bắt đầu từ ngày mai, nhà chúng ta liền đem đất trống ở cửa thôn xây dựng lên.”

Nàng nhìn về phía mấy người Lục lão đại, nói: “Đại bá, mấy người các ngươi biết những người nào trong thôn biết xây nhà, liền đi mời đến giúp đỡ đi. Mỗi ngày trả tiền, cung cấp một bữa cơm trưa.”

Đối với việc trong nhà phải xây dựng xưởng, mấy huynh đệ Lục lão đại đều ủng hộ và kích động.

“Không thành vấn đề, người nào trong thôn có khả năng không lười biếng, chúng ta đều biết, ngày mai liền đi tìm. Làm xong việc đồng áng có thể kiếm được ít tiền, bọn họ khẳng định vui vẻ làm, còn bao một bữa cơm, rất phúc hậu.”

Kiều Diệp gật đầu: “Uhm, việc này liền giao cho các ngươi. Chờ sau khi phân xưởng được sửa sang, thì gọi người trong thôn tới làm nhang muỗi đi.”

Nghe nói như thế, người Lục gia đều ngẩn người, không nhịn được vội vàng hỏi: “Tức phụ Ngũ Lang, muốn chiêu mộ người tới làm nhang muỗi, vậy bọn họ đều học xong làm sao bây giờ?” Nhang muỗi này là đồ tốt để Lục gia kiếm tiền, công thức không thể để cho người khác học được.

Kiều Diệp cười nói: “Không cần lo lắng, chỉ thuê người đến phơi nắng và đập nát Ngải Thảo. Người trong nhà còn phải tự mình đốt than thông, sau đó trộn nguyên liệu cần thiết làm nhang muỗi, lại để cho người thuê làm thành từng khay nhang muỗi, phơi nắng cùng bó lại một chỗ,…. Đốt than thông và trộn nguyên liệu nhang muỗi vẫn phải ở nhà làm, sau đó lại lấy đi xưởng làm. Như vậy sẽ không tiết lộ công thức. Cái giá cũng để người ta làm, các ngươi cũng không cần lãng phí thời gian ở đây. Cũng có thể để người nhà giảm bớt gánh nặng, không cần mệt mỏi như vậy. Tuy rằng tốn một ít tiền thuê người làm việc nhưng có thể bán được càng nhiều nhang muỗi, nói tóm lại ngược lại là chúng ta kiếm càng nhiều bạc hơn. Các ngươi cũng phải học cách dùng người chứ không phải cái gì cũng tự mình làm. Nếu không thì có thể làm được bao nhiêu? Các ngươi còn không phải xuống ruộng làm việc sao? Hơn nữa thuê thôn dân làm việc cũng có thể giúp mọi người thân cận với Lục gia chúng ta hơn, tốt cho thanh danh nhà chúng ta.”

Gần đây càng ngày càng nhiều người bán rong đến mua nhang muỗi số lượng lớn. Người mua nhang muỗi trong huyện thành trước đó cũng đều là một mảnh khen ngợi, càng khen ngợi với thân bằng hảo hữu bên ngoài. Cho nên nhang muỗi của Lục gia hiện tại hoàn toàn là cung không đủ cầu.

Kiều Diệp bảo bọn họ nhanh xây xưởng, sau đó tuyển công nhân tới làm nhang muỗi, thêm chút hàng. Thừa dịp hai ba tháng này kiếm thêm chút tiền.

Nghe nàng nói như vậy, người của Lục gia mới nhẹ nhàng thở ra yên tâm. Nếu đổi thành trước kia, nhất định sẽ cảm thấy thuê người không cần thiết, thật lãng phí! Nhưng bây giờ lại cảm thấy tức phụ Ngũ Lang nói, cái gì cũng đúng, nghe nàng khẳng định sẽ không sai.

Đây cũng là Kiều Diệp cố ý thay đổi một cách vô tri vô giác, để người Lục gia càng ngày càng tin cậy nàng. Nàng nói với mấy người Lục đại lang: “Chờ xưởng trong nhà sửa xong, cũng bắt đầu xuất hàng xong, các ngươi liền không cần lại đi huyện thành bán.”

Mấy người Lục lão đại ngẩn người: “A, vì sao?”

Bọn họ còn rất thích đi huyện thành bán nhang muỗi, đặc biệt là mỗi ngày nhang muỗi mang theo đều có thể bán hết. Gần đây bởi vì người bán rong mua nhiều, nhang muỗi còn không đủ bán, nhìn những người kia tranh đoạt, liền rất có cảm giác thỏa mãn.

Kiều Diệp nói: “Về sau đều để người bán rong đến trong thôn mua là được. Về sau hai xưởng sẽ giao cho các ngươi canh giữ, có người đến mua thì bán, lại quản lý người làm. Còn có thể làm chút chuyện khác, không lãng phí năng lực của các ngươi.”

Nghe được câu nói cuối cùng này, mấy người Lục Đại Lang đều rất vui vẻ. Xem ra bọn họ cũng rất hữu dụng: “Được, tất cả đều nghe theo ngươi.”

Kiều Diệp hỏi: “Nến hai ngày gần đây có phải càng ngày càng khó bán hay không?”

Lục lão đại gật đầu: “Đúng vậy, giống như ngươi nói, có người làm ra nến nhựa thông, giá cả rẻ hơn chúng ta. Chúng ta giảm giá theo, những người đó lại tiếp tục giảm giá. Hôm nay lại có thêm hai sạp bán nến dầu thông, bán càng rẻ hơn, nghe nói một phiên chợ khác cũng có người bán. Cho nên bên phía chúng ta gần như không có người nào mua nến.”

Hắn thở dài: “Còn thừa lại hơn trăm cây nến không bán được, ta cũng chuẩn bị nói với ngươi việc này.”

Kiều Diệp biết ngay sẽ như vậy: “Vậy bắt đầu từ ngày mai không cần bán nến nữa. Còn lại trên trăm cây thì để lại trong nhà dùng đi, về sau giá cả khẳng định càng ngày càng thấp.”

Lục Đại Lang không nỡ bỏ, hỏi: “Cho dù thấp đến hai ba văn một cây, chúng ta cũng có thể kiếm lời, thật sự muốn từ bỏ sao?”

Kiều Diệp bật cười: “Hai ba văn một cây, cần gì phải lãng phí thời gian đi làm. Thời gian đi làm dầu thông, cũng không biết có thể làm bao nhiêu khay nhang muỗi. Chút tiền nhỏ này, để người khác đi kiếm đi.”

Lục Đại Lang nghĩ cũng đúng, vẫn là làm nhang muỗi càng có lời hơn, hơn nữa những người khác không biết làm nhang muỗi, cũng sẽ không đoạt mối làm ăn: “Được, vậy thì không bán.”

Kiều Diệp suy nghĩ một chút rồi nói với Lục Thiều: “Ngày mai ngươi nói với trưởng thôn, tộc trưởng, chúng ta sẽ công khai cách làm nến dầu thông, để người trong thôn muốn học đều có thể học. Bọn họ muốn làm cho mình dùng hoặc là đi bán kiếm chút tiền nhỏ đều được.”

Vốn chính là bọn họ làm ra trước, người khác đã sao chép rồi, chính bọn họ không bán, nhưng để người trong thôn làm, cũng tạo nhân tình trong thôn.

Dù sao người bán nến dầu thông càng ngày càng nhiều, cho dù không có các thôn dân, cũng sẽ có những người khác. Vậy tại sao bọn họ không kiếm mối ân tình này trong thôn, tiếp tục tích lũy thanh danh. Cũng có thể để cho người trong thôn uống chút canh, đừng nhìn chằm chằm vào việc làm ăn của nhà bọn họ.

Lục Thiều nghe xong hiểu ra: “Chủ ý này rất hay.”

Cột đại đa số người trong thôn trên một sợi dây thừng, đều nghiêng về phía bọn họ, lợi nhiều hơn hại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK