Một đôi giày da đế cao su bình thường, một đôi giày quân dụng được thêm lông nhung.
Trấn Quốc công lấy ra đôi giày bộ dáng bình thường, lật nhìn một chút. Hắn rất nhanh phát hiện khác biệt: “Đáy giày này rất đặc biệt, giày cũng cứng hơn bình thường một chút.”
Lục Thiều đã biết đặc điểm của đôi giày này, vì thế nói: “Giày này hành tẩu trong mưa hoặc là trong tuyết không dễ bị ướt sũng. Đây là một loại cao su rất đặc thù, chẳng những có thể không thấm nước, còn tương đối bền bỉ. Đế giày này đi đường cũng càng dẻo dai hơn.”
Nghe hắn nói như vậy, Trấn Quốc Công lập tức nổi hứng thú, bị mọi người la hét đòi thử, hắn liền mang giày lên, đổi qua đi lại, còn để cho người ta múc nước đổ xuống đất, cố ý đi vào trong nước giẫm đạp, thời gian dừng lại không ngắn.
Một lát sau, ánh mắt hắn sáng lên: “Thật đúng là không ướt.”
Từ trong nước đi ra, hắn còn chạy quanh bốn phía một vòng, nhảy nhót nhiều lần. Sau khi xong, hắn nhìn Lục Thiều nói: “Giày da đế cao su này quá dễ mang, chẳng những chống thấm nước, đi đường lại có một loại co dãn so với giày trước kia của ta. Hành quân đánh trận đi đường, cái này so với giày đế vải tốt hơn nhiều.”
Trấn Quốc công sau khi mang vào, trước tiên cũng là nghĩ đến giày này nếu trang bị đến trong quân, đối với các tướng sĩ đều là chỗ tốt.
Những người khác nhìn mà lòng ngứa ngáy: “Nguyên soái, giày này thật sự dễ mang như vậy sao? Nguyên soái, cho ta thử một chút đi.”
Trấn Quốc công đẩy thủ hạ da mặt dày ra: “Đi sang một bên, cái chân thối của các ngươi đừng có làm giày ta đi hôi thối.”
Muốn để mấy tên này lên thử, vậy khẳng định liền không cởi ra được. Hắn không nhịn được, lại cầm lấy một đôi giày da khác thử. Sau đó cảm thán: “Mặc dù đôi giày này tương đối nặng nhưng lại rất ấm áp, da cứng hơn, cũng sẽ càng phòng ẩm, so với đôi giày vừa rồi khẳng định càng bền hơn.”
Có người không nhịn được, cầm lấy giày hắn vừa cởi ra, đưa tay vào thử thử.
“Bên trong đúng là hoàn toàn khô ráo. Đôi giày này thật tốt!”
Mùa đông đến, bên này thường xuyên có tuyết lớn. Đừng nói là hành quân đánh trận, ngay cả bình thường đến phiên thủ vệ tuần tra, ra ngoài đi một vòng trở về giày cũng bị ướt nhẹp. Những tướng lĩnh như bọn họ còn đỡ, có mấy đôi mang thay đổi, một đôi bị ướt liền hong khô. Tướng sĩ nghèo chút chỉ có hai đôi giày, ướt nhẹp chưa hong khô, ngày hôm sau phải mang giày nửa ướt đi ra ngoài, rất dễ dàng nứt da. Thậm chí mỗi mùa đông, còn có không ít tướng sĩ tay chân sẽ bị đông lạnh.
Chờ Trấn Quốc công cởi đôi giày thứ hai ra, lại một đống người tiến tới, đưa tay vào sờ.
“Thật đúng là ấm áp, bên trong bỏ thêm lông. Sờ vào còn tốt hơn đôi giày lông của ta. Cũng không biết lông trong này làm sao vừa ngắn lại vừa ấm áp. Cái này mang vào chân, không vào nước lại giữ ấm, rất thoải mái.”
Liền có người nhịn không được nhìn Trấn Quốc công nói: “Nguyên soái, bảo cháu gái ngươi làm nhiều một chút, về sau ngươi phát cho mỗi người chúng ta một đôi đi.”
Trấn Quốc công lườm bọn họ một cái: “Đây là cháu ngoại ta hiếu kính cho lão tử, mỗi người làm một đôi, các ngươi nghĩ thật đẹp.”
Vậy thì cháu gái của ông ta sẽ mệt mỏi biết bao, nhưng nếu mỗi tướng sĩ phát hai đôi giày, hành quân đánh trận và đóng quân đều rất có ưu thế. Tướng sĩ dưới trướng hắn, hắn vẫn tương đối đau lòng.
Thế là nhìn về phía Lục Thiều: “Giày da đế cao su này, có thể để người ta làm nhiều hơn chút không? Đến lúc đó ta để Binh bộ dùng tiền mua.” Khẳng định không thể để cháu ngoại nhà mình chịu thiệt.
Lục Thiều trả lời: “Phân xưởng của nương tử ta, không làm được nhiều giày như vậy. Hơn nữa cao su này là dùng một loại thực vật trải qua tầng tầng tinh luyện mới có được, hiện tại trong tay nàng cũng không nhiều. Nhưng sau đó nàng sẽ dâng công thức lên. Chờ triều đình nắm giữ chế tác loại cao su này, liền có thể để Binh bộ đi làm giày da đế băng keo, phân phát cho các tướng sĩ.”
Loại cao su này triều đình sẽ khống chế nhưng rất nhiều thế gia đại tộc sau khi biết, khẳng định sẽ cố ý tìm Ngân Giao Cúc,….trồng để lấy mủ cao su. Cho nên cũng chính là hai ba năm đầu sẽ khan hiếm, giá cả cũng sẽ tương đối đắt. Chờ sau này cao su xuất hiện quy mô lớn, giá cả sẽ giảm xuống rất nhiều. Như vậy phỏng chừng mới có thể toàn quân đều phát được giày da đế cao su.
Trấn Quốc Công nghe xong liền hiểu ra, Tiểu Diệp Tử muốn hiến thứ tốt này lên. Nhưng lựa chọn này, quả thật là chuẩn bị tốt hơn so với mình. Nắm trong tay mình, không có năng lực tự vệ tuyệt đối, sẽ trở thành một khối thịt mỡ, ai cũng muốn đến nhìn chằm chằm cắn mấy miếng.
Mặc dù có ông ngoại hắn ở đây nhưng dù sao nước xa không cứu được lửa gần, hơn nữa cũng không phải tất cả thế gia đại tộc và huân quý đều sẽ nể mặt hắn. Khi lợi ích quá cao, sẽ sai khiến một số người làm ra chuyện phát rồ. Dâng lên, cũng không cần lo lắng vấn đề này nữa. Dù sao Hoàng đế vẫn tương đối trạch tâm nhân hậu, khẳng định sẽ che chở tiểu Diệp tử, cho dù trong tay nàng có công thức, cũng không ai trắng trợn có ý đồ với nàng. Được hoàng đế nhớ là chuyện tốt, tương lai cũng có lợi với Lục Thiều.
Hắn cố ý khen: “Cháu ngoại gái ta thật sự là cao thượng. Nếu thứ này giữ lại cho mình dùng, không biết có thể kiếm được bao nhiêu.”
Đây cũng là lời nói thật, nhưng nhiều khi, ôm núi vàng cũng phải giữ được mới được. Nếu không ngược lại sẽ thành bùa đòi mạng.
Những người khác cũng dồn dập cảm thán: “Cháu gái của Nguyên soái quả nhiên cao thượng, thứ tốt như vậy nói hiến liền hiến, thật rộng lượng!”
Nếu đổi thành bọn họ cũng chưa chắc có thể có phần quyết đoán này. Điều này cũng đại biểu rằng sang năm bọn họ sẽ có cơ hội mang vào giày da này, thật tốt. Bọn họ cũng sinh ra ấn tượng cực tốt với Kiều Diệp, khen ngợi không ngừng. Thậm chí nhìn Lục Thiều càng thuận mắt, cũng khen ngợi y. Nói hắn cưới được dạng thê tử này, thật sự là phúc khí tu luyện ba đời.
Lục Thiều cười chân thành gật đầu phụ họa, nói cưới Kiều Diệp đúng là chuyện may mắn nhất đời hắn.
Tiếp theo có tướng lĩnh như hổ rình mồi đối với hai đôi giày của Trấn Quốc Công. Trấn Quốc Công hiểu bọn họ quá rõ, vì thế vội vàng cất giày vào, để thân vệ ôm cho thật tốt, cũng không thể để cho những đám vô lại này cướp đi. Mọi người lúc này mới bị ép từ trên hộp gỗ đựng giày thu hồi ánh mắt. Sau đó thúc giục Trấn Quốc công xem hộp gỗ còn lại.
Trấn Quốc công mở hộp gỗ cuối cùng ra, bên trong ngoại trừ đặt ba bộ áo quần len ra, còn có một đôi giày len đế lông, cùng với một chiếc mũ len và một đôi bao tay len.
Bên này thời tiết rất lạnh, cho nên Kiều Diệp chuẩn bị cho Trấn Quốc Công và Giang Dực Kỳ ba thứ sau cùng.
Trấn Quốc công cầm lấy một bộ quần áo nhìn nhìn: “Đây là y phục?”
Lục Thiều nói: “Đúng, đây là quần áo len, mặc ở bên trong rất ấm, còn không mập ra. Đây là giày len đi trong phòng, thoải mái lại giữ ấm.”
Hắn lại chỉ chỉ hai tay kia: “Mang bao tay này lên tay sẽ rất nhẹ nhàng giữ ấm, bởi vì mười đầu ngón tay là tách ra, cho nên còn có thể mang theo vũ khí hoặc là làm việc.”
Về phần mũ thì không cần giới thiệu riêng.
Trấn Quốc công cầm lấy găng tay đeo vào, nụ cười trên mặt càng sâu: “Đúng là mềm mại ấm áp.”
Hắn đeo bao tay cầm lấy trường thương đùa nghịch. Mặc dù không có linh hoạt như không mang găng tay nhưng quả thật có thể mang theo vũ khí, mấu chốt là phòng đông giữ ấm.
“Đồ chơi này cũng là đồ tốt a!”
Hắn nói xong lại đội mũ len, hai lỗ tai có thể che lại. Mặc dù không thể so với mũ lông nhưng lại mềm mại hơn.
“Đều là đồ tốt.” Hắn gỡ hai thứ này xuống, còn ôm quần áo đi vào trong doanh trướng chuẩn bị mặc thử một chút. Những người khác liền vội vàng tiến lên, đeo thử găng tay và mũ. Sau đó nhao nhao cảm thán nhẹ nhàng ấm áp, bọn họ quá cần thứ này. Mũ len còn có thể đội dưới mũ giáp, ấm áp hơn mũ sắt nhiều lắm.
Chờ Trấn Quốc Công từ trong doanh trướng đi ra, cả đám đều la hét bảo hắn báo lên triều đình, cũng cho bọn họ chút đồ này. Tiếp theo lại kéo Trấn Quốc Công, nhìn hắn mặc áo quần len ở bên trong.
Có người hỏi: “Nguyên soái, ấm áp không?”
Trấn Quốc Công vẻ mặt tươi cười nói: “Quá ấm áp.”
Lại cảm thán: “Ta mặc cũng không muốn cởi ra.”
Tuổi của ông ta đã lớn, thời tiết lạnh lẽo, mặc đều là ba tầng trong ba tầng ngoài. Nhưng mặc áo quần len này, hoàn toàn có thể giảm ba tầng. Nếu có thể mặc hai bộ vào, vậy còn có thể giảm hai tầng. Mấu chốt là quần áo mặc trước đó rất dày, quá chiếm diện tích lại phồng ra, động tác cũng không có linh hoạt như vậy. Áo quần len này dán sát người càng không cản trở hành động, thật quá tốt.
Vừa nói như vậy, các tướng lĩnh cao cấp nhao nhao đưa ánh mắt, rơi vào hai bộ áo quần len khác trong hộp. Cả đám đều ngo ngoe muốn động, nghĩ đến phải làm sao cướp chuồn đi. Nhưng hiển nhiên Trấn Quốc Công biết đức hạnh không biết xấu hổ của bọn họ, còn không đợi bọn họ hành động, đã vội vàng đóng hộp gỗ lại, kín đáo đưa cho thân vệ phía sau, để đối phương ôm tốt, không cho phép người khác đụng vào.
Những người này miệng nói keo kiệt nhưng trong lòng càng ngứa ngáy. Thế là từng người lại nhìn chằm chằm mấy cái hộp gỗ trước mặt Giang Dực Kỳ, hận không thể lập tức đi đoạt tới.
Miệng càng dụ dỗ: “Tới đây, tiểu tướng quân mở của ngươi ra cho chúng ta nhìn xem.”
“Đúng đúng, nhìn xem ngươi có thể so với nguyên soái hay không.”
Chờ tiểu tướng quân mở ra, bọn họ liền cướp một bộ áo len, quần lông hoặc là găng tay chạy đi. Về phần giày, mặc dù bọn họ đều rất nhớ nhung nhưng số giày của Giang Dực Kỳ quá nhỏ, bọn họ không mang được.
Giang Dực Kỳ: “……”
Những người này coi hắn là kẻ ngu à, nghĩ thật đẹp.