Kiều Diệp mấy ngày gần đây liền nhận được nhiều thiếp mời hơn so với sau khi đến kinh thành cộng lại. Nàng không đi hết, chỉ chọn đi mấy lần yến hội và thưởng hoa yến. Quả nhiên, đi mấy lần đều không có ai cố ý bới móc, ngược lại mọi người đối với nàng còn tương đối khách khí.
Ở trên bữa tiệc ngắm hoa, nàng còn kết giao được mấy vị phu nhân trẻ tuổi và tiểu thư tính tình không tệ làm bằng hữu. Có đôi khi còn cùng những người này đánh mã cầu, du ngoạn ngoại thành, không cần Vệ Phong Hoa giới thiệu kéo theo, chính nàng dần dần hòa vào vòng tròn quý phụ quý nữ trẻ tuổi ở kinh thành.
Kiều Diệp ra ngoài kết bạn, thỉnh thoảng còn mang theo Nhị Nha, Tứ Nha và Thất Nha. Các nàng cũng rất cố gắng học quy củ, thay đổi bản thân trở nên tốt hơn.
Bởi vì muốn giao hảo với Kiều Diệp, cho nên thái độ của mọi người đối với ba người tuy rằng không tính là thân thiện nhưng cũng không có khi dễ hoặc là lạnh nhạt.
Ngoại trừ xã giao nhiều, mấy người Kiều Diệp và Thất hoàng tử thường xuyên tụ tập cùng một chỗ làm hí viện, không chỉ có mấy người Thất hoàng tử gia nhập, Vệ Phong Hoa cũng nhập cổ phần. Như vậy mỗi lần bà cùng Kiều Diệp thương lượng với bọn họ, cũng không ai có thể nói thêm gì.
Nhoáng một cái, Lục Thiều đã về kinh. Buổi tối hôm đó, Lục Thiều tắm rửa xong ôm Kiều Diệp hôn một cái thật sâu, lại đi tắm nước lạnh hạ hỏa. Nếu không phải hai người hẹn, chờ hắn đề danh Bảng Vàng sẽ cùng phòng, Kiều Diệp đã muốn hắn đừng nhịn.
Tắm rửa xong, Lục Thiều mới trở lại giường, ôm Kiều Diệp nói chuyện. Trước tiên nói với Kiều Diệp chuyện hắn ra ngoài gặp phải. Kiều Diệp cũng nói với hắn chuyện xảy ra gần đây.
“Người của nhị ca ta nhìn chằm chằm vào Lỗ Tử An, xác định lúc trước hắn quả thật hút A Phiến. Sau khi được đưa đến Phi Long vệ, cơn nghiện của hắn liền phát tác. Ban đầu còn chịu đựng, sau đó khóc lóc cầu xin cho hắn A Phiến. Phi Long Vệ thẩm vấn hắn nhưng cũng không nhận được quá nhiều tin tức. Chỉ biết là A phiến do Thủy Nguyên Kính cho hắn, nói là sau khi hút sẽ vui sướng giống như thần tiên, hắn liền thử một chút. Sau đó cũng không cai được, muốn lấy thêm A Phiến, lại không cách nào lấy được. Cũng chỉ có thể nghe theo Thủy Nguyên Kính, cũng giao hí viện cho Thủy Nguyên Kính quản. Mà đối với Bát hoàng tử, hắn làm biểu huynh, hiểu biết cũng không phải rất nhiều.”
Lục Thiều nhíu mày: “Xem ra người bị A Phiến khống chế ở kinh thành, hẳn không chỉ là một mình Lỗ Tử An. Ta đã từng phát hiện mấy người, căn bản không cần cấu kết với phản tặc. Nhưng bọn họ chẳng những làm, còn rất trung thành phản tặc. Bây giờ xem ra chính là bị A Phiến khống chế.”
Trước kia bọn họ bởi vì không hiểu biết A Phiến, cũng chưa từng nghĩ tới phương diện đó, còn có sau khi Thất hoàng tử thượng vị, có mấy vị con trai trong nhà đại thần đều không quá bình thường. Kinh thành nhìn như bình tĩnh nhưng sóng cả mãnh liệt. Phản tặc muốn kéo Thất hoàng tử xuống, gây sự không ít.
Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Từ phản ứng hút A Phiến của hắn, cùng với phản ứng trong lúc bị cắt A Phiến, như vậy tiên hoàng hậu có thể cũng bị A Phiến khống chế. Bà hoàn toàn giống như biến thành một người khác, càng nghe lời một vị hoàng tử. Nếu không phải bề ngoài phản vương bị định danh phản vương, sau lưng lại hợp tác với Hoàng Thượng, cuối cùng giúp Hoàng Thượng đoạt đích thành công. Vị hoàng tử nguyên bản không đáng chú ý kia, rất có thể đã thượng vị. Tiên hoàng lại chết bất đắc kỳ tử, vậy có thể chính là A Phiến dẫn tới hay không?”
Kiếp trước hắn sau khi tiếp nhận Phi Long vệ, nhìn thấy một quyển hồ sơ chuyên môn ghi chép về tiên hoàng. Là đương kim Hoàng đế để Phi Long Vệ tra, cảm thấy Tiên hoàng hậu thay đổi kì lạ và chết bất đắc kỳ tử không đơn giản như vậy. Chỉ là đến lúc hắn tiếp nhận, trên hồ sơ cũng chưa điều tra ra nguyên nhân thật sự.
Hắn vốn đã phái người tiếp tục đi theo, chỉ tiếc không sống được bao lâu đã chết. Bây giờ hắn lại không nhịn được liên tưởng tới.
Kiều Diệp trả lời: “Vậy rất có khả năng tiên hoàng chính là bị A Phiến khống chế. Người hút A Phiến vốn có lương tri và lý trí, cuối cùng có thể vì một chút A Phiến mà không cần gì cả. Đột nhiên như biến thành một người khác, cũng lãnh khốc vô tình, rất có thể là không thể rời khỏi A Phiến. Cho nên vì tiếp tục có được A Phiến, cũng chỉ có nghe lời khống chế của hắn. Nếu như đột nhiên hút quá nhiều A Phiến, cũng xác thực sẽ dẫn đến chết bất đắc kỳ tử.”
Nàng đề nghị: “Chàng cũng nói việc này cho Phản Vương đi, để hắn tiện thể tra xét cho kỹ.”
Tiêu Cảnh Thần đi thăm dò cái này tương đối thích hợp. Liên lụy đến hoàng thất và tiên hoàng, bọn họ vẫn không nên nhúng tay vào thì tốt hơn.
Hiển nhiên Lục Thiều cũng nghĩ đến: “Được.”
Nói xong chuyện này, Lục Thiều ôm nàng nói: “Tuổi của Nhị Nha đã không nhỏ, cũng nên làm mai rồi.”
Kiều Diệp nghiêng đầu: “Chàng có nhân tuyển rồi?”
Lục Thiều trả lời: “Ta có một đồng môn, lớn hơn nàng hai tuổi, nhân phẩm rất tốt, người cũng thành thật. Bây giờ người nhà hắn muốn làm mai cho hắn nhưng hắn không muốn cưới. Hắn tán gẫu với ta, ta đã nói muội muội ta cũng chưa gả, hắn liền chủ động muốn cưới Nhị Nha.”
Kiều Diệp tò mò hỏi: “Vì sao hắn không muốn cưới người nhà làm mai cho hắn? Muốn cưới Nhị Nha, không phải là bởi vì chàng chứ?”
Mấy người Nhị Nha vừa dịu dàng vừa khéo hiểu lòng người, tính tình rất dễ thương, quan hệ với nàng rất tốt. Hiện tại nàng thật sự coi mấy người Nhị Nha như muội muội, cho nên hi vọng bọn họ đều có thể gả cho một gia đình tốt.
Lấy thân phận đám người Nhị Nha, gả đến thế gia quý tộc là không thực tế. Nếu như thế gia huân quý thật sự không chê, muốn cưới bọn họ vào cửa làm chính thê. Trừ phi là chân ái, nếu không khẳng định có vấn đề. Hơn nữa vào loại gia đình này, quy củ quá nhiều, quá mệt mỏi.
Trước đó nàng cũng từng hỏi suy nghĩ của mấy người Nhị Nha. Các nàng cũng không muốn trèo cành cao, không muốn quy củ quá nhiều, bị ước thúc quá lớn. Mấy tiểu cô nương tương đối kiên định lại thông minh.
Lục Thiều nói: “Bởi vì nhất định phải cung cấp cho hắn đọc sách, cho nên phòng này của bọn họ bị gia gia bọn họ phân ra. Cũng may cha hắn biết một tay nghề, cộng thêm hắn một mực chép sách và giúp người viết thư, mới thuận lợi đọc sách tiếp. Nhưng ba năm trước đây, cha mẹ hắn đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn qua đời. Nếu không phải hắn đã thi đậu cử nhân, gia sản đều có thể bị bá bá thúc thúc chiếm. Lần này chính là mấy bá nương của hắn, muốn hắn cưới chất nữ của nàng ta. Mà hắn lại không muốn cùng những người kia có quá nhiều liên lụy, cho nên muốn cưới một cô nương gia thế trong sạch, trong nhà không có bao nhiêu chuyện phiền lòng. Giữa chúng ta quan hệ không tệ, hắn biết tình huống của Lục gia chúng ta. Cảm thấy tính tình muội muội của ta hẳn là sẽ không kém, lúc này mới nói ra. Sau khi cưới muội muội ta, cũng có thể ứng phó người quê nhà, không để đối phương hao tâm tổn trí nữa.”
Hắn lại bổ sung: “Nhà bọn họ chỉ có một đứa con trai là hắn, hắn còn có hai tỷ tỷ đã lập gia đình. Hắn dùng tiền tiết kiệm cha mẹ để lại, ở kinh thành mua một cái sân nhỏ, cũng chỉ có một mình hắn ở. Trong tay cũng còn chút tiền, bình thường ngoại trừ đọc sách, còn có thể chép sách tiếp tục kiếm tiền. Tính tình mềm mại thành thật, thái độ đối với nữ tử cũng không có loại chủ nghĩa đại nam tử cao cao tại thượng.” Chủ nghĩa đại nam tử là tiểu tức phụ miêu tả từ của hắn.
“Đọc sách cũng có thiên phú, lần thi Hội này có hi vọng rất lớn thi đậu Tiến sĩ. Trừ bỏ cha mẹ đều mất, phương diện khác điều kiện đều rất không tệ, giống như cổ phiếu tiềm năng mà nàng nói.”
Kiều Diệp gật đầu: “Thì ra là thế. Nếu như vậy, về sau Nhị Nha nếu gả đi, còn không cần hầu hạ cha mẹ chồng.”
Nếu gặp gia đình chỉ có một đứa con trai duy nhất, lại gặp được mẹ chồng có dục vọng chiếm hữu con trai, sợ là sẽ rất khó ở chung. Đặc biệt là thời cổ đại hiếu đạo lớn hơn trời, rất dễ dàng bị mẹ chồng chèn ép.
Nàng đã nói mà, Lục Thiều không thể tìm cho muội muội một người không đáng tin cậy.
“Nếu không hôm nào chàng mời người nọ tới ăn một bữa cơm, để hai người gặp mặt. Nếu như hai bên đều cảm thấy được, lại bàn chuyện cưới gả. Nếu như đều nhìn không hợp mắt, hoặc là một người trong đó cảm giác không tốt với đối phương, vậy thì quên đi.”
Mặc dù bây giờ đều đề xướng mệnh lệnh cha mẹ lời mai mối. Vợ chồng Lục lão tam cũng để cho vợ chồng bọn họ hỗ trợ làm chủ hôn sự cho mấy người Nhị Nha nhưng nàng vẫn hy vọng mấy người Nhị Nha có thể tự mình nhìn xem, dựa theo ý nguyện của các nàng.
Lục Thiều cười nói: “Được!”
Hắn cũng là nhìn mười mấy người, mới chọn trúng người bạn cùng trường này.
Qua vài ngày, hắn mời bạn học đến dùng bữa.
Kiều Diệp dẫn theo Nhị Nha ra ngoài chào hỏi. Kiều Diệp cũng quan sát người này. Dáng dấp tuấn lãng, dáng người cao ngất, nói chuyện làm việc không phải loại khéo đưa đẩy nhưng lại cho người ta một loại cảm giác thoải mái. Quả thật tuấn tú lịch sự, ấn tượng đầu tiên rất tốt nhưng nếu không tốt, tiểu tướng công cũng sẽ không nhìn trúng.
Trong tình huống Lục Thiều và Kiều Diệp ở một bên, người nọ và Nhị Nha ngồi nói chuyện. Đôi bên cũng đã nói tình huống của từng người, rất giống như là xem mắt phiên bản cổ đại.
Chờ Kiều Diệp mang theo Nhị Nha trở về hậu viện, liền phát hiện mặt Nhị Nha đỏ lên. Nàng hỏi, Nhị Nha quả nhiên đồng ý hôn sự này, còn Lục Thiều đưa đồng môn về, cũng biểu thị người đó có ấn tượng không tệ với Nhị Nha, muốn thành hôn sự này. Vì thế người hai nhà liền bắt đầu thương nghị hôn sự, sang năm Nhị Nha xuất giá.
Cứ như vậy lại qua một tháng.
Hôm nay, Kiều Diệp đang ngồi cùng mấy người Nhị Nha đan áo len. Nàng muốn tự tay đan cho Lục Thiều một chiếc áo len bên trong. Tiếp theo nghe quản gia báo lại, nói một người tự xưng cô cô của nàng cầu kiến.