Nhìn thời gian đến rồi, Tống Thiếu Dương đứng dậy di chuyển vị trí một bình hoa. Rất nhanh trong phòng đã xuất hiện một cánh cửa ngầm. Hắn mang theo Vũ Chí Hành đi vào, từ bên trong đóng cửa lại.
Hồ Học Nghĩa ngồi bên ngoài một hồi, Mẫn Tú đến phòng.
Sau khi nhìn thấy Hồ Học Nghĩa, nàng ta hành lễ trước: “Gặp qua Hồ công tử.”
Hồ Học Nghĩa nhẫn nhịn xúc động muốn bóp chết nàng ta.
Hắn thản nhiên nói: “Đứng dậy, ngồi đi.”
Chờ Mẫn Tú ngồi xuống, hắn chủ động mở miệng hỏi: “Chuyện trước đó bảo ngươi làm, ngươi làm thế nào?”
Mẫn Tú chính là đang đợi hắn nói lời này.
Nàng ta thở dài nói: “Không hoàn thành. Bên phía Lục Thiều rất có lòng phòng bị, rất khó ra tay. Ta vốn muốn chủ động tiếp cận Kiều Diệp, muốn bắt tay từ chỗ nàng, ví dụ như giao hảo với nàng, rồi lại tiếp cận Lục Thiều. Nhưng nàng chẳng những không quan tâm ta, còn mắng ta ngấp nghé tướng công của nàng.”
Nàng ta cẩn thận từng li từng tí nhìn Hồ Học Nghĩa: “Không chỉ là mắng ta, ngay cả ngươi cũng mắng.”
Hồ Học Nghĩa: “……”
Nếu không phải biết Mẫn Tú bán bọn họ, hắn cũng tin lời này.
Hắn nhíu mày không cao hứng hỏi: “Nàng mắng ta cái gì?”
Mẫn Tú trả lời: “Nàng nói ta chỉ là thương nữ, nên xứng với con cóc như ngươi. Bảo ta đừng ngấp nghé tướng công nàng, còn không bằng nắm lấy con cóc ngươi trong tay. Ngươi tuy là phế vật không nên thân nhưng cũng là thiếu gia thế gia. Thân phận như ta nếu có thể vào Hồ gia, cũng coi như không tệ. Nàng còn mắng ngươi ngu xuẩn, dễ khống chế…”
Sau đó cô lại bịa ra không ít lời mắng Hồ Học Nghĩa trong lòng nhưng nồi lại đều ném lên người Kiều Diệp.
Hồ Học Nghĩa nghe vậy sắc mặt càng ngày càng khó coi. Hắn quả thật tính tình có chút xúc động nhưng cũng không ngốc.
Những lời mà ả đàn bà thúi Mẫn Tú nói, sợ là không phải Kiều Diệp nói, mà chính là nàng ta nhìn hắn như vậy.
Kiều Diệp nói chuyện quả thật khó nghe nhưng nữ nhân kia đủ kiêu ngạo, có cái gì thì ngày đó nói hết trước mặt hắn rồi.
Hắn không nhịn được mà hất hết tất cả trà cụ và bánh ngọt trên bàn xuống đất: “Đủ rồi.”
Dựa theo phân phó của Tống Thiếu Dương, giả vờ giận chó đánh mèo lên đầu Kiều Diệp: “Nha đầu chết tiệt kia, cũng dám mắng ta như vậy, lá gan cũng quá lớn.”
Mẫn Tú biết Hồ Học Nghĩa không thể nhịn được. Nàng ta đồng tình nói: “Đúng vậy, nàng chính là ỷ vào có Vĩnh An quận chúa làm chỗ dựa, cho nên làm việc rất kiêu ngạo. Bất kể nói thế nào, so với Hồ công tử, nàng mới là muốn thân phận gì cũng không có. Nàng nào có tư cách khinh bỉ và mắng ngươi như vậy, ta cũng bất bình vì ngươi. Lúc ấy ta nghe mà tức giận, cho nên còn cãi nhau với nàng một trận.”
Nếu trước đó không biết chân diện mục của Mẫn Tú.
Hồ Học Nghĩa chẳng những sẽ tin lời nàng, còn không đi suy nghĩ sâu xa ý tứ trong lời nói này. Bây giờ không khỏi cẩn thận suy nghĩ, cũng có thể hiểu được, Mẫn Tú muốn làm gì. Đây là muốn xúi giục hắn chủ động đi thu thập trả thù Kiều Diệp. Con mẹ nó, thật coi hắn là kẻ ngu đùa bỡn.
Hắn nhịn xuống lửa giận: “Nha đầu chết tiệt kia dám chửi bới ta như vậy, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.”
Tiếp theo lại nhíu nhíu mày: “Chỉ là nàng ta là một nữ tử, lại thường xuyên ở trong phủ không ra, ta cũng không tiện thu thập nàng.”
Mẫn Tú làm bộ nghĩ ra chủ ý cho hắn: “Thật ra cũng không cần chính ngươi xuất mã.”
Hồ Học Nghĩa hỏi: “Nói như thế nào?”
Mẫn Tú trả lời: “Hồ công tử có thể tiến cung tìm nương nương tố khổ, ngươi nói một chút chuyện Kiều Diệp mắng như thế nào. Để nương nương làm chủ cho ngươi, Kiều Diệp còn dám phản kháng chống đối sao? ”
“Như vậy Kiều Diệp cũng có thể biết, Hồ công tử ngươi không phải dễ trêu. Kiều Diệp cũng đừng nghĩ ở trước mặt ngươi kiêu ngạo.”
Nương nương trong cung ra tay, Kiều Diệp sẽ bị lột một lớp da.
Hồ Học Nghĩa: “……”
Tốt lắm, trước đó Tống Thiếu Dương quả nhiên nói đúng, chỉ có hắn là dễ lợi dụng sao? Thì ra nữ nhân này muốn xúi giục, để tỷ tỷ hắn đối phó Kiều Diệp. Vậy tỷ tỷ của hắn chẳng phải là sẽ đắc tội Vĩnh An quận chúa sao. Đắc tội Vĩnh An quận chúa, Thái hậu sẽ không vui, rất có thể sẽ gây chuyện trừng phạt tỷ tỷ của hắn. Tỷ tỷ của hắn bị ủy khuất, sau khi hắn biết chỉ biết càng hận Kiều Diệp, không chừng nhịn không được, chính mình trực tiếp động thủ với Kiều Diệp. Nữ nhân này tính toán thật tốt!
Hồ Học Nghĩa rất muốn đánh chết Mẫn Tú nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
Hắn âm trầm nói: “Để ta suy nghĩ.”
Mẫn Tú khuyên: “Đây là biện pháp có thể thu thập Kiều Diệp nhất. Cũng chỉ có ngươi có thể làm được.”
Hồ Học Nghĩa nghĩ nghĩ, nếu như đổi thành trước kia chính mình nghe vậy sẽ làm thế nào? Thế là cố ý cưỡng ép kéo ra mấy phần đắc ý: “Đúng vậy, cũng chỉ có ta có thể làm được.”
Trong mắt Mẫn Tú lộ ra vài phần ý cười: “Ta biết Hồ công tử lợi hại nhất mà.”
Lại nói: “Lần này để Kiều Diệp phục, về sau nàng ta sẽ không dám nhảy nhót ở trước mặt con nữa.”
Trong lòng rất đắc ý, quả nhiên Hồ Học Nghĩa là một tên ngu xuẩn. Tùy tiện giẫm một cái, xúi giục một hồi, liền trúng chiêu bị lừa. Thật sự là một chút khiêu chiến cũng không có.
Hồ Học Nghĩa nếu biết ý nghĩ này của nàng ta, rất có thể sẽ không nhịn được mà bóp chết nàng ta.
Hắn ta càng nghẹn khí lớn hơn: “Nàng bên này, ta sẽ đi thu thập.”
Không nhịn được nữa, chỉ vào Mẫn Tú mắng: “Nhưng chuyện phân phó ngươi làm, ngươi muốn khi nào mới có thể hoàn thành? Lớn lên không đẹp bằng Kiều Diệp, cũng không có bản lĩnh bằng Kiều Diệp. Hiện tại ngay cả câu dẫn một nam nhân cũng làm không được, ngươi cũng là phế vật. Nếu ngươi còn phế như vậy, thì trực tiếp cút về phủ thành đi. Gia chủ Mẫn gia cũng có thể đổi người, ngươi chỗ nào xứng.”
Hắn một mặt ghét bỏ khinh bỉ lại nhìn Mẫn Tú: “Chẳng trách Lục Thiều không để mắt tới ngươi. So với Kiều Diệp, ngươi đúng là bắt chước bừa. Tuy nha đầu chết tiệt kia khiến người ghét nhưng có một điểm vẫn phải thừa nhận, nàng quả thật có vốn liếng để kiêu ngạo. Ngươi thì sao? Chỉ có thể dựa vào sự ủng hộ phía sau những người nam nhân như chúng ta. Biểu hiện của ngươi, thật sự là quá khiến cho ta thất vọng.”
Lại cố ý nói: “Chẳng trách trước đó Quan Dũng Bá lại nói với ta, chỉ với bộ dạng phế vật của ngươi, e là rất khó thành công. Hắn nói, đừng nói là Lục Thiều, cho dù hắn phải chọn lựa giữa Kiều Diệp và ngươi, hắn cũng chọn Kiều Diệp. Đề nghị nếu ngươi còn không được, thì đổi người khác đi. Ta cảm thấy rất có đạo lý.”
Lại cường điệu: “Nếu ngươi làm không tốt, vậy chúng ta liền đổi nữ nhân khác đi làm.”
Vũ Chí Hành ngồi ở bên trong nghe được rõ ràng lời nói bên ngoài: “……”
Tên công tử bột chết tiệt này, cố ý kéo thù hận còn muốn dẫn theo hắn, thật là thất đức! Nhưng không cần nói, mắng hay lắm.
Mẫn Tú vốn đang đắc ý, nhưng sau khi nghe xong lời của Hồ Học Nghĩa, chẳng những không cười nổi, còn không nhịn được thay đổi sắc mặt. Lúc này nàng ta hận không thể trực tiếp đạp chết tên phế vật Hồ Học Nghĩa này. Tên chó chết này lại vũ nhục nàng ta như vậy. Chính hắn mới là đồ ăn hại, lại mắng nàng ăn hại, quá đáng giận.
Sắc mặt nàng ta không dễ nhìn nói: “Hồ công tử, những lời này của ngươi cũng quá đả thương người.”
Hồ Học Nghĩa liếc nàng một cái: “Ta chỉ nói thật, ngươi liền không chịu nổi? Năng lực chịu đựng của ngươi sao có thể tỷ thí với Kiều Diệp câu dẫn Lục Thiều?”
Hừ, dám mắng hắn như vậy. Được, vậy thì làm tổn thương lẫn nhau đi!
Nữ nhân chết tiệt này cũng biết, bị người khinh bỉ cùng mắng phế vật rất khó chịu sao?