Kiều Diệp cười nhạt: “Không cần khách khí!”
Tiếp theo nam tử trung niên đỡ Tiêu Cảnh Thần lên xe ngựa, cũng ngồi ở vị trí tận cùng bên trong.
Kiều Diệp thì tiếp tục đánh xe. Tứ Lang và Lục Lang bây giờ làm việc cùng Kiều Diệp, lại thường xuyên được nàng dạy quản sự như thế nào. Tuy rằng nhìn thấy nhân vật tuấn mỹ phi phàm như vậy, trong lòng có chút khẩn trương cùng tò mò, nhưng trên mặt chỉ lộ ra nụ cười hiền lành, cũng không có thất lễ. Đồng thời, cũng mang theo vài phần phòng bị.
Bọn họ cũng cảm thấy nhân vật như vậy đột nhiên xuất hiện ở loại địa phương này, còn trùng hợp bị bệnh xe ngựa hỏng như vậy, không bình thường.
Tiêu Cảnh Thần sở dĩ bắt chuyện đơn giản thô bạo như vậy, cũng lười che giấu tung tích. Từ trước đến nay hắn làm việc đều tùy tâm sở dục. Đương nhiên, cũng có ý muốn thử phản ứng của Kiều Diệp. Hắn phát hiện Kiều Diệp rất thông minh, hai tiểu thúc tử của nàng cũng không ngốc, cũng không uổng phí hắn cố ý chạy tới một chuyến.
Dọc theo đường đi, tất cả mọi người không nói gì. Tiêu Cảnh Thần đưa mắt ra hiệu với nam tử trung niên. Nam tử trung niên hiểu được, chủ động nhìn hai người Tứ Lang mở miệng hỏi: “Mấy vị có phải người của Lục gia ở thôn Trường Bình hay không?”
Tứ Lang ngẩn người: “Làm sao ngươi biết?”
Nam tử trung niên cười trả lời: “Chúng ta vẫn luôn nghe nói huyện Ma Du có một tiểu nương tử lợi hại. Mà nàng còn có hai con trâu lớn tương đối nổi danh. Cho nên nhìn thấy các ngươi liền có điểm giống.”
Kiều Diệp vừa nghe liền hiểu, hai người này quả nhiên là hướng về phía nàng mà tới, hơn nữa cũng không có ý che giấu. Đã như vậy, vậy thì dễ làm hơn.
Nàng tựa vào trên xe, nghiêng đầu cười như không cười nhìn sang: “Xem trang phục của các ngươi, không giống như người ở huyện thành.”
Càng gọn gàng dứt khoát hỏi: “Còn hiểu biết đối với ta như vậy, không phải là cố ý tới tìm ta chứ?”
Nam tử trung niên không nghĩ tới Kiều Diệp sẽ trực tiếp như vậy, cũng là lần đầu tiên gặp được người như vậy. Hắn lập tức không biết phải trở về như thế nào, mà là nhìn về phía Tiêu Cảnh Thần dò hỏi ý tứ.
Tiêu Cảnh Thần cười khẽ, cũng không ghét bỏ lười biếng tựa vào nệm êm.
“Tiểu nha đầu quả nhiên rất thông minh. Đúng, chính là hướng về phía ngươi.”
Hắn cũng nói trắng ra: “Chắc hẳn ngươi cũng nhìn ra, sinh bệnh, đi nhờ xe chỉ là lý do bắt chuyện mà thôi.”
Kiều Diệp gật đầu: “Đương nhiên, dù sao phương thức bắt chuyện của các ngươi, thật sự là quá không dụng tâm.”
Tiếng cười của Tiêu Cảnh Thần từ bên môi tràn ra: “Tính tình này của ngươi thật trực tiếp. Khó trách có thể được hung bà nương kia thích, cũng được thu làm con gái nuôi.”
Tiếp theo lời nói xoay chuyển: “Nhưng ta thích giao tiếp với người tính tình ngay thẳng.”
Kiều Diệp: “……”
Hung bà nương hắn nói chính là mẹ nuôi của nàng? Ai sẽ xưng hô mẹ nuôi như vậy? Nàng đột nhiên nghĩ đến một người.
Nàng nhướng mày: “Ngươi họ Tiêu?”
Tiêu Cảnh Thần cũng nhíu mày: “Nhanh như vậy đã đoán ra thân phận của ta rồi?”
Nha đầu này chẳng những thông minh, phản ứng còn rất nhanh.
Kiều Diệp: “……”
Nếu là đã nói thẳng rồi, nhìn ra được Tiêu Cảnh Thần không kiêng dè thân phận của mình chút nào, vì thế Kiều Diệp vẻ mặt cạn lời nói: “Một tên phản vương như ngươi trắng trợn chạy tới nơi này tìm ta, thật sự tốt sao?”
Nếu con hàng này đã chạy tới đây tìm nàng, bất kể là có việc hay là muốn trói nàng thì nàng cũng không chạy thoát được, cho nên nàng cũng nói trắng ra.
Lời này không có làm Tiêu Cảnh Thần kinh ngạc, lại làm cho Tứ Lang cùng Lục Lang cả kinh không nhẹ. Bọn họ đương nhiên biết phản vương tồn tại, thật sự là không ngờ nhân vật dáng dấp tuấn tú, khí độ phi phàm như vậy, lại là phản vương.
Trong lòng bọn họ phản vương, đó hẳn là dáng người khôi ngô cao lớn, mặt mũi tràn đầy hung ác. Vừa bị kinh sợ, đồng thời còn có chút không dám tin tưởng, lại nhịn không được cảm thán, tức phụ Ngũ Lang thật trâu bò, cái này cũng có thể đoán được.
Nam tử trung niên cũng kinh ngạc, rất bất ngờ Kiều Diệp nghe một câu, liền đoán được thân phận của chủ tử.
Tiêu Cảnh Thần từ bên hông lấy ra roi ngựa, theo thói quen vuốt vuốt. Cả người thay đổi suy yếu trước đó, bá đạo lại cường thế kiêu ngạo nói: “Có cái gì không tốt? Thiên hạ này còn không có nơi bản vương không thể đi.”
Kiều Diệp nhìn vào roi ngựa trong tay hắn, cũng giống mẹ nuôi và Tiêu Thất. Mẹ nuôi là từ nhỏ dùng roi lợi hại, cho nên mang theo bên người roi ngựa làm vũ khí. Tiêu Thất thích chơi roi ngựa, nàng nghe tiểu tướng công nói, là học mẹ nuôi.
Bởi vì khi còn bé Tiêu Thất gặp mẹ nuôi, dùng roi ngựa quất qua phản vương lúc trước thịnh sủng, cho nên cảm thấy rất phong cách. Mà vị phản vương này đã từng bị mẹ nuôi dùng roi quất qua, thế mà cũng thích mang roi ngựa tùy thân, thỉnh thoảng còn cầm trong tay thưởng thức. Nàng không tin không liên quan gì đến mẹ nuôi. Nói như vậy, con hàng này hẳn không phải tới bắt nàng. Đương nhiên, cho dù là động võ nàng cũng không sợ, mỹ nhân nàng cũng không thua được. cho dù đối phương võ công rất cao cường cũng không sợ, nàng có thể mang theo bên người không ít bột thuốc chuyên môn đối địch.
Nàng nhìn Tiêu Cảnh Thần cười nói: “Phản Vương quả nhiên tùy tiện giống như trong truyền thuyết. Ngươi xác định muốn đi theo chúng ta vào thành sao? Lư huyện lệnh từ kinh thành đến, có thể đã từng gặp ngươi đấy.”
Tiêu Cảnh Thần không thèm để ý nói: “Đã gặp nhưng hắn có thể làm gì bản vương?”
Lại thâm ý thêm một câu: “Đừng nói là hắn, cho dù Tiêu Cảnh Duệ có tới, ta cũng vẫn muốn đi đâu thì đi đó.”
Kiều Diệp biết đương kim hoàng đế tên là Tiêu Cảnh Duệ. Phản Vương này đúng là không phải ngông cuồng bình thường. Phần lớn những kẻ ngông cuồng và kiêu ngạo, một là công tử bột không có nhiều đầu óc, hai là bản thân lợi hại đến không sợ hãi. Hiển nhiên, vị này chính là loại thứ hai, hơn nữa nghe khẩu khí này, quan hệ phản vương cùng hoàng đế, giống như cũng không có đối địch cùng giương cung bạt kiếm như trong truyền thuyết.
Kiều Diệp nhún nhún vai: “Được rồi, ngươi cũng không để ý, ta thì càng không sao cả. Vậy ta có thể hỏi một chút, ngươi tới tìm ta có việc gì không?”
Lại bổ sung: “Ta chỉ là một thôn cô nhỏ, cũng không dám nhấc lên quan hệ với đại nhân vật như ngươi.”
Tiêu Cảnh Thần: “……”
Nhưng chưa thấy qua thôn cô nào dám nói chuyện với hắn như thế, dám làm càn như thế. Nếu bàn về kiêu ngạo tùy ý, nha đầu này cũng không thua kém bao nhiêu.
Hắn lười biếng nói: “Nghe nói hung bà nương thu được một nữ nhi tốt, nữ nhi này còn được hà bá che chở, hiểu rất nhiều thứ. Bổn vương rất tò mò, liền cố ý chạy đến xem.”
Kiều Diệp cũng lười biếng cảm thán: “Ta vẫn luôn biết mình rất ưu tú, thật không nghĩ đến thế mà ưu tú đến mức ngay cả phản vương cũng tò mò đến mức tự mình đến xem.”
Lại lắc đầu: “Haiz, xem ra quá ưu tú, cũng là một loại phiền não.”
Tiêu Cảnh Thần: “…” Da mặt nha đầu này, thật đúng là không phải dày bình thường.
Nam tử trung niên: “…” Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người nào khoe khoang như vậy.
Tứ Lang và Lục Lang thì thấy nhưng không thể trách, thậm chí còn đồng ý. Đúng vậy, đều do tức phụ Ngũ Lang quá ưu tú quá thu hút người.
Kiều Diệp nhìn Tiêu Cảnh Thần lại nói: “Bây giờ ngươi xem xong, có thể đi chưa?”
Tiêu Cảnh Thần lắc đầu: “Vậy khẳng định không thể đi.”
Hắn lại nửa thật nửa giả nói: “Ta cảm thấy ngươi rất thú vị, chuẩn bị đến thôn các ngươi ở một đoạn thời gian, nhìn nhiều một chút.”
Kiều Diệp liếc hắn một cái, ghét bỏ nói: “Tuy ngươi từng là Vương gia nhưng ta là người đã có chồng, tuổi ngươi lại lớn như vậy, ta sẽ không cảm thấy hứng thú với ngươi.”
Nàng nói như vậy là cố ý kích thích đối phương, muốn nhìn một chút mục đích thật sự của hắn. Cái gì mà tò mò nên đến xem, nàng mới không tin. Cảm giác của nàng rất nhạy cảm, nàng không cảm giác được phản vương có ác ý với mình, ngược lại giống như mang theo một loại cảm giác đối đãi vãn bối. Thân phận của hắn như vậy, đại biểu cho phiền toái lớn, nàng xác thực cũng rất ghét bỏ. Dù sao người này là phản vương, chí ít người này thân phận bề ngoài có vấn đề, cho nên nàng nói chuyện cũng không cần thu lại.
Mặt Tiêu Cảnh Thần nháy mắt đen lại: “……”
Tuổi của hắn lớn? Nha đầu thối, cái miệng này thật độc.
Hắn tức giận nói: “Đầu tiên, ta cho tới bây giờ đều chưa từng bị tước đoạt tước vị, cho nên không chỉ là đã từng, hiện tại ta cũng là Vương gia. Thứ hai, ngươi yên tâm, ta cũng không có hứng thú với loại nha đầu lông vàng như ngươi.”
Kiều Diệp nhíu mày: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Lại cường điệu: “Nếu ngươi không nói rõ ràng, ta cũng không dám đem ngươi thả tới thôn chúng ta.”