Mục lục
Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyện lệnh hạ thiếp mời, viết hai ngày sau đi nhà bọn họ dùng bữa trưa.

Kiều Diệp hỏi Lục Thiều: “Sao hắn lại muốn ngươi dẫn ta đi cùng?”

Lục Thiều suy nghĩ một chút: “Dựa theo tính tình của hắn, lần này thiếp mời, hẳn là hướng về phía ngươi. Hắn nhất định là nhìn thấy, xưởng mà ngươi mở rất thành công, lại để cho các thôn dân có thể bày sạp kiếm tiền, mang theo người trong thôn giàu có lên. Sau khi Lư Huyện lệnh đến huyện Ma Du, vẫn luôn muốn làm chút chiến tích nhưng không tìm được nơi bắt tay. Cho nên ta đoán, hắn có thể sẽ đòi ngươi một biện pháp.” Thông qua khoảng thời gian ở chung này, hắn đã hiểu rất rõ Lư huyện lệnh.

Kiều Diệp sửng sốt: “Thì ra là thế.”

Nàng hỏi: “Nếu như cho hắn phương pháp, hắn sẽ làm tốt sao?”

Lục Thiều gật đầu: “Có, hắn ngoại trừ muốn làm ra chính tích, quả thật cũng một mực muốn vì bách tính của huyện Ma Du làm chút chuyện thực tế. Lư Huyện lệnh mới nhậm chức một năm, chính là giai đoạn lòng mang bách tính muốn làm việc thực tế, có nhiệt tâm. Qua vài năm nữa, nhắm chừng sẽ không có tâm này.”

Kiều Diệp khẽ cười nói: “Ta đã hiểu. Cho nên nhân lúc còn nóng rèn sắt.”

Có thể nghĩ làm việc thực tế cho dân là được. Vừa vặn nàng cũng có chút ý tưởng, có thể cùng Huyện lệnh, cùng không ít người trong huyện cùng có lợi.

Nàng nhìn Lục Thiều hỏi: “Hai ngày sau mới đi làm khách, ngươi còn có thể ở thêm nữa không?”

Lục Thiều trả lời: “Lão sư bọn họ ngồi xe ngựa, vừa đi vừa nhìn đường tương đối chậm. Ta lại đi thêm bốn năm ngày cũng còn kịp, không chừng còn chưa tới biên cảnh đã có thể đuổi kịp bọn họ.”

Mang tiểu tức phụ gặp Lư huyện lệnh, hắn cảm thấy vẫn rất cần thiết. Trong những ngày hắn rời đi biên cảnh, có Lư huyện lệnh chiếu cố, đối với tiểu tức phụ và người nhà mà nói là chuyện tốt. Hơn nữa tiểu tức phụ lòng dạ rộng rãi, mặc dù là nữ tử, lại thường xuyên muốn làm không ít chuyện lợi dân.

Đi gặp Lư huyện lệnh, có thể giúp Lư huyện lệnh tạo chiến tích, kiếm nhân tình của đối phương, còn có thể để cho đại đa số người trong huyện thành được lợi, cuộc sống càng ngày càng tốt. Thanh danh của tiểu tức phụ cũng sẽ càng ngày càng tốt, thậm chí thanh danh lan xa.

Nàng là một nữ tử, thanh danh tốt tương đối nổi bật, cũng sẽ không có uy hiếp gì đối với hoàng quyền. Ngược lại có thể giúp đỡ dân chúng, dĩ nhiên là người thượng vị nguyện ý nhìn thấy. Điều này đối với nàng mà nói cũng có thể tương đương một cái ô dù. Một công đôi việc.

Kiều Diệp gật đầu: “Có thể theo kịp là được.”

Lúc này mới trở về không được mấy ngày, lại sắp tách ra. Nàng đã quen chuyện gì cũng nói với một người có tư tưởng theo kịp mình, nhớ tới hắn lại phải rời khỏi ít nhất hai tháng trở lên, nàng lại sinh ra chút không nỡ.

Đúng lúc này, một con chim bồ câu từ cửa sổ bay vào. Lục Thiều đi tới gỡ ống gỗ cột trên chân bồ câu xuống. Lấy giấy bên trong ra nhìn một chút, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Kiều Diệp thấy thế hỏi: “Làm sao vậy?”

Lục Thiều nhìn về phía cô nói: “Ca của ngươi lúc trước không chết trong giao chiến nhưng lại mất tích.”

Ca ca của tiểu tức phụ kiếp trước, đã chết rồi. Hiện tại lại xuất hiện thay đổi.

Kiều Diệp trong mắt lộ ra vẻ vui mừng nồng đậm: “Vậy hắn khẳng định còn sống.”

Nghe ý tứ của tiểu tướng công, nguyên thân ca ca không lâu trước đây là chết trận nhưng bây giờ không chết, chỉ là mất tích, nói rõ là chuyện tốt.

Rất có thể là thân ca ca của nàng cùng nhau xuyên qua, dù sao ngày đó nàng và ca ca là cùng nhau xảy ra chuyện.

“Ta viết một tờ giấy ngươi mang theo, lần này đi biên cảnh. Nếu như gặp được ca ta, ngươi liền giao cho hắn.”

Nàng nói xong liền đi tới trước bàn sách, cầm bút viết: “Ca ca, sang năm chúng ta cùng nhau đi xem Bắc Cực Quang đi.”

Vào ngày xảy ra chuyện, nàng đã nói với ca ca đề nghị này, ca ca cười đáp ứng.

Nàng vẫn dùng chữ giản thể. Nếu như đối phương thật sự là thân ca ca của nàng, vậy vừa nhìn đã biết nàng cũng tới.

Lục Thiều nhận lấy tờ giấy Kiều Diệp đưa tới, phát hiện chữ trên đó miễn cưỡng có thể đọc hiểu, thiếu không ít nét bút. Xem nội dung hoàn toàn không hiểu là có ý gì. Xem ra vị anh vợ kia, có thể cũng có kỳ ngộ gì đó.

Hắn tò mò hỏi: “Bắc Cực Quang là cái gì?”

Kiều Diệp có tâm trạng rất dễ giải thích: “Xuất hiện trên không trung một loại ánh sáng rực rỡ nhiều màu, đặc biệt đẹp. Về sau có cơ hội, ta dẫn ngươi đi xem.”

Không chỉ là phụ cận Bắc Cực, Mạc Hà cũng là địa điểm tốt nhất để ngắm ánh sáng Bắc Cực. Đây là thứ có thể mang tiểu tướng công cùng đi xem. Nghĩ đến còn có chút lãng mạn.

Mặt mày Lục Thiều nhuốm một tầng ý cười vui vẻ: “Được, sau này nương tử nhất định phải dẫn ta đi ngắm Bắc Cực quang.”

Nhìn cái gì cảnh trí cực đẹp, hắn không hứng thú lắm nhưng đi cùng tiểu tức phụ thì không giống, hắn cứ nghe vậy liền không nhịn được mong đợi.

Hắn gấp giấy lại, thu vào trong túi tiền bên người để đó. Nếu đại cữu ca chưa chết, tiểu tức phụ lại để ý như vậy. Vậy lần này đi biên cảnh du học, hắn sẽ nghĩ biện pháp tận lực tìm được đối phương.

Sau bữa trưa, Kiều Diệp dạy bện dây thừng cho phụ nhân cùng các cô nương trong làng giáo ở xưởng.

Vốn dĩ Kiều Diệp nghe bọn họ vừa nói vừa cười, đột nhiên giống như ấn nút tạm dừng, đều yên tĩnh lại. Kiều Diệp ngẩng đầu liền nhìn thấy Vệ Phong Hoa mặc một thân trang phục màu đỏ, cầm một cây roi ngựa từ bên ngoài đi vào. Nàng ấy lớn lên diễm lệ tươi đẹp, mặc một thân còn mang theo tư thế oai hùng hiên ngang này.

Phụ nhân cùng các cô nương trong thôn còn chưa từng gặp qua nữ tử nào có khí thế như vậy, lại còn xinh đẹp như vậy, bởi vậy đều nhìn ngây người, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của nàng ấy, bọn họ suy đoán thân phận của vị nữ tử này hẳn là không đơn giản.

Kiều Diệp buông dây thừng, cười hỏi: “Phu nhân, sao phu nhân lại tới đây?”

Vệ Phong Hoa nhìn nàng cười nói: “Ta mua phòng ở trong thôn này, ngày mai sẽ chuyển qua ở. Hôm nay tới xem trước một chút, thuận tiện tìm ngươi chơi.”

Kiều Diệp phát hiện Vệ Phong Hoa lúc này và khi vừa gặp đã có thay đổi không nhỏ. Khí chất khí thế không còn tận lực nội liễm như trước, bắt đầu bộc lộ phong mang tùy ý. Đây hẳn là bộ dáng đối phương trước khi xuất giá.

Quả nhiên, sau khi tuyệt tình vứt bỏ tình yêu đối với tra nam, liền khôi phục vẻ đẹp dã tính diễm lệ, rất sống động

Nàng đứng dậy nói: “Vậy ta cùng ngươi đi vào phòng mới mua nhìn xem?”

Vị này khí thế quá đủ, nếu ở chỗ này thì phụ nhân cùng các cô nương đang ngồi sẽ quá câu nệ, hơn nữa nhiều người cũng không tiện nói chuyện.

Vệ Phong Hoa khẽ cười nói: “Ta chính là tới gọi ngươi, cùng ta đi qua xem.”

Sau đó Kiều Diệp đi theo nàng ra ngoài.

Sau khi hai người rời khỏi, phụ nhân cùng các cô nương ngồi đều rất tò mò vị đại mỹ nhân này là ai. Nhìn thì bất phàm, thái độ đối với thê tử của Ngũ Lang chẳng những không cao cao tại thượng, còn mang theo loại cảm giác rất tùy ý giống như bằng hữu. Bọn họ đều nhịn không được cảm thán, tức phụ Ngũ Lang thật lợi hại.

Sau khi ra cửa, Kiều Diệp và Vệ Phong Hoa đi trên đường nhỏ ở nông thôn.

Ngoại trừ hai thị nữ đi theo sau lưng Vệ Phong Hoa ra, phụ cận đều không có người.

Kiều Diệp nghiêng đầu nhìn nàng: “Nhìn khí sắc của ngươi đã khá hơn nhiều, thân thể đã khôi phục gần như không tệ rồi.”

Vệ Phong Hoa nói: “Đều là nhờ thuốc tốt của ngươi.” Câu này nàng nói rất thâm ý.

Kiều Diệp hỏi thẳng: “Sao ngươi lại nghĩ đến việc đến thôn chúng ta ở?”

Vệ Phong Hoa nhún nhún vai: “Khó được ra ngoài một lần, ta không muốn trở về nhanh như vậy. Vừa vặn thừa cơ làm chút chuyện.”

Nàng ấy cũng nói thẳng: “Ở huyện thành rất nhàm chán, ta nghe nói ngươi lại lên núi hái thuốc, lại mở xưởng. Cảm thấy đi theo bên cạnh hẳn là sẽ rất thú vị, ta liền bảo người mua nhà trong thôn chuyển đến ở.”

Mấy ngày gần đây dưỡng thương, nàng ấy cẩn thận suy nghĩ thời gian hai mươi năm qua. Cảm giác càng ngày càng giống như một đầm nước đọng, cực kỳ vô vị. Hiện tại nàng muốn tìm một chuyện kích thích thú vị. Cộng thêm muốn tìm cơ hội báo đáp Kiều Diệp, vì vậy liền chuyển đến ở.

Kiều Diệp dở khóc dở cười: “Thì ra ngươi là vì chơi. Bất quá ở nông thôn lên núi xuống sông, xác thực thú vị hơn so với ở trong nhà cao cửa rộng.”

Nàng cười nói: “Ngươi tìm tới rồi, vậy gần đây ta mang ngươi đi chơi.” Giải sầu chơi vui, trở về náo loạn, rất tốt.

Vệ Phong Hoa vươn tay khoác lên cánh tay Kiều Diệp, một chút cũng không khách khí: “Ta biết ngay ngươi hiểu ta mà.”

Hai người một đường trò chuyện, tuy rằng tuổi tác chênh lệch nhiều nhưng lại trò chuyện rất hợp.

Vệ Xuân và Vệ Hạ phía sau thấy thế, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc. Đã rất lâu chủ tử không vô ưu vô lự như vậy, lại vui sướng nở nụ cười.

Ngoại trừ đối với Thái hậu và Vương phi, càng không có ai thân cận như vậy. Vị Kiều tiểu nương tử này, xem ra thật sự khiến chủ tử yêu thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK