Bên kia.
Sau khi Vũ Chí Hành hạ nha, được đồng liêu kêu đi Thiên Tiên Lâu ăn cơm uống rượu. Bởi vì là đi đột xuất cho nên không có đặt phòng riêng. Bọn họ ngồi xuống một góc trong đại sảnh vừa uống vừa nói chuyện.
Một lát sau, vài tên hoàn khố trong kinh cũng đi đến, không đến phòng riêng, liền ngồi vào một bàn sát bên bọn Vũ Chí Hành.
Vừa ngồi xuống mấy người liền bắt đầu hàn huyên. Một người trong đó hỏi: “Các ngươi nghe nói hôm nay Tiêu phủ xảy ra chuyện gì chưa?”
Có một người nói tiếp: “Nghe nói rồi, không thể không nói tiểu tử Tiêu gia kia chơi cũng quá hoa rồi.”
Mấy người khác thì còn không biết, vì thế hỏi: “Tiêu phủ đã xảy ra chuyện gì? Tiểu tử Tiêu gia chơi cái gì?”
Người mở miệng ban đầu nói: “Hôm nay Tiêu gia tổ chức yến hội, tiểu tử Tiêu gia cùng người tham gia yến hội chạy tới lương đình hậu viện yêu đương vụng trộm thân thiết. Sau đó bị một đám phu nhân tiểu thư bắt được.”
Vũ Chí Hành ngồi ở bàn bên cạnh, vốn cũng không có chú ý lời nói của mấy người nhưng nghe đến Tiêu gia, còn có yêu đương vụng trộm thân mật, không khỏi thân thể dựa vào phía sau, cẩn thận nghe.
Hắn biết hôm nay thê tử mang đại nữ nhi đi Tiêu gia làm khách, cũng muốn đem đại nữ nhi cùng Tiêu tiểu công tử tiếp tục ghép thành một đôi.
Tiêu gia đối với hắn mà nói rất có giá trị. Nếu có thể thông gia với Tiêu gia, đối với hắn có rất nhiều chỗ tốt, cho nên hắn liền ngầm chấp nhận việc này. Hắn còn tưởng rằng mấy tên hoàn khố nói, là Tiêu tiểu công tử cùng con gái hắn nhưng rất nhanh, những người kia đã phá vỡ ý nghĩ này của hắn.
Một người tò mò hỏi: “Hắn vụng trộm với ai?”
Một người khác cười hắc hắc hèn mọn nói: “Người này, nói ra các ngươi tuyệt đối không nghĩ tới. Là phu nhân của Quan Dũng Bá.”
Điều này quả thật khiến cho mấy người khác không thể tưởng tượng được.
“Cái gì? Lại là Quan Dũng Bá phu nhân, thật hay giả? Trước đó ta nghe nói Tiêu gia tiểu tử coi trọng Vũ gia Đại tiểu thư, Tiêu gia cũng muốn đính hôn với Vũ gia. Làm sao bây giờ tiểu tử kia lại cấu kết với mẹ kế người ta?”
Người nói: “Đính hôn với Vũ đại tiểu thư, làm sao kích thích bằng lén lút vụng trộm với Bá phu nhân chứ. Bất quá nếu không phải Tiêu phu nhân cùng một đám phu nhân tiểu thư tận mắt thấy bọn họ thân mật, ai có thể nghĩ tới hai người có tư tình. Nghe nói Bá phu nhân thường xuyên đi Tiêu gia bái phỏng Tiêu phu nhân, chính là đi gặp riêng Tiêu tiểu công tử.”
“Trời ạ, màu nón xanh của Quan Dũng Bá thật đúng là đậm.”
“Tiểu tử Tiêu gia diễm phúc không cạn, nghe nói Quan Dũng Bá phu nhân dáng dấp cũng không tệ lắm, rất có ý vị.”
“Tiểu tử kia đừng nhìn chay mặn không kỵ nhưng ánh mắt vẫn rất kén chọn đấy. Nếu Quan Dũng Bá phu nhân xấu xí, loại này không được, hắn khẳng định chướng mắt.”
“Ha ha, nghe các ngươi nói như vậy, ta đối với Quan Dũng Bá phu nhân sinh ra vài phần tò mò.”
“Ta cũng vậy, hôm nào chúng ta đi đến cửa Bá phủ xảo ngộ đi. Hắc hắc, Bá phu nhân có thể coi trọng tên hoàn khố của Tiêu gia kia, không chừng cũng có thể coi trọng chúng ta. Tuy rằng nhà chúng ta kém hơn Tiêu gia nhưng thể lực chúng ta mạnh hơn Tiêu tiểu tử nhiều…”
Mấy người nói nói liền chuyển hướng sang chuyện hương diễm. Mà đối tượng nói chuyện, vẫn là Ôn Hương Liên.
Điều này làm cho sắc mặt Vũ Chí Hành từ lúc vừa mới bắt đầu thay đổi, đến bây giờ khó coi tới cực điểm. Bởi vì thanh âm của mấy tên hoàn khố không nhỏ, cho nên đồng liêu của Vũ Chí Hành cũng nghe được, cũng bởi vậy ánh mắt nhìn về phía Vũ Chí Hành, cũng không khỏi nhiều thêm vài phần đồng tình. Thê tử cùng hoàn khố lén lút vụng trộm bị bắt, càng truyền đến mấy hoàn khố này đều biết. Vậy ngày mai không phải toàn bộ kinh thành đều biết sao? Dù sao ở kinh thành, chỉ cần có lời đồn gì đều truyền đi rất nhanh.
Hiện tại những công tử bột này càng không đàng hoàng, lấy phu nhân Vũ Chí Hành ra trêu chọc bằng những lời thô tục kia. Chuyện này cũng quá mất mặt và khó xử.
Mấy người nhìn Vũ Chí Hành, nghĩ thầm, một lát nữa hắn đứng lên đánh mấy tên hoàn khố kia. Bọn họ là hỗ trợ hay là lôi kéo người khuyên can đây?
Dù sao cũng đều mất mặt, mà cách làm của Vũ Chí Hành lại ngoài dự liệu của bọn họ.
Vũ Chí Hành đè lửa giận trong lòng xuống, oa xoa trán, nói với vài đồng nghiệp: “Đầu ta hơi đau, hôm nay không cùng các ngươi tiếp tục uống nữa.”
Vừa rồi hắn quả thật sinh ra ý nghĩ muốn đánh mấy tên hoàn khố kia. Nhưng nếu hắn động thủ, thì toàn bộ người của Thiên Tiên Lâu đều sẽ thấy. Vừa nghe ngóng nguyên nhân, không phải đều sẽ biết chuyện hắn bị đội nón xanh sao.
Hắn không biết phải nhận bao nhiêu đồng tình cùng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác, sẽ càng khó xử. Hắn không thể mất hết mặt mũi. Lúc này mới gắng gượng nhịn xuống.
Mấy tên đồng liêu cũng có thể hiểu được, lập tức để hắn nhanh trở về nghỉ ngơi. Trên thực tế đều đoán được, Vũ Chí Hành hẳn là phải trở về thu thập tức phụ.
Loại thê tử không biết xấu hổ này, đổi thành bọn họ cũng sẽ nhịn không được mà thu thập.
Vũ Chí Hành lập tức đứng dậy, đi về phía cửa lớn, mà lúc đi ngang qua mấy bàn khác, không nghĩ tới cũng nghe được có người đang nói việc này. Trong lời nói còn tràn đầy đồng tình và hả hê với hắn, còn coi như chuyện cười.
Điều này khiến cho Vũ Chí Hành xưa nay luôn thích sĩ diện, có xúc động muốn xé xác những người kia nhưng vẫn cố gắng nhịn.
Sau khi ra khỏi Thiên Tiên Lâu, hắn phân phó người hầu cận đi thăm dò, hôm nay Tiêu phủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Hắn thì ở trong xe ngựa chờ, chưa lập tức về phủ. Không thể không nói, Vũ Chí Hành có thể đi tới hôm nay, công phu ẩn nhẫn quả thật không kém. Chuyện Ôn Hương Liên và Tiêu tiểu công tử, Lục Thiều đã sắp xếp người truyền khắp kinh thành, cũng bởi vậy, người của Vũ Chí Hành cũng không có tốn hao quá nhiều thời gian, liền hỏi thăm xong. Trở lại xe ngựa bẩm báo với hắn một phen.
Vũ Chí Hành nghe xong, trực tiếp bóp nát cái ly trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hồi phủ.”
Thật ra hắn cũng không quá tin tưởng, thê tử sẽ lén hắn và một tên hoàn khố sớm có tư tình, càng to gan và ngốc nghếch đến mức vụng trộm trong yến hội, cũng bị nhiều người bắt được như vậy. Rất có thể là thê tử muốn tính toán nữ nhi, cuối cùng bị tính kế ngược. Nhưng mặc kệ có phải hay không, cái nón xanh này, hắn đều phải đội rồi. Lại là nón xanh mà toàn bộ người ở kinh thành đều biết, cho nên hắn cũng giận không chịu được.
Trở lại Bá phủ, hắn rất nhanh đi tới hậu viện, cũng không có chú ý người của con trai lớn của hắn vẫn luôn đang nhìn chằm chằm.
Đẩy cửa vào phòng, hắn thấy Ôn Hương Liên ngồi ngẩn người, nhìn thấy Vũ Chí Hành mặt âm trầm, cả người đầy khí lạnh đi tới. Trong lòng Ôn Hương Liên hơi hồi hộp một chút, đoán được hắn có thể đã biết. Thế là hốt hoảng kéo ra một nụ cười nghênh đón: “Phu quân, chàng đã trở về.”
Chỉ là mới đi qua, liền nghênh đón một bạt tai nặng nề của Vũ Chí Hành. Hắn cho Ôn Hương Liên một cái tát, sau đó nhịn không được mắng: “Tiện nhân, ngươi thiếu nam nhân như vậy sao?”
Đoạn đường này, hắn càng nghĩ càng giận. Tận đáy lòng là không muốn tin Ôn Hương Liên thật sự phản bội mình, nhưng lại không nhịn được mà hoài nghi. Dù sao trước kia Ôn Hương Liên còn là cô nương, sau lưng không phải cũng vụng trộm với hắn sao.
Ôn Hương Liên không thể tin được bụm mặt nhìn về phía Vũ Chí Hành: “Ngươi không tin ta?”
Nàng ta nhịn không được khóc lên: “Ta là bị người làm hại. Nếu không ta làm sao có thể làm ra loại chuyện này.”
Trước đó nàng ta suy nghĩ mấy loại tình huống, cũng không nghĩ tới trượng phu đối với nàng ta để ý cưng chiều như vậy, thế mà lại quay về đánh nàng ta trước, còn mắng khó nghe như vậy.