Lục Mai không có cách, vội vàng nhìn về phía Lục Thiều: “Ngũ Lang, ta là tỷ tỷ ruột của ngươi, chẳng lẽ ngươi thật muốn nhìn ta bị vả miệng sao?”
Lục Thiều thở dài hỏi ngược lại: “Lúc ngươi hãm hại ta nhiều lần, có nghĩ tới ta là đệ đệ của ngươi không? Lại nói ngươi xúc phạm pháp luật, huyện lệnh đại nhân phán vả miệng, ngươi vốn nên bị phạt, liên quan gì đến ta?”
Lục Mai khóc nói: “Ngươi giúp ta cầu huyện lệnh đi, Lục Thiều lại lắc đầu: “Ngươi liên tiếp hại ta, ta sẽ không tha thứ ngươi.”
Hắn lại nói: “Sau khi về thôn, ta còn mời tộc trưởng và các tộc lão làm chủ, đoạn tuyệt quan hệ với ngươi.”
Giống như là làm con thừa tự vậy, viết một công văn cắt đứt quan hệ. Tin tưởng trải qua chuyện ngày hôm nay, đám người tộc trưởng sẽ vô cùng đồng ý.
Lục Mai lần nữa lộ ra thần sắc không thể tin được: “Sao ngươi lại trở nên tâm ngoan thủ lạt như vậy? Ta là tỷ tỷ ngươi, ngươi không thể đối xử với ta như vậy.
Lục Thiều nói: “Ngươi bây giờ chỉ là đường tỷ cách phòng của ta, lại còn đã gả ra ngoài. Cho nên xin ngươi đừng luôn lấy chữ tỷ tỷ ra mà nói chuyện. Ngươi làm nhục thân phận tỷ tỷ như vậy sao?”
Sắc mặt Lục Mai thay đổi, không nhịn được mắng lên: “Ngươi là đồ không có lương tâm, ngươi…”
Chỉ là còn không đợi nàng ta mắng xong, đã bị một gã nha dịch kiềm chế. Một nha dịch khác cầm một cây thước chuyên vả miệng, tát vào mặt Lục Mai.
“Chát, chát, chát!”
Từng tiếng vang lên, nghe cũng làm cho người ta cảm thấy đau nhưng người ở đây lại không đồng tình đáng thương cho Lục Mai, chỉ cảm thấy loại người này đáng đời. Cả đám đều trầm trồ khen ngợi Huyện lệnh đại nhân phán quyết công chính, nên trừng phạt loại độc phụ chuyên vu oan hãm hại thân nhân này.
Lục Mai chỉ cảm thấy mặt bị đánh đến tê tâm liệt phế đau. Nàng ta muốn kêu thảm thiết nhưng đau đến mức không mở miệng nổi.
Nha dịch và Lục Thiều có quan hệ tốt, vả miệng Lục Mai tất nhiên không nương tay. Bởi vậy đánh hai mươi thước xong, mặt Lục Mai đã sưng giống như đầu heo, khóe môi còn có máu.
Úc đại lang thấy thế, càng hận đã lấy loại nữ nhân mất mặt xấu hổ này làm thê tử, thật sự là thành sự không có bại sự có thừa. Chẳng những không hoàn thành được việc, còn liên lụy đến thanh danh của hắn. Đặc biệt là nghe người ta mắng hắn là ăn bám, đọc sách đều cần nhờ thê đệ, thế mà còn liên hợp thê tử hại thê đệ, không phải người. Càng hận không thể tự mình bóp chết Lục Mai.
Thanh danh cô cô hỏng rồi, hắn cũng chịu một chút ảnh hưởng. Hiện tại ngay cả chính hắn cũng cõng những thanh danh xấu này, về sau ra ngoài không phải sẽ bị người chỉ trỏ sao? Đi học đường cũng sẽ bị đồng môn xa lánh và châm chọc, Lục Châu Cẩn chính là ví dụ.
Vừa nghĩ tới sau này sẽ gặp phải những chuyện này, hắn có loại cảm giác muốn sụp đổ. Hắn nhìn Lục Mai bị đánh, chẳng những không đau lòng, còn cảm thấy hả giận. Nếu không phải còn phải dựa vào dượng, hắn ta đều muốn sau khi trở về sẽ hưu Lục Mai.
Sau khi tan làm, Lục Thiều xin lỗi hai vị đồng môn một hồi. Đã xảy ra những chuyện này, dĩ nhiên cũng không có cách nào lại uống trà ôn chuyện. Nhưng hắn nói với hai người, nếu như sau này có gì không hiểu về học vấn, có thể tới hỏi hắn.
Điều này khiến hai người kích động không thôi. Học vấn của Lục Thiều được công nhận rất tốt, được hắn chỉ giáo, bọn họ được lợi không ít. Sau khi nói xong hai người liền cao hứng rời khỏi huyện nha trước.
Người xem náo nhiệt cũng đều tản đi. Nha dịch thì tiếp tục khiêng Úc đại lang về y quán.
Trên công đường huyện nha, chỉ có Lục Mai ngồi xụi lơ đau đến muốn chết, Lục Thiều đang đứng.
Lục Thiều đi đến trước mặt Lục Mai ngồi xổm: “Lời ta đã nói, ngươi bây giờ có thể nhớ kỹ chứ?”
Lục Mai ngẩng đầu nhìn Lục Thiều, ngoài oán hận ra còn mang theo nỗi sợ hãi chưa từng có. Mặt nàng ta đau đến nói không ra lời, chỉ có thể bị ép gật gật đầu.
Lục Thiều lại xích lại gần nàng ta hỏi: “Hôm nay ngươi đột nhiên tới nháo, là mẹ kế ngươi xúi giục phải không?”
Con ngươi Lục Mai co rụt lại, rất bất ngờ đệ đệ lại biết.
Lục Thiều cười nhạo: “Ngươi thật là quá ngu, vẫn luôn bị mẹ kế và Úc gia lợi dụng. Cha giấu nhiều tài sản như vậy, tỷ đệ chúng ta không biết. Nhưng mẹ kế và hai đứa con của bà ta chẳng những biết, còn hưởng thụ cuộc sống phú quý nhiều năm như vậy. Ngoại trừ cha nuốt riêng tài sản của cữu công, còn lại chính là đồ cưới bà ngoại cùng nương lưu lại. Những đồ cưới kia dựa theo tình huống bình thường, đều nên là của tỷ đệ chúng ta. Nhưng không có nhà nào, đồ cưới của mẹ vợ và vợ lại về tay của chồng cả, không phải đều là con cái kế thừa sao?”
Hắn lại nói: “Ta đã bị cho làm con thừa tự, cũng không thèm chút đồ cưới đó. Nhưng ngươi thì khác, ngươi vẫn là con gái ruột của Ngũ thúc, vậy thì đồ cưới nên là của ngươi. Đừng nhìn nhà Ngũ thúc hiện tại thiếu mấy trăm lượng thôi, hắn tuyệt đối có thể còn phải trả nữa. Bởi vì ta tra được bà ngoại còn để lại một món đồ cưới xa xỉ, ít nhất cũng có hơn ngàn lượng, bị cha và mẹ kế của ngươigiấu đi. Sau khi trả nợ xong, bọn họ còn có thể tiếp tục phú quý tiêu dao.”
Gần đây nhờ huyện nha kiểm tra sổ sách, hắn cũng đã tìm hiểu sâu hơn về một phần danh sách đồ cưới của bà ngoại.
Phát hiện ngoại trừ đồ vật bên ngoài, còn có một ngàn lượng nhét đáy rương. Mà số tiền kia, bị mẹ hắn cùng đưa cho cha trước. Cho nên cha trước cho dù trả mấy trăm lượng, cũng sẽ không nghèo trong một lần. Nhưng còn thừa chút tiền này cũng tốt, như vậy coi như cục xương treo Úc gia, cùng cha trước chó cắn chó. Kế hoạch hố cha và Úc gia của hắn mới có thể thực thi tốt hơn. Cuối cùng cũng sẽ không để cho cha trước một cái gì cả. Hắn lại nhìn Lục Mai, một bộ đồng tình: “Nhưng còn ngươi, về sau ở Úc gia sẽ càng ngày càng khổ sở. Rõ ràng đều là tài sản của ngươi, lại tiện nghi cho người hại chết mẹ ruột của ngươi như vậy, ngươi nói xem ngươi có ngu xuẩn hay không?”
Lục Mai trừng to mắt nhìn Lục Thiều, như hỏi hắn có ý gì.
Lục Thiều cũng giải thích nghi hoặc cho nàng ta: “Ta mới tra được, cha ngươi cùng mẹ kế đã sớm thông đồng với nhau. Mẹ phát hiện gian tình của bọn họ, bị tức chết. ” Cái này sẽ trở thành nhược điểm lợi khí trong tay Lục Mai, phản kích cha trước và mẹ kế.
Lục Thiều thấy Lục Mai thất thần nhưng không quá bất ngờ. Hiển nhiên nàng ta cũng có chút suy đoán nguyên nhân mẹ mình chết, không phải đơn giản nhưng nàng ta lại giả vờ không biết.
Hắn lại dụ dỗ: “Bọn họ tiêu dùng nhiều đồ cưới như bà ngoại và mẹ như vậy, cũng tương đương tốn tài sản của ngươi. Cho nên viện tử hiện tại các ngươi ở nhờ, nên trả lại cho ngươi mới đúng. Nếu ngươi muốn tiếp tục sống ở Úc gia, thì phải lấy lại đồ của mình. Nếu không ngươi cứ chờ xem, về sau Úc gia chắc chắn hận không thể bỏ ngươi, cho Úc đại lang một lần nữa cưới một người vợ mới. Muốn Úc đại lang và đám cha mẹ chồng ngươi tiếp tục dựa dẫm vào ngươi, dỗ dành ngươi, vậy thì trong tay ngươi phải có thứ bọn họ muốn và lợi thế. Tỷ đệ một hồi, đây là lễ vật cuối cùng ta tặng ngươi, tương lai có thể sống tốt hay không, liền xem chính ngươi. Về sau chúng ta không còn chút quan hệ nào nữa. Vẫn là câu nói đó, nếu còn dám đến dây dưa ta, sẽ giống như ngươi hôm nay.”
Trong cổ họng Lục Mai phát ra tiếng “Ô ô ô”, càng lắc đầu, ý tứ sẽ không, nàng không dám. Đệ đệ này chính là ma quỷ, quá độc ác. Loại đau đớn tê tâm liệt phế này, Nàng ta không muốn trải qua lần thứ hai. Đừng nói là tiếp tục dây dưa, về sau nàng chỉ muốn cách đệ đệ này xa một chút.
Thấy nàng ta gật đầu, Lục Thiều mới hài lòng đứng dậy. Lạnh lùng nhìn nàng ta lần cuối: “Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Sau đó hắn cũng có thể yên tâm đi theo lão sư đi du học. Sau đó ngũ phòng và Úc gia chó cắn chó, tiểu tức phụ ở trong thôn cũng có thể được một mảnh thanh tịnh.
Tiếp theo hắn không chút lưu luyến xoay người rời đi. Lục Mai nhìn thấy bóng lưng tuyệt tình của hắn, khó chịu và phức tạp, không nhịn được suy nghĩ về những đồ cưới tài sản vốn nên thuộc về nàng ta.