Lư Huyện lệnh sau khi khiếp sợ xong, một lát sau mới hoàn hồn.
Tiếp theo nhịn không được cảm thán: “Trước đó ta chỉ cho rằng Lục Thiều là người tài ba, không ngờ vợ hắn cũng không kém bao nhiêu!” Lúc này mới bao lâu, thế mà làm đến mức này rồi.
Kỷ Tùng Bách gật đầu đồng ý: “Quả thật thê tử của Thiều đệ không phải người đơn giản, hai người bọn họ rất xứng đôi.”
Trước đó rất nhiều người nói Lục Thiều quá thiệt thòi, cưới một thôn cô trước kia là kẻ ngốc. Đặc biệt là Lục Thiều được Tần đại nhân nhận làm học sinh, còn được dẫn đi du học, giao hảo với ba người Lận thiếu. Có nhiều người tiếc hận hoặc cười trên nỗi đau của người khác, Lục Thiều cưới một thôn cô, còn có người nói, sau này chắc Lục Thiều sẽ bỏ vợ.
Thậm chí còn có gia đình giàu có trong thành động ý tưởng muốn gả con gái cho Lục Thiều. Đương nhiên không thể làm thiếp, mà muốn Lục Thiều hưu thôn cô, cưới con gái của họ.
Bây giờ những người này không nhúc nhích là vì Lục Thiều còn chưa phải đồng sinh. Bọn họ phải đợi Lục Thiều tham gia khoa cử lần nữa, xem hắn có thể thi đậu tú tài hay không mới đi làm.
Kỷ Tùng Bách nghe xong chuyện này cũng không biết nói gì, cũng không cho rằng những người này có thể thành công. Lục Thiều để ý tới thê tử cỡ nào, hắn đã thấy hết. Hắn và Kiều Diệp tiếp xúc qua mấy lần, kỳ thật cũng rất ngoài ý muốn. Nàng không hề giống một thôn cô. Khí chất kiến thức không kém gì tiểu thư nhà giàu, tầm mắt kiến giải cũng không thấp hơn so với người đọc sách. Lại nói người có thể làm ra loại nến độc nhất vô nhị, làm sao có thể kém được.
Hiện tại nàng càng lần nữa phá vỡ nhận thức của hắn. Thì ra nàng còn lợi hại hơn so với hắn nghĩ, thậm chí còn được xưng là trâu bò. Nếu đổi thành hôm nay hắn bị ai hại, đến đây báo quan. Đoán chừng cũng sẽ có không ít người chạy tới huyện nha nhưng không phải giúp hắn bảo hộ hắn, mà là xem náo nhiệt.
Kỷ lão gia cũng cười cảm thán: “Xem ra thê tử Lục Thiều cũng rất lợi hại.”
Ông ta lại nói đầy ẩn ý: “Đại nhân lần này phải điều tra cho kỹ, sau lưng rốt cuộc là ai dám lớn mật như vậy, làm ra loại chuyện ác này.”
Lư huyện lệnh cười cười: “Không cần Kỷ huynh nói, việc này ta nhất định phải làm chủ cho Kiều tiểu nương tử.”
Trước kia hắn rất coi trọng Lục Thiều, đối phương cũng giúp hắn đưa ra không ít chủ ý, để hắn đứng vững gót chân ở huyện thành. Chẳng những trấn áp Liêm gia, còn kết giao với Kỷ gia nhưng từ khi Lục Thiều bái Tần đại nho làm sư phụ, thái độ của hắn với Lục Thiều cũng thay đổi. Đã không còn trọng dụng đối phương nữa, mà biến thành một loại giao hảo bình đẳng.
Hắn có cảm giác thành tựu tương lai của Lục Thiều chắc chắn hơn hắn. Cho nên phải giữ gìn mối quan hệ tốt với đối phương.
Nghe người ta nói đến chuyện của Kiều Diệp, ông ta quyết định phải giúp nàng làm chủ, nghiêm trị hung thủ và kẻ chủ mưu phía sau. Ai ngờ vừa nghĩ như vậy, cha con Kỷ gia liền tới bái phỏng. Ý tứ trong lời nói này, là muốn tới giúp Kiều Diệp làm chỗ dựa.
Hắn biết hai cha con này nhất định cũng nể mặt Lục Thiều, chỉ là điều khiến bọn họ không ngờ tới chính là sẽ có nhiều bình dân bách tính sau khi nghe nói nhao nhao chạy đến, kêu muốn mời hắn nghiêm trị hung thủ như vậy.
Những người này vặn thành một cỗ lực lượng che chở Kiều Diệp, khiến người ta không thể coi nhẹ, cũng khiến ấn tượng của hắn đối với Kiều Diệp có thay đổi rất lớn. Càng sinh ra một loại ý nghĩ xúc động muốn tâm sự với Kiều Diệp.
Lục Thiều giúp hắn đứng vững, thuận lợi triển khai chính lệnh nhưng hắn muốn làm ra chiến tích thăng quan, lại còn không nghĩ tới làm sao ra tay. Có lẽ thê tử của Lục Thiều có thể trở thành một cơ hội.
Đúng lúc này, Chủ sự tiến vào nói đám người Kiều Diệp vào huyện nha. Lư Huyện lệnh và cha con Kỷ gia chào hỏi một tiếng, lập tức đi ra ngoài.
Lần này, Lư huyện lệnh mới đánh giá Kiều Diệp một phen. Nhìn như bị khi dễ hù dọa nhưng lại thẳng tắp lưng, mang theo một loại khí tràng nói không nên lời. Quả nhiên không đơn giản.
Mặt hắn mang vẻ ôn hòa nhìn Kiều Diệp, bảo nàng kể lại chuyện đã xảy ra.
Kiều Diệp ngoại trừ đem chuyện những người này muốn ném nàng ở cửa huyện thành, đổi thành muốn bán nàng đi thanh lâu nơi khác. Những cái khác đều nguyên vẹn nói.
Tiếp theo nàng lại nhìn Lư huyện lệnh nói: “Đại nhân, những người này khẳng định không phải lần đầu tiên lừa bán nhân khẩu. Xin đại nhân bắt được hung phạm phía sau màn hại ta, đồng thời cũng nghiêm tra mấy người này. Đặc biệt là Hoa Nương này, tìm ra đồng mưu của nàng. Nếu có cô nương bị hại cùng lừa bán, cũng xin đại nhân cứu bọn họ trong bể khổ.”
Việc này làm lớn, Lư huyện lệnh chỉ cần nghiêm tra, chẳng những có thể tìm hiểu nguồn gốc bắt giữ một đám buôn người, còn có thể cứu cô nương bị lừa bán.
Nàng cũng hy vọng ở trên việc này, có thể tận một phần lực. Vừa rồi nhìn thấy nhiều người cố ý chạy tới an ủi nàng như vậy, nói là muốn cùng nhau che chở ủng hộ nàng. Tuy Kiều Diệp không quá bất ngờ nhưng trong lòng vẫn có xúc động rất lớn. Nhiều người như vậy, đương nhiên không thể nào tất cả đều là thật tâm đến ủng hộ nàng, trong đó đoán chừng có không ít người đi theo góp vui nhưng chỉ cần có hai, ba phần người xuất phát từ chân tâm, vậy cũng đại biểu chuyện nàng làm trước đó, cùng với chuyện muốn làm sau đó là đúng. Cái giá mà nàng phải trả là có hồi báo, như vậy là đủ rồi.
Sau khi Kiều Diệp nói xong, người đứng ở bên ngoài cũng nhao nhao hô hào, xin đại nhân làm chủ nghiêm trị cùng nghiêm tra những người này. Đặc biệt là trước đó trong nhà có cô nương mất tích, lại càng khóc hô to.
Mọi người không nghĩ tới, Kiều Diệp vì chính nàng báo quan, đồng thời còn chủ động xin đại nhân mở rộng chính nghĩa, bắt giữ bọn buôn người, cứu các cô nương bị bắt cóc. Giờ khắc này, hình tượng Kiều Diệp trong lòng bọn họ lại cao lớn thêm vài phần.
Lư Huyện lệnh nghiêm túc gật đầu: “Bản quan nhất định sẽ tra rõ đến cùng.”
Sau đó thẩm vấn mấy người Thành ca trước mặt mọi người. Mấy người chỉ là côn đồ lưu manh, làm sao gặp qua loại này thế, còn chưa tiến vào huyện nha, đã bị hù dọa.
Nhìn thái độ của huyện lệnh, cũng hiểu căn bản không thoát khỏi nghiêm trị. Thế là Thành ca không chút do dự bán đứng Úc lão Ngũ. Nói là Úc lão Ngũ chủ động tìm hắn, bảo hắn dẫn người tìm cơ hội hủy đi sự trong sạch của Kiều Diệp, khiến cho nàng bị đuổi ra khỏi Lục gia, tốt nhất là bị trầm đường.
Tiếp đó Lư huyện lệnh cho nha dịch cưỡi ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất đi dẫn Úc lão Ngũ đến nhưng mấy người Thành ca không thừa nhận muốn bán Kiều Diệp nhưng Kiều Diệp và ba “người qua đường” hảo tâm kia lại cắn chết bọn họ nói muốn bán nàng.
Hiển nhiên khẩu cung của Kiều Diệp cùng ba người càng làm cho người ta tin tưởng. Đặc biệt là Hoa Nương ngay từ đầu còn không thừa nhận chuyện lừa bán nhưng sau khi bị dùng hình bị ép nhận tội. Cộng thêm mấy người Thành ca cũng nói, Hoa Nương đã đề xuất bán Kiều Diệp đi nơi khác, chỉ là bọn họ không đồng ý.
Mọi người càng tin chắc rằng, mấy người muốn lừa bán Kiều Diệp là sự thật, không bao lâu, Úc lão Ngũ được nha dịch đưa tới công đường. Lúc này hắn đã sợ tới mức toàn thân như nhũn ra, thật sự là không nghĩ tới, biểu đệ chẳng những không làm thành chuyện này, còn nháo đến công đường.
Ngay từ đầu, hắn không thừa nhận có dùng tiền mời mấy người Thành ca làm loại chuyện này, chỉ nói khi uống rượu với nhau, uống nhiều tùy ý oán trách vài câu, không ngờ biểu đệ lại nghiêm túc nói muốn giúp hắn thu dọn Kiều Diệp.
Thành ca lại cắn chết, là hắn muốn dùng tiền mời bọn họ làm việc.
Tiếp theo Úc Ngũ bị dùng hình, lại nghe nói việc này còn liên quan đến chuyện lừa bán. Hắn là chủ mưu, phải bị đưa đi vùng đất lạnh khủng khiếp Bắc Cương lưu đày, lập tức bị dọa đến gần chết, cộng thêm chịu không nổi hình, vì vậy bán Lục Châu Cẩn đi.
Nghe hắn nói là Lục Châu Cẩn sai khiến, Lư huyện lệnh liền sai người dẫn Lục Châu Cẩn tới.
Người vây xem bên ngoài, không ít người đều nghe nói chuyện của Lục gia, vì vậy mọi người đều phổ cập cho người không biết nghe những chuyện buồn nôn của nhà Lục Thanh Vinh.
Sau đó tất cả mọi người không nhịn được, bắt đầu mắng phu thê Lục Thanh Vinh và Lục Châu Cẩn đủ kiểu.