Trước đó nàng đặc biệt mời mấy thợ giày đến xưởng làm giày da nhựa. Trước đây, đế giày cao su đều làm ra một ít với nhiều kích cỡ rồi, bây giờ chỉ chờ da làm ra.
Trước tiên làm cho mỗi người Lục gia một đôi, sau đó đưa đến kinh thành và người giao hảo một ít, vậy cũng hết giày rồi
Cao su luyện ra thật sự là có hạn, nàng còn phải giữ lại một ít làm lốp xe vân vân. Về phần làm giày bán ra bên ngoài, đó chính là chuyện năm sau.
Ngày thứ hai.
Kiều Diệp đang làm nến ở xưởng, Tứ Lang đi đến. Trên mặt hắn mang theo vài phần phức tạp lo lắng: “Tức phụ Ngũ Lang, ngày hôm qua công tử kia thật sự chuyển đến ở trong thôn.” Hắn không dám gọi phản vương.
Kiều Diệp ngẩng đầu: “Chuyển đi nhà nào rồi?”
Tứ Lang rất bất đắc dĩ nói: “Nhà cũ của chúng ta. Người thuê nhà chúng ta trước đó, đã dùng giá cao để cho hắn thuê lại.”
Kiều Diệp đầu tiên là sững sờ, sau đó cười cười: “Là chuyện hắn có thể làm ra.”
Tứ Lang nhịn không được hỏi: “Vậy phải làm sao chứ? Có nên thu hồi phòng ở, không cho thuê nữa hay không?”
Đây chính là phản vương, chạy tới thôn bọn họ ở, luôn có một loại cảm giác khiến người ta nơm nớp lo sợ. Bây giờ lại còn chạy tới nhà cũ của bọn họ ở, vậy phải phải làm sao chứ? Có thể bị liên lụy hay không, bọn họ cũng bị cho là phản đảng thì phải làm sao đây?
Kiều Diệp thấy Tứ Lang một bộ dáng vẻ sầu chết người, cười nói: “Ngươi cứ coi như không biết hắn là phản vương. Hơn nữa hắn ở đâu, chúng ta cũng không quản được. Cho dù trả lại tiền thuê, hắn cũng sẽ không đi, quản hắn làm gì. Không cần lo lắng, hắn không ở được bao lâu, cũng không liên lụy đến người nhà chúng ta.”
Nàng đã thăm dò ra, Phản Vương chẳng qua là ngụy trang. Tiêu Cảnh Thần rất có thể là một ám tuyến của hoàng đế, thật sự muốn mưu phản không phải hắn, mà là có một cỗ thế lực tiềm tàng khác.
Tiêu Cảnh Thần đánh cờ hiệu phản vương, chính là làm mồi nhử, câu ra những người này, hơn nữa cũng làm việc tốt hơn. Nếu không thì Phi Long vệ của hoàng đế chỉ là để trang trí sao?
Tiền trang lớn nhất cả nước là của hoàng thất, hơn nữa trải rộng cả nước, huyện thành bọn họ cũng có. Nghe tiểu tướng công nói tiền trang cũng là một cứ điểm của Phi Long vệ, chuyên dùng để thu thập tình báo, hoặc là ứng đối tình huống đột phát, chỉ là người biết chuyện này vô cùng ít. Mẹ nuôi của nàng có thể nhanh chóng điều động Phi Long Vệ đến trong thôn bảo vệ. Phản Vương nghênh ngang đi dạo chợ, chạy tới thôn Trường Bình ở, những Phi Long vệ kia cũng không phải mắt mù. Nếu không đến bắt, vậy nói rõ giữa hai bên có ăn ý, cho nên cũng không cần sợ.
Nghe Kiều Diệp nói như vậy, Tứ Lang liền yên lòng.
Bây giờ bọn họ toàn tâm toàn ý tin tưởng thê tử Ngũ Lang, nàng phán đoán sẽ không sai.
Buổi chiều.
Tiêu Cảnh Thần ăn mặc nhàn nhã, ung dung đi tới tác phường. Mỹ danh là nghe nói nơi này có thể định chế nến, hắn cũng muốn đặt. Lý do này cũng khiến người ta không tìm ra được lỗ hổng gì, đồng thời cũng sẽ không liên lụy Kiều Diệp, đâu thể nào phản vương mua đồ, người bán đồ vật đều là đồng minh mưu phản được.
Tiêu Cảnh Thần đi vào cũng không cần Kiều Diệp chào hỏi, tự mình ngồi vào vị trí đối diện nàng. Người đàn ông trung niên bên cạnh hắn cõng một cái rương gỗ. Từ bên trong lấy ra bộ trà tinh xảo, pha trà cho hắn.
Kiều Diệp ngẩng đầu nhìn lướt qua: “Đã đến ở trong thôn rồi mà còn chú ý như vậy.”
Tiêu Cảnh Thần lười biếng nói: “Có thể thoải mái một chút, tại sao phải ủy khuất chính mình? Nghe nói Tiêu Thất đặt một bộ nến Ngũ Long Hí Châu ở đây, ngươi đã làm xong chưa? Lấy ra nhìn xem.”
Kiều Diệp nhíu mày: “Tin tức này của ngươi thật linh thông a!” Tai mắt của vị này thật đúng là không ít, ngay cả cái này cũng biết.
Tiêu Cảnh Thần cong môi: “Tin tức nếu không linh thông, còn làm phản vương thế nào? Đó không phải là không lắc lư được mấy ngày, thì phải bị bắt sao.”
Kiều Diệp nghe giọng điệu lẽ thẳng khí hùng của hắn, càng thêm xác định suy đoán của mình.
Nàng nói: “Được, ngươi rất lợi hại. Còn chưa làm xong, ta chỉ biết làm cây nến, phương diện điêu khắc không am hiểu, phải chờ tướng công ta trở về điêu khắc.”
Nàng buông tay: “Cho nên ngươi muốn xem cũng không có cách nào.”
Lại nhìn về phía hắn hỏi: “Thế nào, ngươi sẽ không phải cũng muốn định chế một bộ Ngũ Long hí châu chứ?” Trong xưởng chỉ có ba người bọn họ, cho nên nói chuyện cũng không có che lấp.
Tiêu Cảnh Thần tức giận nói: “Ta cần thứ đó làm gì? Ta lại không làm Hoàng đế.”
Kiều Diệp như cười như không hỏi: “Cho nên ngươi không có hứng thú với việc làm hoàng đế?”
Tiêu Cảnh Thần rất quyết đoán gật đầu: “Đương nhiên không có hứng thú. Cả ngày dậy sớm hơn gà, làm nhiều hơn trâu. Còn phải chu toàn tiền triều và hậu cung, cho dù đối với nữ nhân mình không thích, cũng phải đi bán mình. Triều thần nhìn không vừa mắt, cũng không thể tùy hứng đánh chửi. Cả ngày quan tâm quốc sự, tình hình chiến sự biên cảnh như thế nào, Giang Nam có lại ngập nước hay không, nơi nào đó có khô hạn hay không, nơi nào ôn dịch thì phải làm sao? Thỉnh thoảng còn bị chọc tức, càng không thể biểu lộ ra yêu thích quá rõ ràng. Quanh năm bị vây khốn trong cung, một năm cũng khó đi ra một lần. Càng đừng nói muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, căn bản không có khả năng. Loại lao khổ mệt nhọc này, tâm lực lao lực quá độ, lại càng dễ nhọc lòng, mau già, ta cũng không thích. Tiêu Cảnh Duệ chỉ lớn hơn ta sáu tuổi nhưng sau này ngươi thấy ông ta sẽ phát hiện ông ta già hơn ta ít nhất mười sáu tuổi. Điều ta thích hơn là, muốn đánh chửi ai thì trực tiếp lên, muốn ngủ tới khi nào thì ngủ. Không muốn chạm vào nữ nhân, thì không chạm.”
Hắn một bộ lười biếng tiêu sái lại nói: “Ở trên cao không khỏi lạnh, ta vẫn thích đi xung quanh nhìn ngắm non sông tươi đẹp này.”
Hắn chưa bao giờ là người thích miễn cưỡng mình. Nếu thật sự muốn tranh giành ngôi vị hoàng đế, hiện tại có thể không tới phiên Tiêu Cảnh Duệ đâu.
Mẫu phi của hắn là phi tử tiên hoàng thích nhất, lại ở tuổi đẹp nhất mà qua đời. Tên của hắn mang theo ngụ ý tôn quý nhất trong hoàng tử, dáng dấp còn rất giống mẫu phi, cho nên xưa nay đều rất được sủng ái. Tiên hoàng từng rất nghiêm túc hỏi hắn, có muốn làm hoàng đế hay không. Nếu như muốn, liền lập chiếu thư truyền ngôi, để hắn về sau kế thừa ngôi vị hoàng đế. Thế lực trong tay tiên hoàng, càng toàn bộ đều giao cho hắn.
Hắn vì muốn sống tiêu sái và tự bảo vệ mình nên muốn thế lực nhưng lại từ chối ngôi vị hoàng đế. Lúc này tiên hoàng mới đổi lựa chọn người kế vị thành Tiêu Cảnh Duệ. Chỉ là còn chưa đợi lập chiếu thư truyền ngôi, tiên hoàng đột nhiên tính tình thay đổi hẳn. Thậm chí còn muốn lập hoàng tử lòng dạ độc ác nhất trong huynh đệ bọn họ kế vị.
Chờ hắn từ bên ngoài chạy về, cũng phát hiện tiên hoàng không thích hợp. Sau đó Tiêu Cảnh Duệ đề xuất hợp tác, hắn đồng ý. Chỉ là còn không đợi bọn họ chuẩn bị đầy đủ, vị hoàng tử kia liên hợp một thế lực giấu giếm phát động cung biến. Tình huống năm đó vô cùng nguy hiểm, hắn và Tiêu Cảnh Duệ lượn một vòng từ Quỷ Môn quan. Ca ca của Hung bà nương cũng vì bảo vệ Tiêu Cảnh Duệ mà chết. Tiên hoàng cũng chết bất đắc kỳ tử cùng ngày. Hắn càng bị thương nặng hơn, thuận thế giả chết rời cung.
Sở dĩ sẽ tiếp tục hợp tác với Tiêu Cảnh Duệ, hắn cũng muốn báo thù cho phụ hoàng thật lòng yêu thương mình, vì phụ hoàng mà giữ vững giang sơn này. Nhưng đối với ngôi vị hoàng đế kia, hắn thật sự không có hứng thú, ngồi ở trên vị trí đó quá mệt mỏi quá lạnh. Hắn càng thích cuộc sống tự do tiêu sái hơn. Tiêu Cảnh Duệ cũng biết hắn không có dã tâm với ngôi vị hoàng đế, cho nên mới bỏ mặc hắn như vậy.
Hôm nay Kiều Diệp hỏi như vậy, hắn cũng đã nói ra lời trong lòng. Hắn cảm thấy nha đầu thối này hẳn là sẽ không giống như người khác, không thể nào hiểu được ý nghĩ của hắn. Dù sao đổi thành người khác vậy khẳng định chọn hoàng đế nắm giữ quyền sinh sát.
Quả nhiên, sau khi Kiều Diệp nghe xong, chỉ là một đầu hắc tuyến. Con hàng này nói Hoàng đế đi hậu cung bán mình. Mặc dù rất hình tượng nhưng cũng thật sự dám nói.
Nàng khẽ cười nói: “Vương gia quả nhiên tiêu sái, thiên địa này to lớn, ngươi đi chung quanh nhìn xem rất tốt.”
Nhìn ra được lời của hắn là phát ra từ nội tâm. Là người hiện đại thường xuyên chạy ra ngoài, nàng hiểu rất rõ lựa chọn của hắn. Nếu như là hoàng hậu bị vây ở thâm cung phải tuân theo các loại quy củ, lại không thể tránh né lục đục với nhau, vậy nông nữ hiện tại xem như tương đối tự do tự tại hơn. Muốn để nàng đến chọn, nàng vẫn sẽ lựa chọn thân phận bây giờ.
Trong mắt Tiêu Cảnh Duệ tràn ngập ý cười: “Đúng vậy, suy nghĩ của chúng ta, không phải những phàm phu tục tử kia có thể hiểu được.”
Kiều Diệp: “……”
“Đó là ngươi, ta chỉ là người thô kệch, ngươi đừng mang theo ta, cảm ơn!”
Tiêu Cảnh Thần nghe nói như thế, không khỏi cười ra tiếng. Hắn dùng cây quạt trong tay cách không điểm nàng một cái: “Nha đầu thối này, lá gan lớn thì lớn, cẩn thận thì cũng quá cẩn thận.”
Xú nha đầu không phải thông minh bình thường. Nhìn như lớn mật lớn mật, lại hung hăng càn quấy nhưng cũng rất cẩn thận, sẽ không để cho người bắt được nhược điểm, rất lợi hại.
Kiều Diệp tức giận nói: “Ta còn muốn sống thêm mấy chục năm.”
Đúng lúc này, có người từ cửa đi vào. Thanh âm cũng theo đó truyền đến: “Hoàng thúc đang cười cái gì vậy? Vui như vậy à.”