Hắn bĩu môi nói: “Được rồi, đồ thành sự không có bại sự có thừa. Chúng ta cho ngươi thêm một tháng. Nếu ngươi không thành công câu dẫn Lục Thiều. Chúng ta chỉ có thể tiễn ngươi về phủ thành.”
Lại cố ý làm Mẫn Tú khó chịu nói: “Hoặc là làm thiếp cho lão già nào đó, ta sẽ đưa ngươi làm thiếp cho một lão nhân quan lớn nào đó trong kinh thành mà chúng ta còn có thể dùng đến.”
Mẫn Tú tức giận đến không chịu được: “Ngươi!”
Tên công tử bột chết bầm này quá độc ác. Nàng ta mới không muốn làm thiếp cho lão đầu gì đó.
Hồ Học Nghĩa là người xấu làm đến cùng: “Nghĩ đến mẹ ngươi cùng muội muội ngươi, ngươi hẳn là biết phải làm như thế nào chứ?”
Thật ra Mẫn Tú cũng không quá để ý đến mẹ ruột và muội muội nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nghẹn khuất, mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta hiểu.”
Lại cường điệu: “Ta nhất định tranh thủ bắt được Lục Thiều trong vòng một tháng.”
Nàng ta không tin Lục Thiều không ăn vụng, chỉ cần bắt được Lục Thiều, chẳng những có thể khiến phế vật này lau mắt mà nhìn, còn có thể tức chết Kiều Diệp. Quan trọng nhất là hoàn thành nhiệm vụ chủ tử giao cho nàng ta. Nếu không bên kia cũng không dễ báo cáo kết quả công tác.
Hồ Học Nghĩa nhướng mày: “Được, vậy ta sẽ chờ tin tức tốt của ngươi. Chỉ hy vọng, ngươi cũng đừng phế vật như vậy nữa.”
Muốn bắt được Lục Thiều, nữ nhân này lấy đâu ra tự tin? Chỉ bằng nàng ta, lấy cái gì so với Kiều Diệp?
Huống chi, Lục Thiều biết rõ diện mạo thật của nàng ta, cũng không phải ngu ngốc, bị nàng bắt lấy. Đương nhiên, lời này hắn chỉ nghĩ trong lòng, không có nói ra.
Mẫn Tú thật sự không muốn nhìn thấy Hồ Học Nghĩa, nghe hắn châm chọc và công kích ác độc nữa.
Nàng ta nói: “Nếu không có chuyện gì khác, ta đi trước.”
Hồ Học Nghĩa không kiên nhẫn khoát khoát tay: “Được, ngươi đi đi.”
Mẫn Tú đứng dậy rời đi, còn cố ý đập cửa phòng riêng, tỏ vẻ bất mãn với Hồ Học Nghĩa. Dù sao nàng ta cũng bị uy hiếp, mới không thể không giúp bọn hắn làm việc, không phải là nô bộc của bọn họ, cho nên nàng ta cũng có chút nóng nảy.
Mẫn Tú đóng sập cửa đi rồi, sắc mặt Hồ Học Nghĩa cũng khó coi vô cùng. Nếu không phải Tống Thiếu Dương dặn dò qua, hắn sẽ không nhịn được bắt nữ nhân này về, chỉnh đốn cho thật tốt.
Tiếp theo Tống Thiếu Dương và Vũ Chí Hành từ trong phòng đi ra.
Vũ Chí Hành cũng không khỏi ném cho Hồ Học Nghĩa một ánh mắt đồng tình. Đầu óc không thông minh như vậy, tính tình lại xúc động, quả nhiên dễ dàng bị người ta coi như quả hồng mềm mà bóp.
Hồ Học Nghĩa phát hiện ánh mắt của Vũ Chí Hành, hắn tức giận nói: “Nhìn cái gì? Đừng tưởng rằng ở trong lòng nữ nhân kia, ngươi sẽ thông minh bao nhiêu. Nếu không cũng sẽ không bị nàng ta đùa bỡn như vậy.”
Nhắc tới cái này, sắc mặt Vũ Chí Hành đen lại: “Lá gan của ả đàn bà thối này thật lớn.”
Bọn họ ở bên trong nghe xong, cũng biết mục đích của Mẫn Tú. Xúi giục Hồ Học Nghĩa cùng với thế lực sau lưng hắn chủ động đánh với Kiều Diệp.
Vũ Chí Hành có chút không hiểu: “Vì sao nàng ta cứ phải xúi giục các ngươi ra tay với nhau?” Mẫn Tú làm như vậy, rốt cuộc là vì sao?
“Chẳng lẽ nàng ta thật muốn giúp cha cùng ca ca nàng ta báo thù?”
Nhưng hắn (VCH) luôn cảm thấy nàng ta không giống như là người hiếu thuận như vậy.
Hồ Học Nghĩa cũng có chút khó hiểu: “Đúng vậy, rốt cuộc nàng ta muốn làm gì?”
Tống Thiếu Dương hiển nhiên nghĩ nhiều hơn: “Có phải thật ra là người sau lưng nàng ta càng hy vọng Hồ gia và Kiều Diệp đối đầu hay không? Liên lụy đến nương nương trong cung, chắc chắn sẽ kéo Vĩnh An quận chúa và Thái hậu nương nương vào. Tiếp theo Hồ gia ra sân, Trấn Quốc Công phủ dĩ nhiên cũng sẽ không ngoài cuộc. Lại liên lụy rộng một chút, phe biểu ca ta cùng Thất hoàng tử bên kia đều có thể lục tục ra sân. Kiều Diệp bên kia không chỉ dựa vào Trấn Quốc Công phủ. Miêu Phi Vũ, Thạch Tòng Lỗi và nàng đi lại gần, Thất hoàng tử và Lận Hạo, Khuất Kích cũng đi gần với nàng. Nếu Hồ gia đối với nàng quá phận, những người này sợ cũng sẽ không đứng nhìn.”
Bất kể là Giang Dực Lân hay là Thất hoàng tử, Miêu Phi Vũ, tùy tiện lấy ra một thân phận cũng không thấp hơn Hồ Học Nghĩa. Bối cảnh càng đè ép Hồ Học Nghĩa hơn.
Mấy người nhảy ra giúp Kiều Diệp trút giận, nhằm vào việc chèn ép Hồ gia. Hồ gia kia tuyệt đối rất phiền phức, mà Hồ gia lại là người được Ngũ hoàng tử trọng dụng, dĩ nhiên phải ra sức bảo vệ.
Sau khi đối đầu, kéo nhiều người hơn xuống sân, phía sau sợ là rất khó kết thúc. Mà nếu như trước đó không có Kiều Diệp phản kháng, tìm Hồ Học Nghĩa hoà hoãn quan hệ và xúi giục. Cộng thêm hôm nay gặp được hắn, hắn cố ý dặn dò Hồ Học Nghĩa, mưu kế của Mẫn Tú tám chín phần mười là có thể thành.
Bởi vì vị Tần phi Hồ gia trong cung kia, cũng là người tính tình xúc động, đầu óc không thông minh. Đối với Hồ Học Nghĩa, đệ đệ ruột này bảo vệ chặt chẽ. Nếu như nghe được Kiều Diệp khinh bỉ mắng đệ đệ nàng như vậy, nhất định sẽ tức giận, không quan tâm cái gì, gọi Kiều Diệp vào cung thu thập.
Về phần sẽ đối đầu với Vĩnh An quận chúa và Thái hậu, với tính tình của vị nương nương kia, đoán chừng sẽ không nghĩ xa như vậy.., cũng bởi vậy hoàng đế đối với tỷ tỷ của Hồ Học Nghĩa bình thường coi như sủng ái. Dù sao ở chung với người có tính tình ngu ngốc như vậy, tương đối nhẹ nhõm một chút. Mà cô cô của hắn ở trong cung, có việc cũng thích để cho tỷ tỷ của Hồ Học Nghĩa ra mặt.
Xem ra người sau lưng Mẫn Tú, hiểu Hồ nương nương trong cung rất rõ. Nếu không đổi thành một phi tần thông minh, biết nghĩ đến hậu quả của việc bốc đồng sẽ không bị lừa.
Nghe được Tống Thiếu Dương phân tích, Hồ Học Nghĩa và Vũ Chí Hành cũng không khỏi nghĩ nhiều hơn. Đặc biệt là Hồ Học Nghĩa, càng nghĩ càng không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh sau lưng. Nếu hắn thật sự bị lừa, Hồ gia bọn họ và tỷ tỷ hắn sẽ phiền phức lớn. Tỷ tỷ của hắn lấy thân phận phi tần có thể trị Kiều Diệp một phen nhưng Thái hậu cũng có thể dễ dàng kiếm cớ trừng phạt tỷ tỷ hắn.
Nữ nhân Mẫn Tú này, cùng với người sau lưng nàng ta, thật sự là quá xấu xa. Thế mà lại đào cho hắn cái hố này. Hắn nhìn qua thật sự ngốc như vậy?
Hồ Học Nghĩa nhíu chặt lông mày: “Dương ca, chúng ta tra được sau lưng Mẫn Tú có liên quan đến lão bản của hí viện kinh thành. Ta nhớ được ông chủ của hí viện này, hình như là người của chúng ta? Trong này có phải có hiểu lầm gì hay không?”
Hậu trường của hí viện lớn nhất kinh thành, là Ngũ hoàng tử. Bọn họ là người của Ngũ hoàng tử, cho nên biết việc này.
Tống Thiếu Dương cũng có chút khó hiểu: “Đúng vậy, ông chủ của hí viện kia xem như người của chúng ta. Nếu người sau lưng Mẫn Tú là hắn, vậy tại sao hắn lại làm như vậy?” Mấu chốt là việc này cũng không phải bọn họ phân phó.
Hắn lại hỏi: “Xác định người sau lưng Mẫn Tú là ông chủ của hí viện?”
Hồ Học Nghĩa trả lời: “Ta và Quan Dũng Bá đều tra được như vậy.”
Vũ Chí Hành cũng gật đầu: “Đúng, chuyện ấy người của ta rất chắc chắn. Nếu như vậy, vậy cũng chỉ có hai loại khả năng.”
Hắn suy nghĩ bổ sung: “Nếu không phải ông chủ hí viện tự chủ trương, bảo Mẫn Tú làm như vậy, thì là ông chủ hí viện mặt ngoài là người của chúng ta nhưng thực tế đã bị những người khác mua chuộc.”
Nếu không thì không thể làm được loại chuyện tổn hại đến lợi ích của Ngũ hoàng tử. Bề ngoài Kiều Diệp là một thôn phụ không có thân phận cao quý gì nhưng sau lưng nàng lại liên lụy không ít người có quyền thế. Động đến nàng chính là rút dây động rừng. Nếu không phải vì như vậy, hắn đã sớm phái sát thủ trực tiếp diệt Kiều Diệp.