Sợi len của Kiều Diệp cũng bắt đầu bán ra ngoài. Trước đó nàng tích trữ rất nhiều sợi len, nhuộm màu để trong nhà kho, lại tuyển thêm một nhóm phụ nhân và cô nương trong thôn và mấy thôn phụ cận chuyên môn đến làm áo quần len, găng tay len giày dép,… vân vân…
Trước đó cửa hàng bên cạnh cửa hàng đồ gia dụng huyện thành muốn bán, Kiều Diệp liền mua nó, lại dẫn người bố trí một phen.
Hôm nay, tiệm len khai trương, Kiều Diệp chẳng những mua rất nhiều pháo đốt, còn mời múa Sư Tử đến náo nhiệt một phen, cũng vì vậy mà không ít người tới xem trò hay. Chờ múa sư tử kết thúc, liền lục tục có người vào cửa hàng xem.
Tất cả mọi người là lần đầu tiên thấy các loại chế phẩm từ sợi len và sợi len, cả đám đều cảm giác mới lạ không thôi, chỉ là còn không đợi có người hỏi, đã nhanh chóng có người đến cổ động.
Kỷ Tùng Bách dẫn theo một đám thiếu gia nhà giàu đi vào. Hắn chỉ vào một hàng quần áo treo trên đó: “Đây chính là quần áo len ta mặc trước đó, các ngươi không phải muốn mua sao, hôm nay có thể xuống tay.”
Mới nhận được áo quần len mà Lục Thiều tặng, hắn đã gây ra được một làn sóng gió ở huyện thành. Lúc ấy không ít người đều nhìn chằm chằm hỏi, cũng muốn mua một bộ, chỉ tiếc lúc trước không bán ra ngoài. Nghe nói tiệm len của Kiều Diệp hôm nay khai trương, hắn lập tức kêu mọi người tới cổ động.
Các thiếu gia thấy thế, tiến lên đưa tay sờ sờ.
“Xác thực ấm áp thoải mái. Ta muốn một bộ.”
“Ta muốn hai bộ, màu sắc và màu sắc này.”
“Ta muốn mua thêm mấy bộ, mỗi màu sắc đều cho ta một bộ đi.”
Các thiếu gia chỉ vào áo quần len dặn dò tiểu nhị. Tiểu nhị cầm một quyển vở trong tay, ghi chép lại từng cái cho bọn họ. Quần áo len muốn mua thì không có hàng sẵn, cần dựa theo kích thước mà dệt.Mặc dù các thiếu gia nóng vội nhưng cũng chỉ có thể đợi.
Nhìn thấy các thiếu gia tôn sùng áo len như vậy, người vào xem náo nhiệt dư dả, cũng nhịn không được muốn mua. Dù là một lượng bạc một bộ, cũng rất nhanh liền bán đi mấy chục bộ.
Một thiếu gia kéo một cái thảm lông hỏi: “Đây là bán cái gì? Mềm mại lại rất dày, sờ còn thoải mái.”
Tiểu nhị tiếp đãi trong tiệm cười nói: “Đây là thảm lông, bình thường đắp lên người rất ấm áp. Buổi tối lúc ngủ, cũng có thể xem thành chăn đắp. Nếu khách nhân thích, còn có thể qua bên kia ngồi xuống, đắp chăn lên đùi hoặc là trên người thử xem.”
Người này lại sờ sờ, hỏi trước: “Cái này bán thế nào? Chỉ có nhà các ngươi bán sao?”
Tiểu nhị trả lời: “Toàn bộ chăn lông này là độc nhất mà nhà chúng ta bán, ba trăm văn một cái.”
Thảm lông không phải dùng lông cừu, mà là sợi lông thô. Cộng thêm việc dệt đơn giản và tiết kiệm thời gian, cho nên rẻ hơn áo quần len không ít. Cái giá này đối với rất nhiều người mà nói không rẻ nhưng với vị thiếu gia vừa hỏi này lại không tính là gì.
Hắn gật đầu: “Được, vậy ta đi thử xem.”
Sau đó cầm lấy đủ loại chăn lông yêu thích, đi đến chỗ cách đó không xa ngồi xuống thử một chút, không cần nói, thật đúng là ấm áp. Bình thường lúc ở nhà đọc sách viết chữ, đắp một cái lên đùi rất thoải mái, còn có thể mua một cái đắp trên giường. Thế là không do dự, bỏ tiền mua mấy cái chăn lông, chuẩn bị tặng cho các trưởng bối mỗi người một cái.
Đồ dùng thử đều là hàng mẫu, không bán ra ngoài. Thảm lông có sẵn, tiểu nhị đều là cầm mới cho hắn. Kiểu dáng hoa văn có mười mấy loại, già trẻ đều thích.
Các thiếu gia khác thấy thế đều bu lại. Có người thử, có người cũng không thử, trực tiếp liền mua cái này. Có nhiều loại nhanh chóng bị bán sạch.
Nhìn hàng có sẵn càng ngày càng ít chăn lông, các thiếu gia bắt đầu tranh giành. Người tiến vào tham gia náo nhiệt thấy thế, cũng không nhịn được lập tức gia nhập cơn sóng tranh mua. Tâm lý của người theo số đông không chỉ áp dụng ở hiện đại, ở cổ đại cũng giống như vậy. Bởi vậy thảm lông có sẵn không đến nửa ngày liền bị giành mua sạch.
Ngoài ra, cũng có không ít người mua áo quần len. Đồ len treo lên, nếu ai không chê đều có thể đi thử. Quyết định muốn mua, liền lưu lại số đo cùng tiền đặt cọc của mình, xếp hàng chờ, không biết số đo, trong cửa hàng cũng có người chuyên môn giúp đỡ. Viện tử phía sau cửa hàng được cố ý ngăn cách. Hai bên trái phải đều có phòng nam nữ đang mặc thử quần áo. Cửa phòng thử đồ nữ còn có hai nữ hầu đang đứng. Một người cung cấp dịch vụ cho các nữ quyến, một người thì đứng ở cửa, phòng ngừa có nam nhân tới cùng đi vào.
Trước đó không có nữ quyến nào không biết xấu hổ đi thử. Phu nhân của Lư Huyện lệnh, sau Kỷ Tùng Bách dẫn theo một đám phu nhân tiểu thư đến cổ động. Hiện tại nàng và Kiều Diệp có quan hệ không tệ, cũng muốn tiếp tục giao hảo. Bởi vậy thấy mẫu của nữ tử còn chưa có bị người thử qua, nàng liền cố ý dẫn đầu đi thử một bộ. Những phu nhân tiểu thư kia thấy thế, cũng nhao nhao đi thử.
Trước đó bọn họ thấy Huyện lệnh phu nhân mặc, vẫn luôn muốn có, chỉ tiếc là không mua được. Bây giờ có bán rồi, còn có thể thử thể nghiệm, bọn họ đều vui vẻ. Tất cả mọi người đi thử, cũng không có nhiều cố kỵ, hoặc là ngượng ngùng nhiều. Hơn nữa quần áo len là mặc ở bên ngoài quần trong, không phải quần áo thiếp thân, cho nên thử một chút cũng có thể tiếp nhận.
Phu nhân tiểu thư đi theo cổ vũ, mặc kệ là thật thích, hay là vì cho Huyện lệnh phu nhân cùng Kiều Diệp mặt mũi, mỗi người đều đặt hàng. Người thật thích, một lần còn đặt mấy bộ thậm chí mười mấy bộ, cũng bởi vậy lại kéo theo một đợt lượng tiêu thụ áo quần len nữ.
Ngoại trừ những thứ này, mũ len, giày len và găng tay len bán cũng rất hot. Còn có một số đồ chơi nhỏ bằng chỉ len, ví dụ như con rối, đóa hoa, các loại trang sức động vật, còn có hoa đầu được bện bằng sợi len, vòng hoa, vật phẩm trang sức, cũng có không ít người mua.
Toàn bộ tiệm len kinh doanh rất thịnh vượng, xưởng len trong thôn cũng như vậy, mà ở vị trí bắt mắt nhất trong cửa hàng, Kiều Diệp còn cho người dán những điều Lục Thiều chú ý viết.
Ví dụ như sản phẩm sợi len sẽ xuất hiện tình huống xù lông, co lại, xin người có thể chấp nhận được thì mua. Nếu xuất hiện tình trạng xù lông, lại chạy tới cửa hàng gây phiền toái, tất cả đều không quan tâm.
Khi các tiểu nhị xác định khách muốn mua cũng sẽ chủ động nhắc nhở. Sau đó đặt hàng mẫu bị xù lông, co lại cho bọn họ xem, có thể tiếp nhận thì mua.
Đại bộ phận khách nhân sau khi xem xong hàng mẫu đều có thể tiếp nhận, chỉ có số ít người bởi vậy từ bỏ, nhưng lời nhắc nhở này cũng khiến mọi người có ấn tượng tốt hơn với cửa hàng len.
Hàng dệt len bán rất tốt nhưng sợi len lại không có người mua, bởi vì mọi người đều không biết dệt như thế nào. Kiều Diệp chủ yếu muốn làm kinh doanh bán sỉ len, cho nên treo một tấm bảng hiệu ở cửa hàng, chỉ cần là người mua sợi len trong cửa hàng, đều có thể miễn phí dạy dệt hoặc là đan móc như thế nào. Đây cũng là một loại hình thức tiếp thị của cửa hàng bán len hiện đại, mua sợi len liền dạy cách dệt, cũng chỉ có như vậy, tiêu thụ sợi len mới có thể bị kéo đến càng ngày càng tốt. Nếu không cho dù xưởng chiêu mộ thêm nhiều nữ công nữa, cho dù từ sáng sớm đến tối muộn không ngủ, cũng theo không kịp tốc độ bán hàng hiện tại.
Về phần sau này sẽ bị người khác học theo, đó là chuyện không có cách nào khác. Thị trường Dần Quốc lớn như vậy, một nhà xưởng của bọn họ cũng chiếm lĩnh không hết. Tự mình ăn thịt, người khác uống chút canh, cũng không có gì. Chủ yếu là căn bản không có cách nào ngăn được.
Dù sao ở công ty hiện đại, năng lực mô phỏng và bắt chước không phải mạnh bình thường. Năng lực phương diện này của cổ nhân, cũng không thể khinh thường.