Trong viện Vũ Chí Hành, một nha đầu sáng sớm bắt đầu quét rác. Mỗi ngày vào lúc này, nàng đều sẽ đến quét dọn sân nhỏ.
Sau đó nghe được hai gã thị vệ thấp giọng nói, muốn đi thôn trang đem phu nhân diệt khẩu. Nói chủ tử cảm thấy giữ lại phu nhân, vẫn còn có chút không an toàn. Sợ phu nhân ra ngoài nói lung tung, lại thêm chuyện lúc trước quá mất mặt, cho nên vẫn không muốn lưu tai hoạ ngầm. Hai người chỉ nói vài câu, liền rời đi, hiển nhiên muốn đi chuẩn bị.
Nha hoàn nghe lén được kia, sắc mặt thay đổi, lo lắng ném cái chổi xuống liền chạy tới gác cổng, nói việc này với một gã sai vặt.
Gã sai vặt cũng không trì hoãn, giả bệnh đi xin nghỉ với quản sự, sau đó cưỡi ngựa trực tiếp đi thôn trang.
Hai người này đều là Ôn Hương Liên để lại, khế ước bán mình cũng ở trong tay nàng ta. Dặn dò bọn họ nhìn chằm chằm Vũ Chí Hành, cùng nghe ngóng tin tức trong phủ. Một khi có động tĩnh gì, liền lập tức bẩm báo cho nàng ta.
Trong lúc nguy cấp này, nếu đi trễ, mạng của phu nhân liền khó giữ được. Bọn họ không chỉ là khế ước bán mình ở trong tay phu nhân, còn có người trong nhà cũng đi theo đến thôn trang. Nếu phu nhân bị giết, người nhà của bọn họ cũng phải gặp nạn, cho nên lúc này mới liều mạng chạy đến báo tin.
Gã sai vặt này cưỡi ngựa rời đi, người của Lục Thiều cũng nhận được tin tức, vì vậy đi tới thôn trang nơi Ôn Hương Liên ở. Lúc tới gần thôn trang, còn đi vào trong rừng cây thay quần áo dạ hành che mặt nhưng bên hông lại cố ý lộ ra một góc lệnh bài.
Đây là lệnh bài ám vệ của Quan Dũng bá phủ dùng, Ôn Hương Liên nhất định có thể nhận ra được, thật ra bọn họ cũng đi theo sau gã sai vặt kia.
Bây giờ mai phục ở bên ngoài, trước tiên chờ gã sai vặt đi bẩm báo với Ôn Hương Liên. Trước đó còn cố ý để ám vệ của Tiêu tiểu công tử phát hiện hành tung của bọn họ.
Trong thôn trang.
Ôn Hương Liên đang ngồi trong sân suy nghĩ, mưu đồ phải làm sao mới có thể hồi kinh.
Cuộc sống ở thôn trang này, nàng ta mới ở vài ngày đã không chịu nổi. Quen với vinh hoa phú quý và cơm ngon áo đẹp, quen ở một cái sân nhỏ thoải mái dễ chịu.
Nàng ta đã không thích ứng được cuộc sống hiện tại. Dù lúc nàng ta còn trẻ bất luận ở Ôn gia, hay ở Kiều gia, điều kiện còn không tốt bằng nơi này.
Đột nhiên, một gã sai vặt vọt vào.
Sau đó lo lắng nhìn nàng ta: “Phu nhân, Bá gia phái người muốn diệt khẩu ngươi. Sáng sớm Hồng Đào nghe được ở trong sân của Bá gia.”
Lời này khiến sắc mặt Ôn Hương Liên đại biến: “Cái gì? Bọn họ khi nào đến?”
Gã sai vặt trả lời: “Lúc Hồng Đào nghe được, bọn họ nói sẽ lập tức tới. Cho nên hẳn là sẽ nhanh.”
Thân tín hầu hạ bên cạnh nghe nói như thế, cũng đều giật nảy mình.
Nhao nhao nhìn về phía Ôn Hương Liên hỏi: “Phu nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ? “
Ôn Hương Liên đầu tiên là bị hù dọa, có chút bối rối.
Nàng ta đứng dậy phân phó: “Đi, chúng ta nhanh chóng đi, trốn lên núi. Lập tức thu thập chút lương khô rồi đi, cái khác trước mặc kệ.”
Mặc dù nàng ta cũng muốn thu dọn một chút đồ đạc nhưng chỉ sợ không còn kịp rồi, vẫn là mạng quan trọng hơn. Chờ nguy cơ qua đi, lại để cho người trở về lấy. Nếu không… Cầm cũng vô dụng.
Rất nhanh, Ôn Hương Liên đã thay quần áo và giày chạy trốn.
Sau đó liền mang theo nha hoàn sai vặt, cùng với người trông coi thôn trang.
Ngồi xe ngựa từ trong thôn trang đi ra ngoài, chuẩn bị chạy lên núi. Nhìn thấy xe ngựa của bọn Ôn Hương Liên chạy về phía núi bên kia. Vừa vặn là phương hướng đám người Tiêu tiểu thiếu gia đang ở.
Thế là người của Lục Thiều cũng không vội đuổi theo mà đợi một lúc mới phi ngựa đuổi theo.
Rất nhanh, người điều khiển xe ngựa liền phát hiện.
Hắn gấp đến độ hô to: “Phu nhân, bọn họ đuổi tới rồi.”
Ôn Hương Liên ngồi trong xe ngựa, cũng lo lắng nói: “Nhanh, tăng tốc độ nhanh nhất đến chân núi.”
Đợi đến chân núi, liền để các nô bộc phân tán chạy, phân tán lực chú ý của những người đó. Đến chân núi, người phía sau đuổi theo.
Một người rút kiếm ra, cố ý hô: “Giết, trước tiên giết Ôn Hương Liên, những người khác giết cuối cùng.”
Tiếp theo ngăn chặn bọn Ôn Hương Liên. Mã phu đám người cũng có kiếm, cầm lên hướng về phía đám “sát thủ” vung loạn.
Ôn Hương Liên cũng bị ép từ trong xe ngựa đi ra. Sau đó liền đón nhận một kiếm. Nếu không phải gã sai vặt vừa nhảy lên xe ngựa kéo nàng ta một cái, cánh tay nàng ta đã trúng kiếm. Tiếp theo gã sai vặt cầm kiếm, vung loạn về phía thị vệ.
Hắn một bộ bất chấp tất cả: “Phu nhân, người mau đi.”
Sau đó nhảy xuống xe ngựa, xông tới, ngăn cản một tên sát thủ. Sát thủ tới chính là hai tên, hiển nhiên là cho rằng muốn giết một Ôn Hương Liên, không cần nhiều người. Nếu không còn khiến người khác chú ý.
Gã sai vặt ngăn chặn một người, tiếp theo bị một kiếm đâm trúng tim. Hắn kêu thảm một tiếng, ôm ngực ngã xuống đất.
Ôn Hương Liên chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, trong mắt đều là kinh hãi cùng sợ hãi. Sau đó quay đầu đỡ nha hoàn, liều mạng chạy lên núi.
Lúc này lực chú ý của Ôn Hương Liên chỉ muốn chạy trốn. Căn bản không ở trên người gã sai vặt, cộng thêm sau khi hắn ngã xuống đất vừa vặn ở phía sau lưng nàng ta, cho nên nàng ta không thấy gã sai vặt căn bản không đổ máu, còn nháy mắt ra hiệu với sát thủ.
Hắn là người Lục Thiều sắp xếp ở thôn trang, Ôn Hương Liên không quen hắn. Làm như vậy cũng là vì làm rõ thêm quyết tâm muốn giết Ôn Hương Liên của sát thủ.
Ngoại trừ hắn ra, còn có hai người. Chờ một lát chuyện kết thúc, sẽ chủ động đưa ra ” mai táng” hắn, cũng sẽ không bị người ta phát hiện hắn giả chết.
Tiếp đó hai sát thủ đuổi theo Ôn Hương Liên. Vừa đuổi theo nàng ta, đầu tiên là liếc nhìn một thân cây bên cạnh. Phát hiện trên cây quả nhiên có người, mới đâm tới ngực nàng ta.
Ôn Hương Liên ngây dại, nghĩ thầm xong rồi. Nàng ta không muốn chết, một chút cũng không muốn chết nhưng hôm nay khó thoát khỏi cái chết. Ngay khi đối phương đâm kiếm tới, nàng ta thấy được một nửa lệnh bài trong vạt áo đối phương bị kéo ra.
Nàng ta nhận ra đây là lệnh bài mà ám vệ Vũ Chí Hành đeo, cũng bởi vậy mà hoàn toàn tin tưởng, hôm nay là Vũ Chí Hành phái người đến diệt khẩu nàng ta.
Hiểu rồi, cẩu nam nhân kia trước đó chính là lừa nàng ta dỗ nàng ta, sợ lài kh chuẩn bị hưu nàng ta, đối với nàng ta liền có sát tâm rồi.
Dù sao nàng ta biết rất nhiều chuyện của hắn. Nếu nàng ta nói những lời đó với kẻ địch của hắn, đối với hắn sẽ rất bất lợi, còn có thân phận trước đây của nàng ta. Nếu như bị đào ra, hắn lại phải mất mặt một lần nữa.
Vốn dĩ khi gã sai vặt đến báo tin, trong lòng nàng ta ít nhiều còn ôm mấy phần may mắn. Nghĩ đến yêu nhau nhiều năm như vậy, hắn đối với mình hẳn là sẽ không ác như vậy. Nhưng nàng ta vẫn đánh giá sai lạnh lùng tuyệt tình của hắn. Cũng đúng, lúc trước hắn tiện tay ném con gái của nàng ta xuống sông muốn chết đuối. Ngay cả đứa nhỏ mấy tuổi cũng không buông tha. Đối với cặp nhi nữ mà hắn thân sinh kia, cũng không có bao nhiêu cảm tình. Đặc biệt là nhi tử, còn rất phòng bị, lúc nào cũng muốn chèn ép cùng giẫm đối phương xuống. Nam nhân Vũ Chí Hành này chỉ có lợi ích, không có tâm cùng cảm tình.
Vào lúc sắp chết này, nàng ta sinh ra hận ý nồng đậm chưa từng có đối với Vũ Chí Hành. Lại thề, nếu như có thể không chết, nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Ngay khi kiếm chỉ kém một tấc là đâm trúng Ôn Hương Liên, nàng ta cho rằng mình chết chắc rồi. Đột nhiên một thanh kiếm từ bên cạnh vươn ra, đẩy kiếm của sát thủ ra. Người này mặc một bộ quần áo thị vệ, mới từ trên cây nhảy xuống.
Tiếp theo cách đó không xa vang lên tiếng của Tiêu tiểu công tử: “Ban ngày ban mặt, lại dám giết người, các ngươi thật to gan.”
Hắn vừa nói xong, lại từ trong rừng cây đi ra mấy tên thị vệ, còn có mười mấy người, che chở Tiêu tiểu công tử cùng mấy tên hoàn khố đi tới.
Hai sát thủ thấy thế ngẩn người, giả vờ giật mình. Một người trong đó nói: “Ám sát thất bại, về bẩm báo chủ tử trước.”
Tiếp theo hai người liều chết, chạy ra khỏi vòng vây của thị vệ, trên người còn bị thương nhẹ.
Ôn Hương Liên chưa tỉnh hồn, nàng ta không khỏi cảm thấy may mắn, vì sợ hãi mà thở hổn hển.
Nàng ta không chết? Sau đó liền thấy Tiêu tiểu công tử trước đó chán ghét đến lợi hại, vẻ mặt lo lắng nhìn mình, cũng đi tới.
Trong lòng nàng ta khinh bỉ, tên háo sắc này quả nhiên đã sớm coi trọng mình. Vừa đắc ý vì mị lực của mình. Vừa may mắn hắn đi săn ở bên này, đúng lúc gặp được người cứu nàng ta.
Đúng vậy, hôm qua Ôn Hương Liên đã nghe gã sai vặt trên thôn trang nói, thôn trang bên cạnh có một ít thiếu gia đến săn thú.
Nàng ta sai người đi tìm hiểu, phát hiện là Tiêu tiểu công tử. Nàng ta cũng không dám đi ra, sợ bị đối phương quấn lấy, truyền ra lời nói không tốt gì đó vào lỗ tai Vũ Chí Hành.
Trước đó nàng ta nghĩ đến việc phải chạy trốn vào trong núi, cũng là ôm một loại ý nghĩ thử vận may. Ngoại trừ trên núi càng dễ ẩn núp ra, cũng bởi vì biết bọn họ săn thú trên núi. Nếu như đụng phải sát thủ, hẳn là sẽ ra tay giúp đỡ, cũng may, nàng ta thành công.