Mục lục
Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Diệp không phản đối, nàng vốn cũng muốn cứu Tống Thiếu Dương.

“Ta có thể cứu ngươi nhưng ta bây giờ không thiếu tiền, ngươi nợ ta một ân tình đi?”

Nàng bổ sung: “Sau này trả nhân tình, ta sẽ không để cho ngươi làm chuyện giết người phóng hỏa hoặc phạm tội.”

Sau này đi kinh thành, không chừng có thể dùng tới con hàng này. Bảo hắn trả nhân tình, khẳng định tốt hơn trả tiền.

Tống Thiếu Dương vốn muốn có chút liên hệ với Kiều Diệp. Hắn không chút do dự gật đầu: “Được, ta thiếu ngươi một cái nhân tình.”

Kiều Diệp vẫn luôn có thói quen tùy thời mang thuốc. Trước tiên cho hắn một viên thuốc bổ khí huyết bảo mệnh, lại lấy ra một bao bột thuốc cầm máu tiêu viêm, để hắn rắc lên vết thương. Nam nữ thụ thụ bất thân, điểm ấy nàng dĩ nhiên không có khả năng giúp hắn.

Tống Thiếu Dương nhận lấy viên thuốc, một ngụm ăn, lại tiếp nhận thuốc bột chịu đựng đau và suy yếu, rắc từng chút một lên vết thương.

Hắn đã thành như vậy, Kiều Diệp muốn giết hắn dễ như trở bàn tay, cho nên cũng không đến mức dùng thuốc độc hắn, hơn nữa Kiều Diệp ở huyện thành cùng trong thôn thanh danh phi thường tốt, nói rõ là làm người có điểm mấu chốt.

Hắn mới có thể tin tưởng nàng, không do dự uống thuốc rắc thuốc.

“Kiều tiểu nương tử, có thể mời cô xuống dưới, giúp đỡ xem hộ vệ của ta còn có người sống không?”

Những hộ vệ này đều đi theo hắn hồi lâu, nếu còn có người chưa chết, vậy thì nhờ Kiều Diệp hỗ trợ cứu một chút.

Hắn lại bổ sung: “Chỉ cần ngươi hỗ trợ cứu, ta lại nợ ngươi một cái nhân tình.”

Cho dù ông ta không đề cập tới, Kiều Diệp cũng sẽ đi xem.

Đối với những người cùng hung cực ác kia, chết ở trước mặt nàng, nàng chẳng những sẽ không đồng tình hoặc là không đành lòng, thậm chí còn chỉ sẽ cảm thấy đáng đời nhưng đối với những người vô tội kia, nàng bình thường là có thể cứu liền cứu, vì thế nàng gật đầu: “Được!”

Đỡ Tống Thiếu Dương nằm sấp trên một con trâu rừng cường tráng, sau đó cùng nhau xuống núi. Dọc theo đường đi gặp được không ít thị vệ bị thương.

Mấy tên đều còn hơi thở, bao gồm cả tên thị vệ trung niên kia, Kiều Diệp cho bọn họ uống thuốc cứu mạng. Sau đó nàng đem người đưa tới trên lưng từng con trâu rừng, để cho chúng cõng xuống núi.

Tiểu Hắc chỉ cho nàng với Lục Thiều ngồi trên người nó, những người khác đều từ chối, cũng chỉ làm phiền trâu rừng khác.

Tống Thiếu Dương phát hiện thị vệ thân cận nhất còn hơi thở, lại nghe Kiều Diệp nói uống thuốc của nàng, cơ bản có thể sống sót. Hắn một lần nữa phát ra lời cảm tạ từ nội tâm Kiều Diệp. Mà thị vệ đã tắt thở, dưới sự thỉnh cầu của Tống Thiếu Dương, Kiều Diệp cũng đem tất cả đều nâng lên mấy con trâu rừng cõng xuống núi an táng.

Đến giữa sườn núi, đột nhiên phía trước truyền đến một trận tiếng bước chân, nghe giống như là đang cấp tốc chạy lên trên núi.

Tống Thiếu Dương sắc mặt căng thẳng: “Không phải là những sát thủ kia còn có mai phục chứ?”

Thính lực của Kiều Diệp rất tốt, nàng cẩn thận lắng nghe: “Không giống những người đó. Hẳn là Tiêu Cảnh Thần dẫn người tới.”

Người của Tiêu Cảnh Thần không giống với đám sát thủ kia, tiếng bước đi hoặc là chạy. Những sát thủ kia có thể là thói quen giết người cướp của, bước chân vô cùng nhẹ. Bước chân của đám người này bắt đầu di chuyển động động tĩnh lớn hơn.

Tống Thiếu Dương ngẩn người: “Làm sao ngươi biết?”

Kiều Diệp nói: “Nghe ra được đó!”

Tống Thiếu Dương: “……” Cái này lại còn có thể nghe ra? Thiệt hay giả vậy?

Rất nhanh, hắn liền thấy Tiêu Cảnh Thần mang theo một đám người xuất hiện ở trước mắt.

Hắn không nhịn được mà nhìn về phía Kiều Diệp thốt ra: “Ngươi thật đúng là nghe ra được!” Đây cũng quá thần kỳ đi.

Kiều Diệp liếc hắn một cái: “Ngươi có cái gì đáng để ta lừa?” Lại ghét bỏ nói: “Ngươi một quý công tử tới từ kinh thành, có thể đừng cái gì cũng kinh ngạc hay không.”

Tống Thiếu Dương: “……”

Hắn sống lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ghét bỏ như vậy nhưng càng như vậy, hắn càng cảm thấy Kiều Diệp đặc biệt, càng thích nàng hơn.

Kiều Diệp nhìn về phía Tiêu Cảnh Thần cười trêu chọc: “Ngươi tới thật đúng lúc!”

Tiêu Cảnh Thần bật cười: “Không phải ngươi bảo ta đừng phái người bảo vệ ngươi sao? Ta vừa nhận được tin tức, liền mang theo người chạy đến.”

Hắn nhìn thấy Kiều Diệp bình yên vô sự, nhẹ nhàng thở ra: “Cũng may ngươi không có việc gì.”

Lúc trước hắn đề nghị muốn phái người bảo hộ Kiều Diệp nhưng bị nàng trực tiếp cự tuyệt, cũng bởi vậy, hắn nhận được tin tức liền muộn một chút thời gian. Có điều hắn vẫn luôn biết Kiều Diệp rất thông minh lanh lợi, còn không tự đại, xem ra quả nhiên đã sớm có chuẩn bị.

Kiều Diệp cười cười: “Đa tạ quan tâm, ta quả thật không có việc gì.”

Nàng lại nói: “Vị Tống công tử này cùng người của hắn tương đối thảm.”

Nàng biết Tiêu Cảnh Thần trọng trách là tra xét và theo dõi phản tặc, cho nên cố ý đem chuyện sát thủ muốn giết Tống Thiếu Dương báo cho hắn biết.

Lúc này Tiêu Cảnh Thần mới quét mắt nhìn, Tống Thiếu Dương người đầy thương tích chật vật không thôi. Phát hiện trên trâu rừng còn có không ít người nhìn qua đã không còn hơi thở. Xem ra, Tống Thiếu Dương thiếu chút nữa mất mạng. Đoán chừng may mắn là có Kiều Diệp cứu được. Hắn nhàn nhạt nói: “Tống công tử sống hay chết, ta cũng không quan tâm.”

Nhưng lại nhớ kỹ việc này, chuẩn bị để người ta tra xét.

Tống Thiếu Dương: “……”

Sau khi đến đây, hắn mới phát hiện mạng của mình không đáng tiền như vậy, cả đám đều không coi hắn ra gì.

Kiều Diệp cười cười: “Sát thủ chết hết trên núi, ngươi có thể dẫn người đi xem có chỗ nào cần dùng đến hay không.”

Ý của nàng là, xem có thể tìm được một ít tình báo hoặc manh mối của phản tặc hay không.

Tiêu Cảnh gật đầu: “Được!”

Hai người đối thoại, nghe vào trong tai Tống Thiếu Dương, giống như là bọn họ ngay cả tử thi cũng không buông tha. Hắn ở trong lòng thầm than, phản vương này quả nhiên rất biến thái. Về phần Kiều Diệp, hiện tại trong lòng hắn muốn bao nhiêu tốt đẹp thì tốt bấy nhiêu, dĩ nhiên bị hắn loại ra.

Tiêu Cảnh Thần dẫn người lên núi, Kiều Diệp liền mang theo một đàn trâu xuống núi. Khi sắp đến chân núi, nhìn thấy người của Tiêu Cảnh Thần đang dọn xác muốn chôn. Những người này đều là sát thủ mai phục dưới chân núi, vừa vặn gặp được Tiêu Cảnh Thần dẫn người đến, liền bị diệt.

Tống Thiếu Dương thấy thế, không khỏi rùng mình một cái, có chút nghĩ mà sợ. Đám phản tặc kia chẳng những hung ác, còn rất cẩn thận, mai phục từng đợt từng đợt. Nếu không phải hộ vệ của hắn có kinh nghiệm và phản ứng nhanh, che chở hắn chạy lên núi. Trong những thi thể này, tuyệt đối có một phần của hắn. Đồng thời cũng lần nữa cảm thán Kiều Diệp lợi hại, cảm tạ nàng cứu mình. Có thể chỉ huy được một đám hơn trăm con trâu rừng, nàng thật sự là thần.

Cảm giác được Tống Thiếu Dương nhìn mình chằm chằm, Kiều Diệp nghiêng đầu: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

Tống Thiếu Dương không có xấu hổ vì bị bắt gặp, nói rõ: “Ta càng nhìn ngươi, càng cảm thấy ngươi lợi hại.”

Hắn ta vừa cười cường điệu: “Ngươi thật đúng là kỳ nữ tử thế gian này.”

Kiều Diệp bị lời này ép đến nổi da gà, nàng xoa xoa cánh tay: “Câu trước lợi hại, ta nhận. Câu nói phía sau này, ngươi thu hồi đi, ta nổi da gà toàn thân rồi đấy.”

Tống Thiếu Dương dở khóc dở cười: “Ngươi thật đúng là khác với mọi người.”

Nếu đổi thành hắn nói loại lời này với những người khác, những nữ tử khác khẳng định đã sớm ngượng ngùng, hoặc là cao hứng không thôi. Nhưng như vậy, cũng không phải là Kiều Diệp. Hắn thật sự là càng ngày càng thưởng thức cùng thích nàng.

Kiều Diệp lúc này không biết trong lòng Tống Thiếu Dương đang nghĩ gì. Nếu không tuyệt đối sẽ xách hắn ném khỏi lưng trâu.

Sau khi xuống núi. Ngoại trừ trâu rừng chở người, những con khác đều bị Kiều Diệp để bọn chúng về núi. Bất quá thoáng cái xuất hiện mười mấy con trâu rừng chở người, rất nhanh hấp dẫn sự chú ý của người trong thôn. Mọi người tiến lên hỏi thăm, mới biết Tống Thiếu Dương dẫn tới sát thủ, ở trên núi bị đuổi giết, sau đó được Kiều Diệp cứu. Bởi vì dính đến phản tặc, cho nên Kiều Diệp không nói mục tiêu chủ yếu của những người kia là nàng, chỉ nói là hướng về phía Tống Thiếu Dương mà tới.

Tống Thiếu Dương cũng biết không thể nói chuyện phản tặc, vì thế hắn liền hứng hết cái nồi này, cũng khiến mọi người không nhịn được liên tưởng lung tung.

Tin tức rất nhanh truyền ra ngoài, trưởng thôn các thôn đều bảo mọi người đề phòng một chút, gần đây ít đi lên núi.

Ba người Kiều Tiểu Liên nghe được tin tức cũng ngồi không yên, không hẹn mà cùng chạy đến thôn Trường Bình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK