Lục Thanh Vinh thì bối rối, hiển nhiên không dự liệu được Kiều lão thái thái sẽ nói ra loại lời này, sẽ hắt nước bẩn như vậy. Hắn tức giận đến toàn thân phát run chỉ vào Kiều lão thái thái: “Ngươi có nhục văn nhã(*). Nói hươu nói vượn, quả thực nói hươu nói vượn.”
*có nhục văn nhã ( hữu nhục tư văn): chỉ người tri thức làm ra những chuyện không phù hợp với thân phận của mình
Kiều lão thái thái lại giống như gà trống chiến thắng: “Ngươi mới là cái gì có nhục văn nhã. Còn là người đọc sách, thế mà làm ra chuyện vụng trộm với thê tử người ta, không biết xấu hổ. Quả phụ kế thê kia của ngươi không cần mặt mũi. Nếu người Chu gia không phát hiện chuyện của nàng ta và ngươi, sẽ đuổi nàng ta cùng huyết mạch Chu gia ra ngoài sao? Sau khi hai đứa con hoang này làm con thừa tự cho ngươi, Chu gia cũng không có phản đối. Chi phí ăn mặc của hai con đứa con hoang kia giống như tiểu thư thiếu gia nhà giàu. Mà tiền học phí đọc sách của con ruột ngươi, vẫn là dựa vào chính mình chép sách kiếm được.” Đây là bà ta nghe người trong thôn nói.
Nàng nói xong còn hỏi mọi người ở đây: “Các ngươi nói xem, ai lại ngu đến nỗi đối xử khắt khe với con ruột như vậy, mà đem con riêng nuôi thành thiếu gia? Các ngươi biết không?”
Mọi người ở đây đều lắc đầu: “Vậy chắc chắn sẽ không.”
Con ruột là huyết mạch của mình, con riêng cho dù ghi dưới danh nghĩa của mình thì cũng là huyết mạch nhà người khác. Trừ phi không thể sinh, dưới tình huống bất đắc dĩ, mới có thể nhận con của người khác. Huyết mạch tương liên, đương nhiên thân sinh mới là quan trọng nhất.
Một học sinh Huyện Học từ trước đến nay luôn không hợp với Lục Thanh Vinh, không ưa hắn.
Đột nhiên mở miệng nói giống như đã hiểu: “Trước đó ta đã nghe người ta nói qua nhiều lần, Lục Tú tài đối với con ruột vô cùng khắt khe, còn đưa hắn đến nông thôn tự sinh tự diệt. Con trai ruột của hắn thật ra rất có thiên phú đọc sách nhưng hắn lại không quan tâm. Con riêng lại giống như con ruột, ăn mặc chi phí đều là tốt, còn được đi học. Trước đó mọi người đều không nghĩ ra, vì sao hắn lại như vậy. Nhưng nếu nói con riêng cũng là con ruột, vậy thì hợp lí rồi.” Người này đúng là nghĩ như vậy.
Trước kia hắn đã cảm thấy Lục Thanh Vinh là người giả thanh cao, làm người còn rất giả dối.
Đặc biệt là trong lúc vô tình lại nghe người ta nói, Lục Thanh Vinh hà khắc chuyện con ruột như thế nào, trong lòng càng khinh bỉ, còn tưởng rằng ngụy quân tử này bị gió thổi bên gối mới có thể đối xử với con ruột như vậy. Dù sao có mẹ kế liền có cha dượng. Nhưng hiện tại xem ra, hắn vẫn đánh giá thấp sự vô sỉ của Lục Thanh Vinh. Vậy mà trước khi kết hôn, cùng kế thất lại có tư tình, sau khi thành thân còn vụng trộm sinh ra con hoang.
Một học sinh khác khinh bỉ lắc đầu: “Có nhục văn nhã, đây mới thực sự là có nhục văn nhã.”
Lời Kiều lão thái thái nói, không ít người đều tin. Dù sao nào có đối đãi với con trai ruột như vậy. Nếu con hoang là con ruột thì mới hợp lí.
Đôi vợ chồng này thật đúng là không biết xấu hổ cùng lòng dạ độc ác. Đương nhiên, cũng có người bán tín bán nghi, một tú tài mà lại làm ra chuyện như vậy?
Lục Thanh Vinh tức giận đến mức trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất đi: “Các ngươi đừng vội ngậm máu phun người. Ta và kế thê của ta, xưa nay đều là thanh bạch. Chồng nàng qua đời, vợ ta qua đời, ta mới cưới nàng ấy. Trước khi chúng ta thành thân cũng không có quen biết. Căn bản không phải như lão thái bà không biết xấu hổ này nói, các ngươi đừng nghe bà ta hắt nước bẩn. Kiều gia bọn họ tất cả đều là vô lại lưu manh, trước đây không lâu còn lừa tiền bạc người nhà mẹ đẻ của thê tử ta. Đi thôn bọn họ nghe ngóng một chút là biết, thanh danh nhà bọn họ xấu cỡ nào. Người như vậy, lời nói ra sao có thể tin?”
Lúc này, mẹ kế của Kiều Diệp đứng ra.
“Ngươi mới cần mặt mũi, không biết xấu hổ, nói các ngươi không quen biết. Lúc trước khi ta còn là cô nương, cùng tiểu tỷ muội lên núi đào rau dại, liền nhìn thấy hai người các ngươi hẹn hò riêng tư. Ở thôn chúng ta, người biết rõ các ngươi trước khi thành thân cũng không chỉ có một mình ta. Ta biết là người nào. Nếu ngươi cảm thấy ta nói dối, vậy có thể tìm ra bọn họ đối chất.”
Tiếp theo nàng nói thời gian cùng địa điểm năm đó, cùng với lời tâm tình hai người ôm ôm ấp ấp ở trên núi.
“Cho dù là đi báo quan, chúng ta cũng không sợ, bởi vì ta nói là sự thật.”
Nàng ta cũng không phải là vu oan giội nước bẩn, mà là tận mắt thấy, cho nên không sợ. Ngoại trừ nàng ta ra, trong thôn còn có mấy cô nương đều biết việc này. Năm ngoái bọn họ về nhà mẹ đẻ gặp nhau, còn cùng một chỗ mắng Úc Uyển Chi là hồ ly tinh.
Lục Thanh Vinh tức giận đến mức muốn giết hết tất cả những người này.
“Chúng ta không có tư tình, càng không có vụng trộm, hai đứa con riêng kia của ta là huyết mạch Chu gia. Các ngươi đừng hắt nước bẩn.”
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Ta thanh giả tự thanh.”
Đúng lúc này, đột nhiên một phụ nhân mở miệng nói: “Phi, còn thanh giả tự thanh. Chuyện xấu hổ của ngươi cùng tiện nhân kia, ai mà không biết chứ. Đại ca ta là tám đời xui xẻo, mới dính tiện nhân không biết xấu hổ như Úc Uyển Chi. Nàng chẳng những khắc chết đại ca ta, còn sinh với ngươi hai đứa con hoang. Bằng không vợ chồng chúng ta, sao có thể mang huyết mạch Chu gia cũng đuổi ra cửa. Trước đó ngươi là tú tài, loại tiểu thương như chúng ta không thể trêu vào, cũng không dám phô trương với bên ngoài. Hiện tại nhà mẹ đẻ của con dâu ngươi đều đứng ra, vậy ta cũng nhịn không được muốn nói một câu công đạo. Giữa các ngươi có tư tình, ta cũng tận mắt thấy.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía phụ nhân kia. Có người nhận ra nàng ta: “Đây không phải nương tử Chu gia sao.”
Người tới chính là chị em dâu của Úc Uyển Chi, cũng đã từng là đệ muội của nàng.
Tất cả mọi người không nghĩ tới, nàng sẽ ra làm chứng. Nghe Lục Thanh Vinh nói người lão Kiều gia thanh danh bại hoại, ở trong thôn chính là lưu manh vô lại, họ ra nói việc này, quả thật làm cho mọi người có chút bán tín bán nghi. Dù sao một tú tài, sao có thể làm chuyện vô sỉ như vậy? Nhưng nếu con dâu Chu gia đi ra nói, vậy việc này tám chín phần mười là thật
Mà trên lầu.
Thấy vợ Chu gia đi ra, Kiều Diệp nghiêng đầu nhìn Lục Thiều.
Nhìn hắn ném tới một ánh mắt hỏi thăm, ý là “Ngươi làm?”
Lục Thiều gật đầu với nàng, thừa nhận. Nếu chỉ có người lão Kiều gia, cũng chưa chắc khẳng định được gian tình của hai người kia. Dù sao thanh danh người Kiều gia không tốt lắm, cha hắn có thể dùng cái này để phản kích. Mặc dù cũng sẽ có người tin tưởng nhưng còn chưa đủ.
Vậy hắn lại thêm một mồi lửa, mặc kệ con hoang kia có phải con ruột hay không, hôm nay đều phải biến thành con ruột, cho nên con dâu Chu gia, đúng là hắn sai người tìm đến.
Dưới lầu.
Nghe được con dâu Chu gia đi ra làm chứng.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lục Thanh Vinh tràn đầy khinh bỉ.
“Thật không ngờ, một tú tài mà có thể làm ra chuyện như vậy. Đạo đức bại hoại, đạo đức bại hoại! Khó trách lại đối xử với con trai ruột như vậy, thì ra không thiếu con trai. Thật là sắc lệnh trí hôn, người như vậy, cũng xứng làm người đọc sách?”
Cả đám học sinh Huyện Học cũng đều nhao nhao, đứng cách xa Lục Thanh Vinh vài phần. Thật không nhìn ra, người này vậy mà đạo đức bại hoại như vậy.
Lục Thanh Vinh không ngờ tiểu tức phụ Chu gia lại nhảy ra.
Mắt hắn đầy sắc bén nhìn tiểu tức phụ Chu gia: “Ngươi và Úc Uyển Chi kết thù kết oán đã sâu, hiện tại chính là cố ý giội nước bẩn lên chúng ta. Vợ chồng các ngươi lúc trước vì chiếm đoạt gia sản Chu gia, càng hãm hại mẹ con bọn họ, dùng kế đuổi bọn họ ra khỏi Chu gia. Lời của ngươi, căn bản là không thể tin. Các ngươi nói ta và nàng có tư tình, cũng vụng trộm, nói miệng không bằng chứng, các ngươi có bản lĩnh thì lấy chứng cứ ra.”
Hắn ta bị ép lại nói: “Ta có thể thề, huynh muội Lục Châu Cẩn Lục Châu, tuyệt đối không phải là con ruột của ta.”
Kiều lão thái thái xen vào: “Vậy ngươi dám thề, ngươi và Úc Uyển Chi không có tư tình sao? Nếu ngươi có tư tình với nàng ta, ngươi cả đời không thi đậu cử nhân, về sau trở nên khốn cùng, đoạn tử tuyệt tôn. “
Con dâu tận mắt chứng kiến cặp đôi vô liêm sỉ này ngoại tình nên muốn thề, phải thề thật tàn nhẫn vào.