Thấy Kiều Diệp không có động tác, nó thế mà đột nhiên lăn mấy vòng trên mặt đất. Sau đó mới ngẩng đầu rắn lên, nhìn về phía nàng lần nữa.
Kiều Diệp giật giật khóe miệng, đại mãng này đang lăn bán manh với nàng sao? Động tác này gia hỏa này học được từ đâu? Nàng đoán có thể là nó học được từ lúc nhìn thấy động vật nhỏ làm nũng với mẹ.
Kiều Diệp rất hài lòng với sự thông minh và có linh tính của nó, quả nhiên nàng không nhìn lầm con rắn này. Nàng từ bên cạnh hái một mảng lớn lá cây, gấp thành hình phễu, bỏ linh thủy vào. Lá cây vừa duỗi ra, đại mãng lập tức tiến lại gần uống nước bên trong.
Uống xong còn làm ra bộ dáng chưa thỏa mãn, tiếp tục nhìn về phía Kiều Diệp. Kiều Diệp trực tiếp ném lá cây đi, không cho nó nữa.
Nó lại lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, đứng dậy tiếp tục nhìn về phía Kiều Diệp. Thấy Kiều Diệp không để ý tới, đại mãng lại lăn mấy lần, vẫn không có nước uống.
Nó nghiêng đầu giống như là đang suy nghĩ. Tiếp theo làm ra một động tác khiến cho Kiều Diệp cũng rất kinh ngạc. Nó cư nhiên bò đến bên cạnh nhân sâm, vừa dùng đuôi không ngừng vỗ đất bên cạnh nhân sâm, vừa phun lưỡi với Kiều Diệp, giống như là đang nói, đổi cái này cho ngươi.
Kiều Diệp dở khóc dở cười nói: “Ngươi cái tên này thành tinh rồi.”
Nàng trước dùng nắm đấm đập nó, bóp nó, chế phục nó, lại cho nó uống linh thủy, mục đích đương nhiên không đơn giản. Là muốn thuần phục nó, sau này mang về nuôi.
Người khác dùng chó giữ nhà hộ viện, nàng liền dùng một con đại mãng, vừa đẹp trai lại thực dụng. Đương nhiên, cũng phải xác định gia hỏa này rất thông minh linh tính, huấn luyện một phen, sẽ ngoan ngoãn nghe lời, mà không loạn công kích người. Nếu không nàng cũng không dám mang về nuôi.
Nhìn bộ dạng này của nó, so với nàng nghĩ càng có linh tính, vì thế nàng đào một cái hố nhỏ trên mặt đất, trải lá cây ném xuống đất mở ra ở phía trên.
Từ trong tay chảy vào chút ít linh thủy.
Đại mãng vui vẻ dùng đuôi không ngừng đập mặt đất. Chờ Kiều Diệp đi ra, nó lập tức bò tới uống nước. Kiều Diệp đi tới bên nhân sâm, dùng cuốc cẩn thận bắt đầu đào. Thứ này là thuốc đại bổ, vừa vặn có thể lấy ra làm thuốc viên tổ truyền nhà nàng lấy nhân sâm làm nguyên liệu chính.
Nàng đối mặt với con đại mãng đào về phía, vẫn không có lòng phòng bị đối với nó. Nhưng lần này nhân sâm đều được đào lên, đại mãng cũng không tấn công nàng nữa, thật sự dùng nhân sâm mà nó trông coi trao đổi linh thủy với nàng. Hiển nhiên trong cảm giác của nó, linh thủy hữu dụng hơn nhân sâm.
Kiều Diệp lấy một sợi dây đỏ trên đầu xuống, buộc lên nhân sâm, bỏ cả vào trong sọt.
Tiếp theo cõng gùi trên lưng tiếp tục đi về phía núi sâu, cố ý không quan tâm đại mãng. Đi một lát, nàng quả nhiên phát hiện đại mãng vẫn luôn theo sau lưng một khoảng cách. Linh thủy có sức hấp dẫn rất lớn đối với động vật.
Nàng đã từng thử dùng linh tuyền nuôi dưỡng không ít dã thú có dã tính. Trong đó cũng bao gồm mãng xà, mà cuối cùng đều có thể huấn ngoan.
Vốn là thông minh, thường xuyên uống Linh Tuyền sẽ khiến chúng càng ngày càng có linh tính, cho nên sẽ biết không thể công kích con người.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên nghe được vài tiếng trâu kêu thê lương.
Kiều Diệp nhanh chóng chạy về phía âm thanh kia, chỉ thấy dưới sườn núi phía trước, một con trâu đen hình thể khổng lồ, trên người dính máu ngã trên mặt đất thở hổn hển.
Cách đó không xa có một con báo bị sừng trâu đâm xuyên thân thể, khí tức không ngừng co giật càng ngày càng yếu. Một con nghé con choai choai, vừa nhìn trâu cái kêu, vừa dùng sừng đi húc con báo trên đất. Chờ con báo trực tiếp tắt thở, lại dùng móng trâu giẫm mấy cước.
Lúc này mới trở lại bên cạnh Đại Ngưu, hai con mắt rất có nhân tính nhìn đối phương, giống như là đang lo lắng thương thế cùng an toàn của đối phương, sợ đối phương chết, thanh âm của nó bò…ò…bò…g…gòi mang theo một loại bất lực đáng thương.
Đại Ngưu có chút suy yếu, liếm liếm mặt tiểu ngưu, trong mắt mang theo vẻ không nỡ nhưng nó đã bị cắn bị thương, dựa theo kinh nghiệm sinh hoạt ở đàn trâu, chẳng mấy chốc sẽ chết đi, chỉ là rất luyến tiếc hài tử của mình. Cũng may, nó giết chết con báo công kích bọn chúng, chỉ là bọn chúng và đàn trâu thất lạc, con của bọn chúng còn nhỏ như vậy, sau này phải sống như thế nào đây!
Tiểu Ngưu đặc biệt bất an, bốn cái móng không ngừng đào đất.
Kiều Diệp vì đã nuôi không ít động vật, cho nên đại khái có thể đoán được suy nghĩ của hai con trâu lúc này. Hai con trâu này vừa nhìn đã biết là mẹ con, trâu cái vì bảo vệ con trâu nhỏ vật lộn với báo mà bị cắn bị thương. Nếu như vết thương không trị, sống không quá ngày mai.
Nhìn dáng con trâu cái, so với trâu nuôi bình thường lớn hơn một vòng, sừng trâu lại càng cứng rắn sắc bén. Loại trâu rừng này khổ người khỏe mạnh, tính công kích không kém, dám đối kháng với hổ báo, thậm chí giết chết đối phương.
Hai con trâu lúc này hiển nhiên đã thoát ly khỏi đàn trâu, trâu cái vừa chết thì nghé con cũng chưa chắc có thể sống sót mà lớn lên. Dã thú hung mãnh trong rừng rậm nguyên thủy này không ít, tiểu ngưu chẳng mấy chốc sẽ bị nhìn chằm chằm trở thành đồ ăn.
Kiều Diệp nhìn hai con trâu một lớn một nhỏ, ánh mắt lần nữa sáng lên. Vốn còn muốn đi mua trâu, bây giờ chẳng phải đưa tới cửa rồi sao. Con trâu rừng này bất kể là cày đất hay là kéo xe, đều mạnh hơn trâu bình thường nhiều.
Mấu chốt nhất là hai con trâu nhìn qua cũng rất có linh tính, sức chiến đấu càng không kém. Ngoại trừ cày đất kéo xe, cũng có thể trông nhà hộ viện.
Kiều Diệp từ trên sườn núi đi xuống. Thoáng cái đã khiến hai con trâu chú ý.
Có thể nhìn nàng là một nhân loại dáng người mỏng manh, hai con trâu đều không lộ ra phản ứng kịch liệt. Đại Ngưu suy yếu nhìn Kiều Diệp, ánh mắt đầy cảnh giác.
Tiểu Ngưu thì kêu “Mu mu” “Ú u u” với Kiều Diệp. Hai móng trước còn không ngừng bới đất, một bộ chỉ cần nàng dám tiến lên, nó sẽ công kích.
Kiều Diệp nhìn ra sự phòng bị của tiểu ngưu. Nàng dừng bước, đặt gùi xuống, lấy nhân sâm từ bên trong ra, kéo mấy sợi râu xuống.
Đại Ngưu còn có thể cứu, nhân sâm có thể kéo mạng nó lên, lại lật qua lật lại, tìm được dược thảo trước đó hái được có hiệu quả cầm máu. Cầm trong tay chậm rãi tới gần hai con trâu.
Tiểu ngưu càng hung hãn kêu lên, Đại Ngưu lại nhìn chằm chằm vào râu nhân sâm trong tay Kiều Diệp, yếu ớt kêu vài tiếng với tiểu ngưu. Tiểu ngưu có chút không hiểu nghiêng đầu nhưng mà không có kêu với Kiều Diệp nữa. Chân cũng không đào đất, mà nhìn chằm chằm Kiều Diệp không chớp mắt.
Kiều Diệp biết ngay Đại Ngưu đã nhận ra nhân sâm. Những động vật này có thể sống ở trong hoàn cảnh nguy hiểm của rừng sâu, rất thông minh còn mẫn cảm. Đối với đồ tốt, đó cũng là theo bản năng nhận ra được.
Kiều Diệp chậm rãi đi đến trước mặt Đại Ngưu, vừa đem râu nhân sâm đặt tới bên miệng Đại Ngưu, vừa phòng bị sợ Tiểu Ngưu công kích. Đại Ngưu không chút do dự lập tức há miệng cắn nhân sâm, nhanh chóng nhai nuốt xuống bụng.
Tiểu ngưu thì tò mò nhìn, không có dự định công kích Kiều Diệp, cũng không biết là bởi vì biết nàng đang cứu mẹ của nó, hay là cảm thấy trên người Kiều Diệp có cỗ khí tức thân thiện. Nguyên thân vẫn luôn uống linh thủy mười năm nau, trên người sẽ mang theo một loại khí tức thân thiện của động vật.
Kiều Diệp cũng từng như vậy, cho nên động vật nuôi nấng đều rất thích thân cận với nàng. Đương nhiên, gặp dã thú có tính công kích hung mãnh mạnh mẽ, chút khí tức thân hòa ấy có thể không đáng kể.
Giống như là đại mãng xà trước đó, thấy Kiều Diệp động đến nhân sâm nó canh giữ, liền muốn theo bản năng coi nàng là địch nhân công kích. Cho nên Kiều Diệp muốn thu phục, trước tiên phải dùng giá trị vũ lực đánh nó nằm sấp. Ý là ta muốn diệt ngươi, chẳng qua là động tay động chân thôi. Tiếp theo lại dùng linh thủy dụ dỗ, mới có thể để cho những mãnh thú này thần phục. Dù sao phép tắc trong núi rừng chính là mạnh được yếu thua.
Sau khi Đại Ngưu ăn nhân sâm, Kiều Diệp đưa tay đặt lên miệng nó. Đại Ngưu cảm nhận được thiện ý mà Kiều Diệp truyền lại, cộng thêm trước đó mới ăn nhân sâm nàng đút.
Cộng thêm có thể cảm thấy con ‘thú hai chân’ này nhìn “yếu ớt” như vậy, con của nó cũng có thể húc chết, cho nên không biểu lộ ra công kích. Tiếp theo đột nhiên một dòng nước mát lạnh ngọt ngào, mang theo hấp dẫn mãnh liệt, theo tay của ‘thú hai chân’ chảy vào trong miệng của nó.
Con mắt Đại Ngưu lộ ra vẻ khiếp sợ và vui mừng như nhân tính hóa, uống ừng ực không ít. Nó có thể cảm nhận được, đây là thứ tốt. Đối với thương thế của nó có chỗ tốt, càng có thể kéo dài sinh mệnh của nó.
Kiều Diệp đã từng thí nghiệm qua nhiều lần, linh thủy này có vật chất rất tốt để động vào sinh mệnh lực của thực vật. Động thực vật uống vào, sinh mệnh lực sẽ trở nên càng mạnh. Phẩm chất thực vật càng tốt hơn, động vật thì càng có linh tính, cơ bản cũng sẽ không sinh bệnh.
Động vật đều rất thông minh, chỉ cần vừa tiếp xúc với linh thủy, liền có thể phát hiện đây là thứ tốt có ích đối với chúng nó. Hiện tại cũng giống như vậy, mặc kệ là đại mãng hay là đại ngưu, đều rất khát vọng, cho Đại Ngưu uống một ít linh thủy, Kiều Diệp bóp nát dược liệu trên tay, đắp lên cổ và mấy chỗ vết thương trên người Đại Ngưu.
Đại Ngưu biết Kiều Diệp đang giúp nó trị liệu, chẳng những không công kích, còn lộ ra cảm kích. Tiểu ngưu có thể cảm nhận được cảm xúc của mẹ.
Sau khi nó nhìn thấy mẹ mình giống như đã khá hơn rất nhiều, liền gọi Kiều Diệp “Mu mu”. Lần này không hung dữ nữa, ngược lại mang theo vài phần nịnh nọt, còn lè lưỡi ra, quét mũi và miệng một lần. Trông mong nhìn Kiều Diệp, hiển nhiên cũng muốn uống linh thủy.