Lận Hạo cười tủm tỉm nói: “Chúng ta đi lung tung, vừa vặn nhìn thấy vợ chồng các ngươi đến trà lâu, liền đi lên tìm các ngươi uống chút trà. Sao các ngươi lại đến trà lâu sớm như vậy?” Bọn họ cũng tò mò hai người này muốn làm gì, vừa vặn nhàn rỗi không có việc gì, cho nên chủ động tới.
Lục Thiều không giấu giếm: “Chúng ta đến xem một trận kịch hay.” Roi ngựa trong tay Tiêu Thất đổi thành cây quạt. Hắn gõ gõ quạt xếp cười khẽ: “Hóa ra các ngươi đến xem trò vui. Không ngại thì để ta xem chứ?”
Lục Thiều làm tư thế mời: “Đương nhiên không ngại.”
Chuyện hắn muốn cùng cha ruột cắt đứt quan hệ, hơn nữa còn có thể đối lập quyết liệt, cũng không muốn giấu diếm ba người này.
Ba người ngồi xuống, gọi một ấm trà. Tiếp theo liền nói đến nhang muỗi và nến đều rất dễ dùng, để Kiều Diệp mấy ngày gần đây hỗ trợ làm nhiều một chút, bọn họ muốn mang đi.
Nói chuyện phiếm một hồi, phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào. Kiều Diệp đứng dậy mở cửa sổ, nhìn xuống. Lục Thiều và ba người khác cũng đi tới.
Lục Thiều đứng bên cạnh Kiều Diệp, ba người Lận Hạo đứng bên kia cửa sổ.
Cổng Huyện học, lúc này người lão Kiều gia trừ tiểu bối dưới mười tuổi, toàn bộ đều tới. Kiều lão thái thái càng là đầu quấn một miếng vải, giống như là bị bệnh. Bọn họ mời người đi gọi Lục Thanh Vinh ra.
Lúc này vừa vặn là thời gian nghỉ ngơi.
Lục Thanh Vinh nghe nói ngoài cửa có người tìm mình, rất khó hiểu, đoán không ra là ai, vì vậy hắn đi ra ngoài. Vừa đi tới cửa, liền thấy người lão Kiều gia. Mặt hắn không khỏi đen lại, quay người muốn trở về làm như không thấy. Một nhà vô lại lưu manh này tới đây, tuyệt đối không có chuyện tốt gì. Bất quá người lão Kiều gia lại trước một bước, vọt tới.
Kiều lão đại bắt lấy cánh tay Lục Thanh Vinh: “Thông gia, ngươi muốn đi đâu?”
Lục Thanh Vinh ghét bỏ hất tay đối phương ra: “Các ngươi muốn làm gì?”
Nhìn cách ăn mặc của những người Kiều gia này, quả thực không lên được mặt bàn cùng mất mặt. Cũng không muốn để cho đồng môn biết, hắn có một thông gia như vậy. Chuyện hắn hối hận nhất, chính là kết thân với Kiều gia. Chẳng những chán ghét nha đầu chết tiệt kia, còn chán ghét một thông gia như vậy.
Kiều lão đại cười lạnh: “Ngươi nói chúng ta muốn làm gì?”
Tiếp theo lớn tiếng nói: “Lục Tú Tài, vợ chồng các ngươi sai sử Úc lão lục hại cháu gái ta cùng Kiều gia chúng ta. Bây giờ còn bày ra bộ dáng vênh váo tự đắc, thật là quá đáng đi.”
Lục Thanh Vinh mặt càng đen hơn: “Ta sai sử Úc lão lục hại các ngươi lúc nào? Các ngươi đúng là cố tình gây sự. Nơi này không phải là chỗ các ngươi nên ở, đi nhanh đi.”
Kiều Đại Ngưu xì một tiếng khinh miệt: “Chúng ta chỉ là tới tìm ngươi tính sổ, cũng không phải muốn ở chỗ này.”
Lục Thanh Vinh sắp hết kiên nhẫn rồi: “Ta cũng không phải người Úc gia, có thể dễ dàng tha thứ cho các ngươi hồ nháo. Nếu các ngươi không đi, vậy ta sẽ cho người đi báo quan.”
Hắn vốn cho rằng, lời này có thể để cho người lão Kiều gia lùi bước, nhưng người Kiều gia căn bản không sợ. Nếu Lục Thiều uy hiếp như vậy, bọn họ còn sợ, dù sao cũng từng bị trừng phạt, nhưng Lục Thanh Vinh là hổ giấy, chẳng qua là hù dọa bọn họ mà thôi.
Kiều lão thái thái vốn được con dâu đỡ, đột nhiên xông tới, đưa tay ra đánh về phía Lục Thanh Vinh: “Ngươi muốn báo quan, vậy thì đi báo đi. Ngươi cái tên gan dạ thối nát này, Lục lão ngũ mất lương tâm. Ta đem cháu gái bảo bối gả cho con trai ngươi, ngươi cùng với nàng dâu hồ ly tinh kia lại chướng mắt, mỗi ngày đều muốn hại nàng. Lúc trước các ngươi nhất định muốn Tam Nha gả cho con trai ngươi, tự mình đến cửa nhà chúng ta cầu hôn, còn đưa cho sính lễ mười lượng bạc. Thế nào, thấy nàng không ngốc nữa, các ngươi không vui?”
Lục Thanh Vinh không ngờ Kiều lão thái thái lại trực tiếp bắt đầu. Hắn vội vàng tránh né, cũng bị cào mặt mấy lần.
Hắn đẩy người ra, trầm mặt nói: “Người đàn bà chanh chua ngu ngốc, ngươi dừng tay lại cho ta. ”
Đây là nói cái gì vậy? Cũng quá ảnh hưởng đến thanh danh của hắn.
Kiều lão thái thái bị hắn đẩy một cái, thừa cơ liền làm bộ ngã trên mặt đất. Sau đó lấy ra một chiêu am hiểu nhất, ngồi dưới đất một bên vung tay vỗ chân, một bên khóc.
“Ta vốn đã mắc bệnh, lần này đẩy ngã sấp xuống, eo của ta cũng sắp không động đậy được rồi.” Như vậy thì trong bồi thường còn phải thêm tiền khám bệnh của bà ta.
“Trời ạ, mọi người mau đến xem, tú tài đánh trưởng bối nhà thông gia, còn có thiên lý vương pháp hay không.”
Bởi vì giọng nói của Kiều lão thái thái rất lớn, không ít người đọc sách trong huyện học đều chạy đến xem náo nhiệt, cũng làm cho Lục Thanh Vinh hận không thể lập tức khâu miệng lão thái thái, sau đó ném xa một chút.
Bà già chết tiệt này, vừa rồi hắn đẩy căn bản không dùng lực gì, làm sao có thể ngã sấp xuống.
Hắn vừa muốn nói chuyện, Kiều lão thái thái lại khóc trước một bước nói: “Mọi người mau tới phân xử đi, Lục tú tài này cưới một quả phụ hồ ly tinh làm kế thất, chướng mắt con ruột, một lòng muốn hại con ruột, cháu gái ta trước kia là kẻ ngu, vợ chồng Lục Tú Tài liền đến hạ sính, nhất định phải cưới cho con trai làm vợ. Chúng ta nghĩ nha đầu ngốc gả đến nhà tú tài, chắc hẳn sẽ có cuộc sống không tệ, cộng thêm Lục Ngũ Lang tuấn tú lịch sự, liền đồng ý. Nhưng ngày thành thân, cháu gái của ta đã bị đôi vợ chồng này sai khiến con gái lớn của bọn họ làm hại suýt chút nữa rơi xuống nước chết.”
Giội nước bẩn, bà ta giỏi nhất, lại khóc nói: “Tiếp theo con gái lớn của hắn lại muốn vu hãm thân đệ đệ hại chết cháu gái của ta. Ai ngờ sau khi cháu gái của ta cứu lên từ trong sông, chẳng những không ngốc mà còn trở nên bình thường. Càng khôi phục thông minh lanh lợi ngày xưa, đối với trượng phu Lục Ngũ Lang cũng tốt. Nhang muỗi các ngươi dùng, chính là cháu gái ta làm. Nhưng cũng làm chướng mắt vợ chồng Lục Tú Tài, một lòng một dạ muốn đuổi cháu gái ta ra khỏi Lục gia. Chính vì ghét bỏ cháu gái của ta trở nên tốt hơn, còn có thể kiếm tiền. Sợ rằng ngay cả con trai ruột của ông ta cũng tốt lên, cho nên ngay cả con ruột cũng muốn hại. Vợ chồng bọn họ liền liên hợp huynh đệ nhà mẹ đẻ, đến giật dây xúi giục chúng ta đi Lục gia náo, đem cháu gái của ta mang về. Chúng ta làm sao có thể làm ra loại chuyện phát rồ này nhưng càng nghĩ càng cảm thấy nuốt không trôi cục tức này. Vợ chồng Lục Tú Tài thật sự là quá ức hiếp người ta. Hôm nay tới là đòi lại công đạo cho cháu gái và nhà chúng ta.”
Lời Kiều lão thái thái khiến học sinh Huyện Học đi ra xem náo nhiệt, cùng người bị hấp dẫn tới trên đường cái chấn kinh không thôi. Ánh mắt nhìn về phía Lục Thanh Vinh, đều tràn đầy vẻ không thể tin.
Bọn họ lần đầu tiên nghe nói có người lại cố ý cưới kẻ ngốc cho con trai vợ. Mà con dâu ngốc thì tốt rồi, biết kiếm tiền, hắn thế mà lại bất mãn, muốn đuổi người đi.
Nhang muỗi bọn họ biết, không ngờ là con dâu của Lục Thanh Vinh làm. Đây là cha ruột gì vậy?
Lục Thanh Vinh không ngờ được Kiều lão thái thái lại nói ra việc này.
Hắn lạnh lùng nói: “Một lời nói bậy bạ, các ngươi quả thực nói hươu nói vượn. Mọi người đừng nghe bọn họ, đều là bọn họ thêu dệt vô cớ. Rõ ràng đẩy cháu gái ngươi xuống nước là…”
Ông ta còn chưa nói hết, Kiều lão thái thái đã khóc lớn cắt ngang: “Chính là đại nữ nhi của ngươi làm hại. Nàng cũng là tiện nhân táng lương tâm, bị mẹ kế tiện nhân thu mua muốn hãm hại thân đệ đệ, lòng dạ hiểm độc. Ngươi không thích con ruột, chỉ yêu thương một đôi nhi nữ do quả phụ mang đến. Chuyện này chỉ cần đi đến gần nhà các ngươi, hoặc là tùy tiện hỏi một chút trong thôn chúng ta, mọi người đều biết. Sao ta lại nói hươu nói vượn được?”
Lục Thanh Vinh hít sâu một hơi: “Ngươi nói quả thực là trò cười, ta làm sao có thể sẽ hại con ruột. Hôm nay các ngươi tới đây, không phải là muốn lừa tiền sao, ta mới không mắc mưu các ngươi.”
Hắn đi lên trước, chủ động đi kéo Kiều lão đại: “Chúng ta bây giờ đi quan phủ nói.”
Cũng không thể lại tiếp tục nháo ở đây nữa. Nếu không sau này hắn còn đọc sách ở Huyện Học như thế nào? Hắn biết rõ đức hạnh của người Kiều gia. Trước đó dọa dẫm lấy bạc của Úc gia, hôm nay sợ là muốn lặp lại chiêu cũ, tới tìm hắn lừa bạc. Những người này lòng tham không đáy, thật sự cho rằng hắn dễ bị nắn bóp như Úc gia vậy sao?
Kiều lão thái thái vốn chuẩn bị sẽ ra đòn sát thủ sau, nhưng bây giờ thấy Lục Thanh Vinh cường thế như vậy, còn nhất định phải lôi kéo bọn họ đi báo quan.
Trong lòng bà ta sợ hãi nha môn, đương nhiên không có khả năng đi, vì vậy chỉ vào Lục Thanh Vinh nói: “Lục Tú Tài, ngươi dám thề với trời, ngươi đối xử với con trai tốt không? Ngươi sợ con ruột xuất đầu vượt qua ngươi cho nên cố ý kiếm cớ ném người xuống nông thôn. Còn cố ý cho hắn, một người đọc sách cưới một thôn cô ngốc làm tức phụ. Ngươi hỏi mọi người thử xem, ngươi có phải có rắp tâm bất lương hay không. Có ai làm cha như ngươi không?”
Trên đường cái xem náo nhiệt có người nhịn không được nói: “Không thể nào, sao cha ruột lại đối xử với con trai như vậy? Thiệt hay giả?”
Có người phụ họa: “Nếu là như vậy, vậy cũng quá đáng rồi.”
Lục Thanh Vinh thuận thế nói: “Các ngươi đừng nghe bà ta nói lung tung, ta làm sao có thể đối xử với con trai như vậy, ta chỉ có một đứa con trai này.”
Kiều lão thái thái xì một tiếng khinh miệt: “Ngươi bề ngoài quả thật chính là một đứa con trai. Nhưng hai đứa con riêng kia, cũng là con ruột của ngươi. Ngươi và Úc Uyển Chi kia, trước khi thành thân kỳ thật đã có tư tình. Sau khi thành thân, các ngươi còn vụng trộm sinh ra hai đứa con hoang. Úc Uyển Chi chán ghét hài tử vợ trước ngươi sinh, cho nên ngươi mới có thể tàn nhẫn đối với nhi tử như vậy. Dù sao quả phụ kia mang đến, cũng là con ruột của ngươi.”