Nàng nói: “Về sau trong nhà làm bánh ngọt hoặc là những vật khác, liền để đại đường ca bọn họ mang một ít đến đưa cho những nha dịch này. Một mực giao hảo giữ gìn quan hệ, vẫn là rất cần thiết.”
Lục Thiều gật đầu: “Là đạo lý này.”
Mấy người Lục đại lang cũng không ngốc, nghe hai người nói, ước chừng có thể hiểu một chút, hơn nữa hai người này là người thông minh và có bản lĩnh nhất trong nhà. Dù sao hai người nói cái gì chính là cái đó, bọn họ nghe là được, chuẩn không sai. Thế là gật đầu theo: “Tất cả nghe lời các ngươi.”
Kiều Diệp vẫn rất hài lòng với sự nghe lời của bọn họ. Phiền nhất chính là kiếm ít tiền bọn họ liền nhẹ nhàng, muốn bắt đầu tác yêu tác quái làm sách không nghe lời. May mà người Lục gia dễ quản lý và dễ lừa dối. Đương nhiên, nếu ai muốn tác yêu tác quái, nàng cũng có biện pháp thu thập, cũng đè xuống được.
Kiếm được tiền, đương nhiên phải cải thiện cuộc sống, khích lệ người của Lục gia càng hăng hái hơn. Vì vậy Kiều Diệp chẳng những dẫn mọi người đi mua thịt và đậu phụ, còn đi mua mấy thớt vải màu sắc khác nhau, chuẩn bị để nam đinh và nữ quyến Lục gia đều có thể làm một bộ quần áo mới. Biểu thị hài lòng đối với gần đây bọn họ làm việc nghe lời, cũng có tác dụng cổ vũ.
Mấy người Lục đại lang thấy Kiều Diệp mua vải vóc cho cả nhà, đều lắp bắp kinh hãi, không nhịn được cảm thán nương tử Ngũ Lang quả nhiên to gan, không được bà nội đồng ý đã mua nhiều vải như vậy. Sau khi trở về, e là bà nội lại nhắc tới phá sản. Dạng con dâu phá gia này, sợ cũng chỉ có Ngũ Lang chịu được, nhưng trong lòng bọn họ đều rất vui vẻ và chờ mong. Quần áo bọn họ mặc trên người, vẫn là hai ba năm trước đây làm. Nói đến bọn họ cũng đã lâu không có mặc quần áo mới. Nữ thích mặc đẹp, nam tự nhiên cũng thích mặc quần áo mới. Đến lúc đó bạn bè trong thôn xem bọn họ mặc quần áo mới, khẳng định sẽ rất hâm mộ, nghĩ thôi đã thấy đẹp.
Kiều Diệp lại mua riêng một thớt vải tốt hơn, làm quần áo cho tiểu tướng công. Hiện tại hắn đã mặc đến mòn cả lông rồi. Người dựa vào ăn mặc, thần dựa vào kim trang. Tiểu tướng công đi học đường, còn phải đi qua huyện thành gặp gỡ huyện lệnh, bạn cùng trường. Đã có điều kiện, tự nhiên phải để hắn mặc tốt một chút. Tuy mỹ nam chỉ mặc một tấm vải rách cũng đẹp mắt. Nhưng có thể đẹp hơn, tại sao phải tủi thân.
Nàng nhìn cũng càng vui tai vui mắt, thật ra Lục Thiều cũng phát hiện tiểu nương tử rất hài lòng với tướng mạo của hắn, không phải những nữ nhân kiếp trước nhìn thấy hắn ánh mắt mê luyến hoặc là hoa si. Nàng chính là thuần túy thưởng thức, nhưng như vậy cũng đủ rồi, ít nhất cũng là một ưu điểm hắn có thể giữ tiểu tức phụ lại. Hắn cười nói: “Nương tử cũng chọn mấy tấm vải, làm thêm mấy bộ quần áo đi.” Hắn cũng thích tiểu nương tử ăn mặc thật xinh đẹp.
Kiều Diệp lại lắc đầu: “Những tấm vải bố này ta đều không thích.” Những màu sắc này không quá nhạt, chỉ là quá đậm, có loại cảm giác quê mùa. Lần trước nàng làm mấy bộ quần áo, cũng chỉ là mặc liền, chưa nói tới thích. Nàng thấy chất liệu mà lão thái thái lục soát được từ nhà của Cha chồng tồi cũng không tệ. Lão thái thái nói muốn nàng chọn một bộ quần áo, nhưng nàng ghét bỏ xuất xứ, liền mãnh liệt cự tuyệt. Muốn mặc vải dệt gì, nàng sẽ tự mình kiếm tiền mua. Làm lão thái thái nhắc tới mãi, cảm thấy nàng không biết đó là thứ tốt, ra sức tiếc hận nàng không cần.
Lục Thiều cũng nhìn ra, tiểu nương tử từng được nuông chiều lớn lên. Vải vóc của huyện thành quả thật chẳng ra sao cả, vì vậy hắn nói: “Tháng sau ta sẽ dẫn ngươi đi phủ thành xem thử, vải vóc ở phủ thành có rất nhiều kiểu dáng mới.”
Kiều Diệp nở nụ cười ngọt ngào với cậu: “Được, vậy đa tạ tướng công. Nàng phát hiện tiểu tướng công không cứng nhắc, rất biết dỗ dành nàng vui vẻ. Không tệ, không tệ.
Lục Thiều nhìn đôi mắt nàng dịu dàng: “Nên như vậy.”
Cuộc đối thoại của hai người, cùng với ánh mắt giao lưu, mấy người Lục Đại Lang nhìn thấy mà cảm thấy có chút ê răng, lại có chút hâm mộ. Không thể không nói, tức phụ Ngũ Lang phá sản như vậy, đều là Ngũ Lang nuông chìu rồi. Những vải vóc này bọn họ nhìn đã thấy rất tốt rồi, Tức phụ Ngũ Lang thế mà không nhìn trúng. Ngũ Lang lại càng nuông chìu vô cùng, thế mà chủ động đưa ra chuyện đi phủ thành mua. Nếu đổi thành bọn họ, đưa ra ý mua vải cho vợ thôi, sợ là các nàng đã sớm vui vẻ tìm không thấy Nam Bắc. Nếu các nàng ghét bỏ nói không thích, đổi thành bọn họ sẽ trực tiếp không mua luônSẽ không nuông chìu như Ngũ Lang.
Kiều Diệp không biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, nếu không sẽ rất cạn lời, cũng sẽ cảm thấy may mắn, may mà mình xuyên qua gả cho là Lục Thiều. Đương nhiên, nếu gả cho loại nam nhân có chủ nghĩa đại nam tử, dục vọng khống chế lại mạnh kia, sau khi nàng thích ứng hoàn cảnh, sẽ trực tiếp hòa ly rời đi.
Mua vải xong, Lục Thiều để cửa hàng làm quần áo. Kiều Diệp không biết may quần áo, cho nên cũng không thể đưa quần áo cho mấy bá mẫu hoặc là đường tỷ giúp đỡ, tránh hiềm nghi. Những thứ khác mang về phòng tự mình làm.
Sau khi Kiều Diệp có tiền tuyệt đối sẽ không để mình chịu thiệt, cho nên mấy người vẫn ngồi xe bò trở về, ngược lại cũng có thể ngồi bao xe ngựa, tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều, nhưng từ huyện thành đến thôn Trường Bình vẫn là đường đất, xe ngựa sẽ rất xóc nảy, không thể thoải mái như ngồi xe bò.
Trên xe.
Kiều Diệp nói với Lục Thiều: “Qua một thời gian ngắn nữa, nhà chúng ta cũng đi mua hai con trâu đi.”
Những gì tiểu nương tử đề cập, Lục Thiều trước giờ đều là nhận hết: “Được!”
Lục Đại Lang nhịn không được hỏi: “Tại sao phải mua hai con?”
Kiều Diệp đương nhiên nói: “Một con kéo xe, một con giúp cày đất, giảm bớt gánh nặng cho cha ngươi.”
Mấy người Lục Đại Lang: “……”
Tức phụ Ngũ Lang thật không hổ là một phụ nữ phá sản, nhà nào mua trâu còn chia ra kéo xe cùng cày đất!
Lục Nhị Lang gãi gãi đầu: “Mua một con là được rồi, bình thường dùng để cày đất, lúc muốn đi huyện thành thì kéo xe.”
Kiều Diệp nhíu mày: “Các ngươi về sau thường xuyên muốn đi huyện thành, một con trâu khẳng định bận rộn không chạy nổi”
Lục Đại Lang nói: “Lúc bận không chạy nổi thì chúng ta đi bộ là được.”
Bọn họ ở nhà đi theo lão thái thái đã quen với việc tiết kiệm mệnh lệnh. Trước đó đi vào thành bán nến với cha hắn, khi trở về sẽ vì tiết kiệm tiền mà đi bộ. Chỉ là đi theo tức phụ Ngũ Lang, mới có thể dùng tiền ngồi xe bò, thật ra ngày hôm qua bọn họ còn có chút đau lòng tiền ngồi xe bò, hôm nay ngược lại là khá hơn một chút.
Kiều Diệp phát hiện nam đinh nhà lão Lục không ít lần bị lão thái thái tẩy não giáo dục tiết kiệm tiền.
Nàng đúng lý hợp tình nói: “Có thể mua hai con trâu, có thể ngồi xe bò vào thành, tại sao phải ủy khuất chính mình? Sau này các ngươi nên sửa lại ý nghĩ này đi.”
Nàng trước tiên cho mấy người một cái dự phòng: “Đừng nói là hai con trâu, về sau nhà chúng ta còn phải mua mấy chục con, thậm chí mấy trăm con trâu nữa.”
Nàng muốn mua núi trồng dược liệu, rau củ hoa quả cũng trồng thành nguyên bộ dược trang và nông trang, tự nhiên không thể thiếu chăn nuôi. Dù sao cũng phải có phân bón chứ.
Phân gà, phân bò… chính là loại phân bón tương đối tốt, cho nên chăn nuôi cũng phải cùng theo kịp. Hiện tại trên thị trường còn chưa nhìn thấy bò sữa, cho nên có thể mua trâu bò để sinh sữa. Sữa có rất nhiều tác dụng, có thể làm thành kẹo sữa, kẹo đậu phộng và sữa luyện. Mà muốn sinh sữa quy mô lớn, mấy chục con trâu bò liền không đủ, làm sao cũng phải mấy trăm con mới được.
Mấy người Lục Đại Lang: “……”
Hai con bọn họ đều cảm thấy xưa nay không dám nghĩ, thật xa xỉ. Tức phụ Ngũ Lang lại còn nói sau này phải nuôi mấy chục con, thậm chí mấy trăm con trâu, đây là đang nằm mơ sao? Tức phụ Ngũ Lang thật đúng là dám nghĩ!