Mục lục
Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Diệp nhìn thấy lão thái thái. Nàng tươi cười đi lên trước, kéo cánh tay đối phương.

“Bà, ta nhớ ngài, cho nên hôm nay cố ý vào thành thăm ngài.”

Lục lão thái thái đến tuổi này, thích nhất không phải là vãn bối hiếu thuận, vẫn luôn để bà ở trong lòng sao? Bà thân mật cười vỗ vỗ tay Kiều Diệp: “Vẫn là ngươi hiếu thuận.”

Kiều Diệp đánh giá lão thái thái, trên mặt lộ ra thần sắc đau lòng: “Ngài sao gầy vậy?”

Lục lão thái thái quá thở dài: “Haiz, đừng nhắc nữa. Kế bà bà của ngươi chính là đến làm thiếu phu nhân. Ngay cả đồ ăn cũng không biết làm. Đồ ăn mỗi ngày làm ra, không khác gì thức ăn cho heo. Nếu không phải luyến tiếc sợ lãng phí lương thực, ta thật sự ăn không vô.”

Bọn họ ở ngay cửa hàng lương thực, người bên trong dĩ nhiên đều nghe thấy rất rõ ràng.

Kiều Diệp vừa nghe đã biết, gần đây bà lão đối với mẹ chồng sau oán khí không phải lớn bình thường.

Nàng làm bộ kinh ngạc nói: “Không phải đều nói mẹ chồng sau ta hiền lương thục đức, là điển hình thê tử trong con phố này sao? Nàng ta thậm chí ngay cả cơm cũng không làm được?”

Lão thái thái không nhịn được liếc mắt một cái: “Cái gì hiền lương thục đức, đó đều là giả vờ gạt người. Nàng ta thật đúng là không biết xấu hổ nói mình là điển hình thê tử trong con phố này, mặt không phải lớn bình thường.”

Kiều Diệp nói: “Thật ra ta cũng không quá tin, dù sao nữ tử trên con đường này, ta thấy đều tương đối cần cù hiền lành. Mẹ chồng sau của ta về quê, đừng nói là làm việc, ngay cả nước cũng muốn những tiểu bối như chúng ta phải hầu hạ. Nhưng ta thật không ngờ, nàng ta lại vì thể hiện bản thân mà hạ thấp người khác. Cha chồng ta còn rất tán đồng, khiến chúng ta đều tin như vậy.”

Nàng từng nghe mấy bá mẫu nói, mỗi lần Úc Uyển Chi về quê đều một bộ mình hiền lương thục đức, là tức phụ tốt được hàng xóm người người tán dương. Còn một mực ám chỉ, tức phụ nhà khác cũng không bằng nàng ta, cho nên nàng giúp đối phương giũ ra, cũng để mọi người nghe một chút.

Nàng tin tưởng những lão thái thái này, nghe được người khác chê bai con dâu của bọn họ chắc chắn sẽ không vui vẻ.

Quả nhiên, các lão thái thái ngồi bên trong nghe được mấy câu này, sắc mặt đều có chút không cao hứng. Bọn họ không nghĩ tới tức phụ tú tài không biết xấu hổ như vậy, vừa khen mình vừa hạ thấp con dâu của bọn họ. Thế mà còn có một vài cô vợ nhà khác, giúp nàng ta nói chuyện. Bọn họ phải nói rõ ràng một chút.

Trước kia đối với tức phụ tú tài, ấn tượng của bọn họ cũng không tệ lắm, chính là không đồng ý đối với cách làm luôn phụ cấp nhà mẹ đẻ của đối phương. Nhưng theo chuyện xảy ra gần đây, cùng với chuyện xưa nghe được từ trong miệng Lục lão thái thái. Bọn họ mới phát hiện mình hoàn toàn bị vợ tú tài biết giả vờ, lừa gạt. Còn cái gì hiền lương thục đức, rõ ràng là vô lương vô đức. Chẳng những khắt khe với con riêng, thổi gió bên gối đưa người xuống nông thôn, để lại hai đứa con mà nàng ta mang đến hưởng phúc.

Đối với một mẹ chồng tốt như vậy còn không hiếu thuận. Trước đó chưa bao giờ nhắc đến, người ở quê giúp đỡ một nhà bọn họ nhiều như vậy. Bạc, lương thực vẫn được đưa tới cung cấp nuôi dưỡng. Sau lưng còn hạ thấp con dâu của bọn họ nói khoác mình. Quá dối trá buồn nôn nhưng con dâu bọn họ đều có tài nấu nướng nữ hồng, càng sẽ không đào góc tường nhà chồng đi đỡ nhà mẹ đẻ. So với nương tử tú tài không biết xấu hổ này, tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Vốn dĩ ấn tượng của các lão thái thái gần đây đối với Úc Uyển Chi càng ngày càng không tốt. Bây giờ càng trực tiếp thành chán ghét. Đều đang âm thầm tiếc hận, vẫn là nương tử trước của tú tài tốt.

Lục lão thái thái nghe xong khinh thường xì một tiếng: “Tên không biết xấu hổ này, thật biết dát vàng lên mặt mình. Ta thấy so với con dâu khác trên con đường này, nàng ta là kém cỏi nhất. Chẳng những nữ công nấu ăn không làm được gì, còn không hiếu thuận mẹ chồng, chỉ biết đào nhà chồng trợ cấp nhà mẹ đẻ. Còn một mực khắc cha chồng ngươi mỗi lần đều thi không đậu cử nhân. Không biết lão Lục gia chúng ta xui xẻo gì, lại cưới Tang Môn Tinh như vậy vào cửa.”

Lão thái thái không nhịn được hùng hùng hổ hổ, những lời này cũng được các lão thái thái khác đồng ý.

Trước đó còn chỉ cảm thấy nhân phẩm của tức phụ tú tài này không tốt, hiện tại nghe xong mới phát hiện, thì ra nữ nhân này còn là Tang Môn Tinh.

Cẩn thận nghĩ lại cũng đúng. Vị Chu gia kia, sợ cũng là bị nữ nhân này khắc chết. Khó trách đều nghe nói tài học của Lục tú tài không tệ, mỗi lần thi huyện học đều nằm trong mười thứ hạng đầu, nhưng lại liên tiếp hai lần đều không thi đậu cử nhân, thì ra là bị khắc.

Không cần nói, nương tử tú tài kia cả ngày động một chút lại khóc sướt mướt, một bộ dáng vẻ yếu đuối, nhìn xác thực xui xẻo. Về sau phải nói với con dâu nhà mình, ngàn vạn lần phải cách Tang Môn Tinh xa một chút. Nếu không bị lây xui xẻo, coi như không tốt.

Kiều Diệp quét qua thần sắc của các lão thái thái trong cửa hàng, khóe môi cong lên. Sau đó liền trấn an Lục lão thái thái một trận, lại chào hỏi một vòng với các lão thái thái trong cửa hàng.

Ấn tượng của các lão thái thái đối với Kiều Diệp rất tốt, nhao nhao đứng dậy cười đáp lại, còn ra sức khen nàng hiếu thuận, nói nàng làm lương bì ăn ngon,…..

Lục lão thái thái rất thích nghe bọn họ khen cháu dâu nhà mình. Nói một hồi, Kiều Diệp đỡ lão thái thái về nhà.

Nhìn thấy Tiểu Hắc Ngưu đi theo phía sau, Lục lão thái thái càng xem càng thích: “Đây chính là trâu rừng ngươi mang từ trên núi đến? Nhìn khỏe mạnh, thật sự là đáng mừng.”

Trước đó đại lang tới nói với bà, tức phụ Ngũ Lang uy mãnh như thế nào thu phục hai con trâu rừng mang theo xuống núi nuôi. Nhìn con trâu này, quả thật rất tốt. Nghĩ thầm tức phụ Ngũ Lang quả nhiên có bản lĩnh.

Kiều Diệp cười nói: “Đúng vậy, nó rất thông minh, nhất định phải đi theo ta đến thăm ngài.”

Tiểu Hắc nghe được tên của mình, rất thông minh lên tiếng “Mu mu mu”. Nụ cười trên mặt Lục lão thái thái càng đậm: “Ai nha, thật là trâu tốt.”

Lúc này Úc Uyển Chi đang nghỉ ngơi trong phòng. Bây giờ điều nàng ta mong đợi nhất mỗi ngày chính là lão thái thái ra ngoài tìm người tán gẫu, như vậy nàng ta mới có thể nghỉ ngơi.

Sau đó nghe thấy trong sân có tiếng nói chuyện, còn không đợi nàng ta nghe kỹ là ai, tiếng mắng của lão thái thái đã truyền đến: “Tên Tang Môn Tinh này lại chạy về phòng lười biếng. Mặt trời đã phơi đến mông rồi, con dâu nhà ai bây giờ còn đang ngủ? Úc Uyển Chi, ngươi lăn ra đây cho lão nương.”

Trên mặt Úc Uyển Chi lộ ra biểu lộ dữ tợn, hít sâu mấy hơi, mới miễn cưỡng đè xuống xúc động muốn ra ngoài chém chết lão thái bà.

Trước kia nàng ta mới gả vào Chu gia, đã bị mẹ chồng xấu xa trước kia tra tấn mấy năm. Không nghĩ tới bây giờ lại tới một mẹ chồng độc ác càng thêm trầm trọng, mạng của nàng ta sao lại khổ như vậy.

Sao bà già chết tiệt Lục gia này không giống với người đã chết sớm kia chứ. Chỉ tiếc sang năm trượng phu phải thi cử nhân, mẹ ruột nếu chết phải giữ đạo hiếu. Nếu không nàng ta sẽ lập tức tiễn đưa lão thái bà chết bầm này. Úc Uyển Chi đứng lên, bước nhanh ra ngoài.

Vừa đi vào tiền sảnh, liền nghênh đón lão thái thái mắng một trận. Sau khi mắng xong, lão thái thái trầm mặt hỏi: “Quần áo bảo ngươi giặt, ngươi giặt xong chưa?”

Úc Uyển Chi nhìn thấy Kiều Diệp ngồi bên cạnh lão thái thái, trên mặt thiếu chút nữa không duy trì được bình tĩnh, lại là nha đầu chết tiệt này. Chỉ cần nha đầu chết tiệt này xuất hiện, liền không có chuyện tốt.

Chồng đi huyện học, nàng ta chỉ có thể nhẫn nhịn. Càng không dám dùng một chiêu giả khóc giả vờ yếu ớt. Nếu không lại bị lão thái thái mắng xui xẻo.

Nàng chỉ có thể mở miệng nói: “Vừa rồi ta có chút choáng váng, cho nên muốn trở về phòng nghỉ ngơi rồi mới giặt.”

Lão thái thái hừ lạnh: “Chỉ có thân thể ngươi cao quý, ngày đó đi gặp lang trung, người ta đã nói thân thể ngươi rất tốt mà. Đừng giả vờ giả vịt nữa, mau mau đi giặt quần áo cho lão nương. Rửa xong thì đi nấu cơm, tức phụ nhà ai mà giống như ngươi, lười biếng như vậy?”

Bà cũng là gần đây mới nghe nói, quần áo của một nhà lão Ngũ thế mà đều là lấy ra dùng tiền mời người giặt. Bà trở về để hồ ly tinh này đi giặt quần áo, vừa nhìn quả nhiên liền rất không quen làm

Tức giận đến mức bà cũng mắng tiểu nhi tử một trận. Thật sự là nhiều tiền không có chỗ tiêu, quần áo đều phải dùng tiền mời người giặt, thật sự coi mình đã là quan lão gia cùng quan thái thái. Bà cũng đặc biệt khó chịu, dù sao số bạc kia là bà và mấy phòng khác, bớt ăn bớt mặc móc ra.

Hiện tại niềm vui mỗi ngày của bà, chính là nhìn chằm chằm hồ ly nhỏ nấu nước nấu cơm giặt quần áo, hầu hạ bà.

Úc Uyển Chi nghe không nổi nữa, càng không muốn mất mặt trước mặt nha đầu chết tiệt kia, vì vậy nói: “Vâng, mẫu thân, con đi giặt ngay đây.” Nói xong liền bước nhanh đến hậu viện giặt quần áo.

Kiều Diệp nhìn thấy Úc Uyển Chi tiều tụy lại già nua không ít, còn nghe lời như vậy, liền biết lão thái thái giày vò không ít. Nàng cũng không có bất kỳ đồng tình nào, còn cảm thấy giày vò nhẹ nhưng về sau loại trò hay này, tin tưởng thường xuyên đều có thể trình diễn. Chỉ xem hai vợ chồng này có thể nhịn tới khi nào.

Nàng hôm nay tới, ngoại trừ nhìn Úc Uyển Chi bị thu thập ra, còn có chính sự khác. Trấn an lão thái thái một hồi, cũng đỡ người về phòng để đối phương nghỉ ngơi một lúc.

Kiều Diệp trở lại sân, gọi Thất Lang, Bát Lang, Ngũ Nha, Lục Nha tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK