“Không phải chỉ là một con đường sao, ta ra tiền sửa cũng được. Còn có thể tiện thể sửa chữa một con đường xi măng từ xưởng đến nhà mới của các ngươi. Ngươi về sau cũng không cần trở về, trực tiếp đạp xe đạp là được.” Hiện tại hắn càng cảm thấy Kiều Diệp lợi hại, hơn nữa tính cách của nàng cũng hợp khẩu vị của hắn, bây giờ còn xem như là bà con, cho nên muốn giao hảo.
Tiêu Cảnh Thần nhìn hai người đoạt, nói thẳng: “Ta cũng có thể tu sửa. Ngoại trừ đường đi huyện thành, đổi đường đất của thôn các ngươi thành đường xi-măng đều được.”
Kiều Diệp dở khóc dở cười: “Không cần, đây là chuyện của cả huyện, vẫn là để người trong huyện quyên tiền tu sửa đi.”
Lần này bọn họ trực tiếp quyên một con đường xi măng, mọi người biết bọn họ là bởi vì nàng mới xây.
Sau này nếu muốn sửa đường hoặc là có chuyện gì, khả năng trước tiên sẽ nghĩ đến nàng, cho nên không cần thiết phải làm loại chim đầu đàn này. Danh tiếng như vậy, vẫn là để cho những phú hộ ở huyện thành kia tới ra đi, bọn họ đoán chừng cũng sẽ rất vui lòng. Ở hiện đại rất nhiều người quyên tiền thắng thanh danh tốt, ở cổ đại càng để ý loại thanh danh tốt này.
Ba người nghe nàng nói muốn người ta quyên tiền tu sửa đường, đều không quá xem trọng, nhưng cũng không nhiều lời, nghĩ thầm đến lúc đó nếu không đủ tiền, bọn họ ra là được rồi.
Kiều Diệp lại nói: “Các ngươi nếu muốn giúp đỡ, liền đem mấy người thợ giỏi này cho ta mượn dùng mấy tháng.”
Xe là công cụ tiện lợi cho dân thường, nàng cũng muốn làm nhiều một chút để bán, nhưng phân xưởng lại không có người có tay nghề lợi hại như vậy, chỉ có thể mượn trước. Xem ra sau này phải bồi dưỡng một nhóm mới được.
Giang Dực Lân khẽ cười nói: “Nói mượn cái gì, trực tiếp cho ngươi là được.”
Những công tượng trong tay hắn đều thuộc về con cháu Hầu phủ, có khế ước bán mình trong tay hắn.
Tiêu Thất cũng không thèm để ý: “Đúng đấy, ngươi muốn, trực tiếp cho ngươi là được.”
Xe là Kiều Diệp nghĩ ra, người của bọn họ chỉ là hỗ trợ tạo ra. Bọn họ cũng không có mặt mũi lớn đến mức muốn cầm lấy cho riêng mình dùng. Dù sao về sau muốn xe đạp, liền tìm Kiều Diệp mua là được. Về phần người giỏi tay nghề, bọn họ không thiếu chút người như vậy.
Tiêu Cảnh Thần cũng nói: “Được thôi, đều cho ngươi. Nếu như không đủ, ta giúp ngươi tìm thêm một ít tới.” Cũng không thể bị hai thằng nhãi con này vượt qua.
Kiều Diệp phát hiện ba người này cái gì cũng gom lại, cái gì cũng muốn so sánh.
Nàng cũng không cự tuyệt: “Cũng không cần miễn cưỡng bọn họ, nguyện ý lưu lại thì lưu, muốn đi theo các ngươi trở về liền trở về đi. Ta bên này về sau cũng sẽ thu nhận vài người có thiên phú bồi dưỡng.”
Dưa hái xanh không ngọt, nàng cũng không thích miễn cưỡng người. Trước đó nàng đã phát hiện có vài thợ thủ công có thiên phú không tồi nhưng lại tâm cao khí ngạo. Nếu như lưu lại, đoán chừng sẽ rất không vui vẻ cùng vui lòng, về sau làm việc cũng sẽ không ra sức, còn có thể xảy ra sơ suất. Bởi vậy trước đó nàng để bọn họ phụ trách, cũng không phải là phân đoạn quan trọng.
Thấy nàng kiên trì, ba người Giang Dực Lân gật đầu: “Được, chúng ta hỏi một chút.”
Giang Dực Lân hỏi: “Muội muội, áo quần len,… chúng ta cần, dệt thế nào rồi?”
Kiều Diệp cười nhìn hắn: “Chờ không kịp muốn về kinh?”
Giang Dực Lân cười hắc hắc nói: “Đúng vậy, ta thu được tin tức,hca ca ta bọn họ đã đang trên đường hồi kinh. Ta phải về kinh trước khi hắn về.”
Trong tay Lận Hạo có một cây nến hình trâu, hắn muốn mang theo nến hình khỉ trở về khoe khoang trước. Loại danh tiếng này, ai ra đầu tiên, người đó có mặt mũi nhất, còn có áo quần len và xe đạp, đủ nổi bật mấy lần.
Tiêu Thất cũng đứng một bên nói: “Đúng, cũng không thể để tiểu tử kia đoạt danh tiếng của chúng ta.”
Tiêu Cảnh Thần khinh thường bĩu môi: “Ấu trĩ.”
Tiêu Thất cũng bĩu môi: “Đó là hoàng thúc ngươi không thể hồi kinh làm ra chuyện nổi bật này. Nếu không ngươi sẽ bỏ qua sao? Hoàng thúc, năm đó ngươi chính là nhân vật độc lĩnh phong tao() kinh thành.” (): một mình đứng đầu
Bây giờ ở chỗ này giả vờ cái gì, năm đó loại danh tiếng này cũng không thể thiếu hoàng thúc.
Tiêu Cảnh Thần: “……”
Bức người không vạch khuyết điểm, tiểu tử thối này ngứa da rồi.
“Ngươi không nói lời nào, không ai coi ngươi là người câm.”
Trước đây cảm thấy phản vương làm này tiêu dao tự tại, hiện tại đột nhiên cảm thấy có chút không thú vị. Danh tiếng như vậy không thể tranh một trận với đám nhãi con, thật sự là tiếc nuối.
Kiều Diệp nhìn thấy ánh mắt tiếc nuối của Tiêu Cảnh Thần, đầu đầy hắc tuyến. Thì ra vị này cũng là một đại tú nhi.
(*) Tú nhi: Thuật ngữ mạng, Khi ai đó nói điều gì đó sáng tạo hoặc hài hước, bạn có thể gọi người đó là tú nhi.
Nàng nói với Giang Dực Lân: “Áo quần len cùng giày vân vân mà các ngươi cần qua hai ba ngày nữa là có thể làm xong toàn bộ. Cho nên các ngươi có thể bắt đầu chuẩn bị hồi kinh được rồi.”
Trên mặt Giang Dực Lân vui vẻ: “Vậy ta nhất định có thể về kinh trước đám người Lận Hạo.”
Hắn lại hỏi: “Muội muội, muội muốn theo ta đi kinh thành chơi một chút không? Thuận tiện cùng nhau ăn tết, qua năm xong ta lại đưa ngươi trở về.” Hơn hai tháng nữa là đến Tết.
Kiều Diệp lắc đầu: “Không cần, tướng công ta sắp trở về rồi, ta muốn chờ hắn.”
Đây là năm đầu tiên nàng tới đây, cho nên muốn ở cùng Lục Thiều.
Nàng lại bổ sung một câu: “Sau năm mới, hắn sẽ đi tham gia khoa cử khảo thí. Nếu như thuận lợi, sang năm chúng ta cũng có thể gặp ở kinh thành.”
Giang Dực Lân thấy thái độ của nàng kiên định, chỉ có thể đáng tiếc nói: “Được rồi, vậy chúng ta ở kinh thành chờ ngươi.”
Hắn muốn mang muội muội về, sau đó giới thiệu cho mọi người làm quen, nhưng chờ muội phu thi đậu cử nhân, vào kinh đi thi tiến sĩ cũng được.
Tiêu Thất cũng có chút tiếc nuối, Kiều Diệp không thể cùng bọn họ trở về. Nếu không kinh thành khẳng định sẽ náo nhiệt.
Ngày thứ hai, Kiều Diệp đi huyện thành nói chuyện sửa đường cho Lư huyện lệnh.
Sau khi Lư huyện lệnh nghe đề nghị của nàng, cảm thấy rất không tệ. Hiện tại huyện nha đang thiếu tiền trên công quỹ, không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy để sửa đường. Nếu như mọi người quyên góp mấy con đường, chẳng những người quyên góp có thể kiếm được thanh danh tốt, cũng là công tích của hắn, cho nên nghĩ nghĩ liền đồng ý. Đồng thời chủ động ôm việc này, cũng nói giao cho hắn là được.
Kiều Diệp còn dạy hắn không cần chủ động đi tìm tiền quyên góp mà dạy hắn làm sao tạo thế tin tức, sau đó dĩ nhiên sẽ có người chủ động tới cửa quyên tiền.
Sau khi Lư huyện lệnh nghe xong thì hô to, đồng thời nghe theo nàng làm. Sau đó người tin tức trong huyện thành linh thông đều biết Kiều Diệp đề nghị xây dựng mấy con đường xi-măng, huyện lệnh đồng ý.
Ngay từ đầu tất cả mọi người không có phản ứng gì, đặc biệt là sau khi nghe nói sửa đường phải quyên tiền để sửa, càng cảm thấy ý nghĩ hão huyền. Ai lại đi tiêu loại tiền này chứ. Tiếp theo nghe nói Kiều Diệp dẫn đầu, quyên năm trăm túi xi măng dùng để sửa đường. Một đám cũng không để ở trong lòng, càng không có động tác. Dù sao nghe nói con đường đầu tiên phải sửa chính là từ huyện thành đi đến thôn Kiều Diệp bọn họ. Sự tích cực ủng hộ và quyên xi măng của nàng có lợi ích rất lớn cho xưởng của nàng.
Đặc biệt là người chướng mắt Kiều Diệp, nghĩ thầm bọn họ không tham gia náo nhiệt, giúp nàng góp một viên gạch, nhưng tiếp theo liền có tin tức truyền đến, Kỷ gia quyên hai ngàn lượng bạc dùng để sửa đường. Sau đó mấy gia tộc khác có quan hệ không tệ với Kỷ gia cũng lục tục quyên góp, ít nhất đều quyên mấy trăm lượng.
Mọi người nghe ngóng mới biết được, hóa ra quyên tiền sửa đường lại sẽ lập bia, khắc tên người quyên tặng và số lượng quyên tặng lên. Cuối cùng còn phải dựa theo quyên tặng bao nhiêu để sắp xếp thứ tự. Khó trách ngay cả hai người bình thường tương đối keo kiệt cũng quyên.
Người muốn thanh danh tốt làm sao còn ngồi yên được, chủ động đi tìm Huyện lệnh tỏ vẻ muốn quyên tiền. Ngay cả Liêm gia tạm thời còn chưa bị thanh toán, cũng chủ động đi tìm Huyện lệnh đòi quyên tiền. Tiền quyên góp càng là cố ý đè Kỷ gia một đầu, quyên hai nghìn ba trăm lượng. Bọn họ tự nhận là gia tộc lớn nhất huyện thành, loại chuyện này dù thế nào cũng không thể để cho Kỷ gia đoạt danh tiếng, cũng áp một bậc.
Kỷ gia cũng không cam lòng yếu thế, lại tăng tiền quyên góp. Loại chuyện có lợi ích cực lớn đối với thanh danh này, bọn họ cũng không vui lòng bị Liêm gia đàn áp. Hơn nữa cũng coi như là một loại ủng hộ đối với Kiều Diệp và Lư huyện lệnh, dù sao nhà bọn họ cũng không thiếu chút bạc.
Những người khác thấy hai nhà dẫn đầu tranh đấu, cũng cảm thấy đây là chuyện tốt làm náo động thanh danh, sao có thể bỏ rơi mình, không tranh được hạng nhất hạng hai, bọn họ có thể tranh top mười một chút sao. Thế là cũng bắt đầu thêm tiền, tranh giành xếp hạng trên bia đá.
Đặc biệt là con đường thôn bọn Kiều Diệp, còn kém chút bởi vì tranh nhau quyên tiền mà đánh nhau, thật sự là người lui tới trên con đường này quá nhiều, còn có rất nhiều người từ nơi khác tới.
Người từ bên ngoài vừa lên con đường này, liền có thể nhìn thấy tấm bia đá lớn kia, lại nhìn thấy tên của bọn họ được khắc ở phía trên, rất có mặt mũi, không chừng còn có thể lưu truyền ra ngoài trở thành giai thoại, cho nên vén tay áo lên tranh nhau!
Ba người Tiêu Thất nghe được những tin tức này ở huyện thành, thật không ngờ lại như vậy. Trước đó bọn họ đều không coi trọng việc quyên tiền sửa đường này, dù sao cũng không phải là sửa đường nhà mình, ai lại muốn tiêu loại tiền hoang phí này. Nhưng bây giờ hoàn toàn phá vỡ dự liệu của bọn họ, người ta chẳng những quyên, còn cướp quyên.
Sau khi Tiêu Thất từ huyện thành trở về, nhìn về phía Kiều Diệp, không nhịn được giơ ngón tay cái lên với nàng: “Tiểu Diệp Tử, cao, ngươi thật sự là cao!”
Ý tưởng ở đầu đường đặt bia đá khắc tên người quyên tiền cùng số lượng tiền vật, thật sự là tuyệt, không cần nói, ngay cả hắn cũng muốn quyên một cái, chiếm lấy vị trí đầu.