Kiều Diệp phát hiện người lão Kiều gia, nhìn thấy người dạy là loại nến rẻ tiền, rõ ràng là hứng thú học cũng không lớn. Hiển nhiên đã nghe qua giá cả loại nến này, cùng với chuyện gần đây hạ giá lợi hại.
Kiều đại tẩu còn ồn ào để người Lục gia dạy mọi người làm nhang muỗi. Sau đó bị Lục đại tẩu phun một trận. Nhìn lão Kiều gia như vậy, Kiều Diệp biết cho dù bọn họ không có người xúi giục, sợ là cũng sẽ không an phận, lại bị người ta xúi giục, liền rất dễ dàng tìm đến nàng.
Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, vì vậy nhìn Lục Thiều hỏi: “Ngươi nói xem, ca ca của ta còn sống không?”
Trong trí nhớ chỉ có ca ca đối với nàng tốt nhất, thời điểm ở Kiều gia cũng thường xuyên che chở nàng. Nếu không, một kẻ ngu lúc còn nhỏ rất dễ dàng chết yểu. Nếu suy đoán của nàng không sai, tiểu tướng công là trùng sinh. Vậy thì có thể biết được ca ca của nàng có còn sống trở về hay không.
Lục Thiều suy nghĩ một chút: “Hẳn là không còn nữa. Có thể trong khoảng thời gian chúng ta thành thân, không còn nữa.”
Kiếp trước hắn đi biên cương, đã từng hỏi thăm ca ca của Kiều Diệp. Dù sao hắn cũng bị hãm hại là giết Kiều Diệp. Hắn biết rõ Kiều Diệp bị mình liên lụy, mới bị những người kia làm hại. Cho nên trong lòng có chút áy náy với Kiều Diệp kia, liền nghĩ xem có thể tìm được ca ca của đối phương bàn giao hay không. Cũng coi như kết thúc nhưng lại tra được ca ca Kiều Diệp chết trận, thời gian tử vong không sai biệt lắm chính là lúc hắn bị hãm hại.
Kiều Diệp thở dài: “Người lão Kiều gia, thật sự đều không phải thứ tốt.”
Đặc biệt là cha ruột kia, cũng cùng một loại với cha chồng cặn bã. Tiếp theo nàng đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, tim đập mạnh một cái.
Bắt lấy cánh tay Lục Thiều hỏi: “Ý của ngươi là, ca ca của ta có thể là chế lúc chúng ta thành thân?”
Như vậy xem ra Lục Thiều từng tìm hiểu tung tích của ca ca nàng nên mới nói như vậy.
Lục Thiều không biết vì sao cô lại đột nhiên có phản ứng lớn như vậy.
Hắn gật đầu nói: “Đúng.”
Bởi vì tra được khoảng thời gian hắn ta chết gần với thời gian hắn bị hãm hại, cho nên trí nhớ của hắn mới sâu như vậy.
Kiều Diệp có chút khổ sở, đồng thời lại nhịn không được ôm một tia hy vọng.
Khổ sở là, ca ca của nguyên thân vẫn không thể nào còn sống trở về. Nếu như chỉ là không có tin tức, chờ sau khi kiếm thêm chút tiền, nàng còn có thể dùng tiền mời người đi hỗ trợ tìm cùng mang tin tức. Nhưng hiển nhiên Lục Thiều đã biết đối phương không còn nữa. Mà ôm một tia hi vọng, là đang nghĩ ca ca ruột của nàng có thể cũng cùng tới hay không.
Dù sao thời điểm cô thành thân với Lục Thiều cũng là thời điểm cô và anh trai xảy ra chuyện bất ngờ. Nàng đột nhiên đến nơi này, vậy ca ca thì sao?
Lục Thiều thấy nàng thất thần, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?” Hắn cho rằng nàng đang thương tâm khổ sở.
Suy nghĩ một chút, lại nói: “Ta sai người đi hỗ trợ nghe ngóng một chút. Có lẽ hắn còn sống.”
Mặc dù khả năng gần như không có nhưng ít nhiều cũng có thể cho tiểu tức phụ một chút hy vọng.
Kiều Diệp gật đầu với hắn: “Được, vậy phiền ngươi hỗ trợ mời người đi nghe ngóng đi: “
Nếu như ca ca cũng tới, vậy hiện tại có lẽ giống như nàng, cũng còn sống.
Lục Thiều giơ tay vỗ nhẹ lưng nàng trấn an: “Được.”
Các thôn dân học được cách làm loại cây nến này, mới phát hiện đơn giản lại không cần chi phí gì. Bất kể là bán đi hay là dùng cho bản thân cũng không tệ.
Đại đa số mọi người đều mang lòng cảm tạ Lục gia, mà một số nhỏ người thì không vừa lòng, ngược lại muốn người Lục gia ngay cả nhang muỗi cũng dạy mọi người làm, ví dụ như lão Kiều gia nhưng đều nằm trong dự liệu của Kiều Diệp. Cho dù hôm nay không dạy mọi người làm nến, những người này cũng sẽ đỏ mắt nhìn chằm chằm bọn họ, nói không chừng còn ghen tỵ chơi xấu.
Kiều Diệp đương nhiên là lười phản ứng với loại người này. Dám làm yêu duỗi móng vuốt, nàng liền đem móng vuốt của bọn họ chặt.
Người lão Kiều gia cũng nhìn thấy Kiều Diệp đứng trên sườn núi cách đó không xa. Vốn định tìm nàng nhưng thấy Lục Thiều đứng bên cạnh nàng, bọn họ nhịn xuống, hiển nhiên là sợ Lục Thiều.
Một đoạn thời gian sau đó, các thôn dân làm nến, Lục gia tiếp tục xây xưởng. Xưởng được xây không phải là gạch xanh mái ngói, mà là nhà ngói bằng đá, như vậy chẳng những rắn chắc mà còn tiết kiệm tiền.
Bởi vì tất cả mọi người đều có kinh nghiệm, đại hán đến giúp đỡ cũng không phải là tính tình lười biếng, cho nên chỉ tốn hơn mười ngày, liền xây xong hai xưởng.
Kiều Diệp lại để cho đám người Lục lão đại đi huyện thành mua xi-măng, trải đất thành đất xi-măng, tường cũng được bôi một lớp xi-măng.
Như vậy nếu trời mưa và có nước, cũng không cần giẫm khắp nơi đều là bùn, cũng thuận tiện quét dọn.
Xưởng xây xong, Kiều Diệp giúp Kỷ Tùng Bách làm nến mẫu đơn cũng đã hoàn thành.
Gần đây tương đối bận rộn, hơn nữa thu tiền đắt như vậy, dĩ nhiên muốn ‘đã tốt nay còn tốt hơn’.
Chủ yếu lãng phí thời gian ở phối sắc dung nhập cây nến, để cành lá cùng màu sắc đóa hoa rõ ràng lên. Nhưng có kinh nghiệm lần này, lần sau lại điều sắc cho nến thì đơn giản tiết kiệm được nhiều thời gian hơn.
Lần này khuôn mẫu đơn Lục Thiều điêu khắc rất có cảm giác lập thể. Sau khi nàng làm xong cây nến, nhìn Mẫu Đơn cảm giác rất giống là thật nhưng vẫn thiếu chút vận vị và cảm giác sinh động, cho nên Lục Thiều lại điêu khắc một phen. Trải qua tay của hắn điêu khắc ra, liền hoàn mỹ hơn rất nhiều.
Kiều Diệp bỏ nến mẫu đơn vào hộp gỗ, hỏi Lục Thiều: “Là ngươi đưa cho Kỷ Tùng Bách, hay là để hắn tới lấy?”
Lục Thiều suy nghĩ một chút: “Ngày mai ta vừa vặn muốn đi huyện thành một chuyến, ta thuận tiện đưa đi.”
Kiều Diệp biết hắn thường xuyên đi huyện thành, giúp huyện lệnh ra chủ ý đối phó Liêm gia, cân bằng với mấy gia tộc huyện thành.
Hiện tại hắn rất được huyện lệnh yêu thích cùng trọng dụng. Ngoài ra, hắn còn phát triển một cỗ thế lực ở huyện thành. Còn ra cửa hai lần, hai ba ngày không về nhà.
Kiều Diệp chưa bao giờ chủ động hỏi hắn đi làm gì, mà hắn cũng không che giấu ở trước mặt nàng.
Nàng suy nghĩ một chút nói: “Vậy ta đi cùng với ngươi, ta cũng vừa vặn đi thăm lão thái thái.”
Lão thái thái đi huyện thành gần một tháng. Cách mỗi hai ngày, bọn Đại Lang đi bán nhang muỗi, nàng đều sẽ bảo bọn họ đưa đồ ăn, bánh ngọt cho mấy người lão thái thái. Nghe đám người Đại Lang nói, ngũ phòng huyện thành hiện tại rất náo nhiệt.
Hôm nay vừa vặn nàng không có việc gì, cũng đi xem náo nhiệt, thuận tiện quan tâm lão thái thái một chút, cùng với tìm hiểu tin tức.
Lục Thiều nhìn ra suy nghĩ của nàng, cười nói: “Được, chúng ta cùng đi.”
Sáng sớm hôm sau.
Kiều Diệp bảo Lục tam tẩu làm không ít đồ ăn, tự mình mang theo đi huyện thành. Hôm nay không đi vào trong thôn dùng tiền ngồi xe bò, mà là để Đại Hắc kéo xe.
Đại Hắc chính là con trâu rừng lớn kia, tiểu Hắc thì là tiểu ngưu. Đây là tên nàng đặt cho hai con trâu rừng, đơn giản lại dễ phân biệt.
Xe bò là do gần đây Lục lão đại dành thời gian làm. Theo đề nghị của Kiều Diệp, còn cố ý dựng một cái lều xe, trời mưa có thể che mưa, còn có thể che nắng. Hai ngày trước xe đã làm xong nhưng ba người Đại Lang không khống chế được Đại Hắc, kêu nó đi, nó căn bản không để ý.
Kiều Diệp cũng sợ sau khi con trâu quậy phá này ra ngoài, không nghe lời đám người đại lang thì phiền toái. Hôm nay vừa vặn nàng mang theo chúng nó ra ngoài tản bộ một vòng, để chúng nó nhận biết đường, cũng nhận rõ sự thật về sau phải kéo xe.
Ở trước mặt Kiều Diệp, bất kể là Đại Hắc hay là Tiểu Hắc, đều đặc biệt ngoan ngoãn nhu thuận. Đóng xe liền ngoan ngoãn cho đầu vào tròng.
Đám người Lục lão đại thấy vậy thì cảm thấy kỳ lạ không thôi: “Hai con trâu này quá tinh ranh, cũng biết sợ ai.”
Hai con trâu này rất biết dày vò cùng nhìn người mà làm việc. Nếu như là tức phụ Ngũ Lang và Ngũ Lang đến, hai con trâu cũng rất ngoan ngoãn rất nghe lời, bảo làm gì cũng làm.
Tiểu Hắc còn đặc biệt dính thê tử của Ngũ Lang, chỉ cần nàng vừa đến hậu viện liền thân mật cọ cánh tay. Nhưng đổi thành người khác trong nhà, cho dù dùng đồ ăn dụ dỗ, hai con trâu đều không quan tâm bọn họ. Nếu như không kiên nhẫn, còn có thể hung dữ với bọn hắn.
Bọn họ chưa từng gặp qua trâu thông minh tinh ranh như vậy. Bất quá mặc dù bị đối đãi khác nhau nhưng lấy hai con trâu này ra khoe khoang, liền có thể khiến cho rất nhiều thôn dân hâm mộ. Khiến cho bọn họ rất vui vẻ cùng đắc ý. Bởi vậy người Lục gia chẳng những không ghét hai con trâu này, ngược lại còn rất yêu quý chúng nó.