Tiểu ngưu thấy thế lập tức cúi đầu, uống cạn nước trong tay nàng, còn lộ ra dáng vẻ rất nhân tính hóa vui mừng cùng hưởng thụ. Nhưng rất nhanh, tiểu ngưu lại đột nhiên giống như xù lông, ngẩng đầu trừng mắt về phía sau Kiều Diệp.
Con trâu lớn đang nằm cũng xao động bất an, giãy dụa lung la lung lay đứng lên. Tiến lên vài bước, chắn Kiều Diệp và tiểu ngưu ở phía sau.
Kiều Diệp quay người lại, quả nhiên thấy đại mãng bò về phía này, lè lưỡi rắn về phía Đại Ngưu và tiểu ngưu, dáng vẻ như rất không vui khi muốn công kích.
Hiển nhiên phát hiện hai con trâu đều đang uống linh thủy nó muốn uống, nó liền sinh ra ý nghĩ muốn cướp lấy ‘thú hai chân’.
Muốn cướp tới, phương pháp đơn giản nhất, dĩ nhiên là giết chết hai con trâu. Dù sao trâu vốn cũng ở trên thực đơn của đại mãng, cho nên hai con trâu mới có thể phản ứng lớn như vậy.
Kiều Diệp đương nhiên không thể để cho ba con sủng vật mình chuẩn bị thu phục đánh nhau. Vì vậy lập tức đi lên trước, chỉ chỉ đại mãng, ra hiệu nó không được phép tiến lên.
Đại mãng có thể cảm giác được động tác của Kiều Diệp mặc dù nó rất khó hiểu nhưng vẫn dừng lại động tác bò.
Kiều Diệp tiến lên, cũng vươn tay đặt lên miệng nó, chỉ cần con rắn này không ngốc muốn tiếp tục uống linh thủy, thì không có khả năng cắn tay của nàng. Đương nhiên, nàng cũng không bỏ đi phòng bị, chỉ cần nó dám cắn, nàng sẽ ra tay đập nó thêm một lần nhưng hiển nhiên, con đại mãng này rất thông minh, giống như đã thành tinh.
Nó lập tức nắm tay Kiều Diệp, uống từng ngụm từng ngụm linh thủy. Chờ Kiều Diệp không cho ăn nữa, mới không nỡ mà dời đầu khỏi tay của nàng.
Kiều Diệp thì đưa tay sờ đầu của nó. Nó chẳng những không có trốn, còn cọ cọ tay của nàng, dáng vẻ vô cùng thân mật.
Kiều Diệp dở khóc dở cười: “Vì linh thủy, ngươi ngay cả làm nũng cũng biết.”
Đại Ngưu nhìn thấy thú hai chân thân cận với đại mãng, không bị đại mãng quấn lấy nuốt vào, rất khó hiểu.
Tiểu ngưu thì không vui khi đại mãng uống nhiều linh thủy như vậy, hung hăng kêu với nó, còn một bộ muốn xông lên húc đại mãng, thật sự là nghé con không sợ trăn. Đại mãng cũng làm ra trạng thái phòng bị và công kích.
Kiều Diệp vỗ vỗ đầu đại mãng: “Không cho phép công kích, về sau các ngươi chính là hảo huynh đệ.”
Đại mãng dĩ nhiên nghe không hiểu, nghiêng đầu nhìn nàng một cách khó hiểu. Kiều Diệp lại vỗ vỗ đầu nó, sau đó đi trở về trước mặt tiểu ngưu, cũng vỗ vỗ đầu của nó. Tiểu ngưu cũng có chút ngơ ngác nhìn Kiều Diệp.
Kiều Diệp nói với nó: “Về sau ngươi và Đại Mãng ca này chính là huynh đệ, phải ở chung cho tốt.” Còn so so mấy động tác.
Tiểu Ngưu không hiểu nhưng nó không sợ Kiều Diệp, còn muốn gần gũi với nàng. Sau đó dùng đầu trâu nhẹ nhàng ủi nàng một cái.
Kiều Diệp sờ đầu trâu của nó, lại đút cho nó hai ngụm linh thủy. Đại mãng phát hiện, lập tức muốn tới công kích.
Kiều Diệp lập tức quay người, lại làm ra động tác khiến nó dừng lại nhưng đại mãng vẫn bò về phía bên này.
Kiều Diệp ngay trước mặt nó, trực tiếp đổ linh thủy trong tay xuống đất. Khiến cho đại mãng không vui phát ra tiếng “xì xì” đối với nàng nhưng lại không động đậy nữa.
Sau đó, Kiều Diệp vỗ vỗ con trâu lớn, để nó nằm xuống nghỉ ngơi. Đại mãng cách đó không xa nhìn chằm chằm bên này. Tiểu ngưu nằm nhoài bên cạnh Đại Ngưu và Kiều Diệp, phòng bị nhìn đại mãng.
Tiếp theo Kiều Diệp đi chặt một ít dây leo, bện một tấm lưới, bỏ con báo đã chết vào, chuẩn bị kéo xuống núi.
Bộ lông này nếu cứ để mục nát như vậy, quá lãng phí. Hơn nữa nàng muốn mang hai con trâu rừng trở về nuôi, chỉ sợ thôn dân cũng nổi lên tâm tư, sau đó chạy lên núi bắt trâu rừng, không phải nàng sợ bọn họ nuôi trâu rừng, mà là sợ bọn họ vì vậy gặp nạn, trách đến trên người nàng. Cho nên mang con báo về, cũng có thể nhắc nhở bọn họ trâu rừng rất hung hãn.
Khoảng một canh giờ, Kiều Diệp cảm giác con trâu lớn khôi phục không ít, vì vậy nàng liền lấy linh thủy, dẫn đại ngưu tiểu ngưu cùng nàng xuống núi.
Về phần đại mãng, nàng không định mang nó về, bây giờ còn chưa phải lúc. Ở chỗ sâu trong rừng, khi cách giữa sườn núi còn có một đoạn.
Kiều Diệp dùng cành cây trên mặt đất, dùng sức vạch một đường.
Mãng xà lớn đi theo vượt qua vạch, nàng liền vốc một vốc linh tuyền đổ trên mặt đất, đẩy đại mãng trở về. Nó biểu hiện ngoan liền cho nó một vốc linh tuyền.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, đại mãng cũng hiểu. Bản thân nó không thể vượt qua vị trí kia. Nếu không thú hai chân sẽ không cho nó linh thủy uống, vì vậy liền thật sự không có vượt qua vị trí kia.
Kiều Diệp sờ đầu nó, khích lệ nói: “Bé ngoan, vậy là được rồi. Ngươi cứ ở yên trong núi, đợi ta sửa xong phòng ốc, có thể có chỗ dung thân cho ngươi, rồi dẫn ngươi về.”
Nàng vừa nói, còn vừa so động tác: “Nhưng sau này ta sẽ thường xuyên rút thời gian tới thăm ngươi, cho ngươi ăn linh thủy.”
Mãng xà chủ yếu là dựa vào nhiệt mẫn cảm mà biết, cũng chính là mang kính hồng ngoại nhìn thế giới. Bởi vì nàng có nhiệt độ, động tác của nàng, nó đều có thể cảm giác được.
Rắn không có tai ngoài, không thể nghe thấy giọng nói của nàng giống như những động vật khác nhưng tai trong của nó có thể cảm giác được âm thanh và nhịp điệu tần suất, cũng dựa vào loại cảm giác này để phán đoán âm thanh, cho nên một lúc sau, nó có thể “nghe hiểu” ý nghĩa của nàng.
Tuy rằng đại mãng và hai con trâu hiện tại đều nghe không hiểu lời của nàng nhưng nàng vẫn kiên trì nói với bọn chúng. Chờ thời gian dài, lấy sự thông minh của bọn chúng nhất định có thể nghe hiểu.
Đại mãng căn cứ vào cảm giác Kiều Diệp lặp lại động tác và âm thanh, cũng ước chừng biết ý của nàng. Đặc biệt là hiểu, không thể vượt qua chỗ đó. Nếu không sẽ không có linh thủy để uống. Tiếp theo Kiều Diệp đẩy nó về rừng sâu, nó chỉ cần đi trở về, liền cho nó khẳng định, khen thưởng một ngụm linh thủy nhưng khi nó đuổi theo, linh thủy sẽ bị đổ mất, cũng bởi vậy giày vò qua lại nửa canh giờ, Kiều Diệp mới thuận lợi mang theo hai con trâu xuống núi.
Đại mãng tuy rằng vòng qua đuổi lại nhưng lại rất thông minh thức thời không có vượt qua một đường Kiều Diệp vạch kia.
Chờ Kiều Diệp và hai con trâu biến mất trong rừng, đại mãng mới chậm rãi quay đầu trở về hang ổ.
Kiều Diệp thì dẫn theo Đại Ngưu và Tiểu Ngưu xuống núi. Một đường còn không ngừng nói chuyện với hai con trâu. Đối với hai con trâu, nàng cũng đồng dạng lợi dụng linh thủy để huấn luyện chúng nó.
Thủ thế và lời nói gì là có thể, cái gì là không cho phép. Một khi phạm vào cấm địa, vậy thì linh thủy sẽ bị đổ đi. Chờ đến lúc sắp đi đến chân núi, hai con trâu đã có thể hiểu được một chút ý tứ của Kiều Diệp.
Trên ngọn núi này cũng có quả Thông, cho nên gần đây không ít thôn dân sẽ lên núi hái quả Thông. Đương nhiên, cũng chỉ là hoạt động ở giữa sườn núi trở xuống.
Nhìn thấy Kiều Diệp mang theo hai con trâu rừng hùng tráng từ trong núi đi ra, các thôn dân đều kinh ngạc không thôi. Mọi người chào hỏi nàng một tiếng.
Lúc này mới tò mò hỏi: “Tức phụ Ngũ Lang, trâu của ngươi từ đâu tới?”
Kiều Diệp cũng không giấu diếm: “Ta vào núi sâu hái thuốc, vừa vặn gặp được bọn chúng, liền đem bọn chúng mang về nuôi.”
Các thôn dân ai nấy đều giật mình không thôi: “Mang về nuôi? Chúng ta nghe A đại thúc nói, đàn trâu rừng trong núi sâu rất hung dữ, ngay cả hổ báo cũng có thể bị húc chết.”
Nếu người tiếp cận đàn trâu rừng, sẽ bị trâu húc giẫm chết, cũng bởi vậy thôn dân trong mấy thôn đều biết, trong núi sâu có một đám trâu rừng cường tráng nhưng không ai dám đi bắt.
Tiếp theo lại nhịn không được hỏi: “Mang về có thể nuôi được sao?”
Nhìn hai con trâu này, liền cho bọn hắn một loại cảm giác dã tính khó thuần rất hung hăng.
Đại ngưu kia nhìn ra được bị thương nhưng khí thế lại không yếu, hai mắt lớn phòng bị trừng mắt nhìn bọn họ.
Con nhỏ kia cũng một bộ hung tướng, giống như là chỉ cần bọn họ dám làm gì, bất cứ lúc nào cũng có thể đi lên húc đầu vào người khác. Cho nên tức phụ Ngũ Lang muốn nuôi trâu rừng, bọn họ có chút không thể tưởng tượng nổi, cũng cảm thấy khả năng không lớn. Loại trâu rừng này dã tính lớn như vậy, làm sao có thể ngoan ngoãn như trâu nhà.
Kiều Diệp nhìn ra được ý nghĩ của bọn họ, vì vậy giơ tay lên với tiểu ngưu.
Tiểu ngưu lập tức tới cọ cọ lòng bàn tay của nàng, thậm chí còn liếm liếm. Nơi này còn lưu lại mùi vị của linh thủy.
Kiều Diệp thuận thế xoa đầu to của nó, nói với các thôn dân: “Các ngươi cũng thấy đấy, bọn chúng rất ngoan đấy.”