Thời điểm then chốt còn không phải, phải cùng nàng ta hợp chung một chỗ.
Nàng ngược lại không nói ra, dù sao về sau là quan hệ kết minh.
Nàng nói: “Được, vậy ngươi phải nhanh quyết định. Nếu không ta liền đi tìm người khác.”
Ôn Thu Mai gật đầu: “Được.”
Buổi chiều, Ôn Thu Mai đi thôn Kiều Diệp, tình cờ gặp Tống Thiếu Dương.
Vừa vặn Tống Thiếu Dương từ huyện thành trở về, khoác một chiếc áo lông cáo lộng lẫy, đầu đội ngọc quan dung mạo tuấn lãng, dáng người thẳng tắp cưỡi trên lưng ngựa. Phía sau còn có một đội hộ vệ cưỡi ngựa, rất có khí thế. Thoáng cái đã vào trái tim Ôn Thu Mai. Thì ra đây chính là quý công tử mà Kiều Tiểu Liên nói, quả nhiên rất tuấn. Nhìn cách ăn mặc và dáng vẻ này, thân phận quả thật không giống như thấp. Lựa chọn giữa nam nhân tuấn tú như vậy và nam nhân hơn bốn mươi. Nếu đều là làm tiểu thiếp, vậy nàng ta đương nhiên phải chọn người trước.
Ôn Thu Mai không rời đi ngay, mà là khi Tống Thiếu Dương sắp cưỡi ngựa đi ngang qua gần đó. Đột nhiên giả bộ trẹo chân, mềm nhũn ngã xuống đất, bày ra tư thế dịu dàng nhất xoa chân, chỉ tiếc Tống Thiếu Dương lại giống như mù, chỉ liếc nàng ta một cái, liền dời ánh mắt cưỡi ngựa dẫn người đi.
Tống Thiếu Dương người này khi thương hương tiếc ngọc, sẽ rất ôn nhu rất quý hoa nhưng một khi chán, sẽ rất vô tình, thậm chí tuyệt tình. Tùy ý phu nhân hắn ra tay độc ác. Đối với nữ nhân không hứng thú, càng là không nhấc lên nổi ý nghĩ thương hoa. Loại nữ nhân giống như Ôn Thu Mai, cố ý muốn câu dẫn hắn, ở kinh thành cũng không ít.
Hắn cũng không phải chỉ cần có nữ nhân đưa tới cửa, hắn sẽ hạ miệng. Hắn cũng rất kén chọn, trừ phi là có ích lợi khúc mắc không thể không đi ứng phó, nếu không hắn hết thảy đều lười để ý.
Thấy Tống Thiếu Dương cưỡi ngựa rời đi, không hỏi mình có cần giúp đỡ hay không, Ôn Thu Mai rất là không vui nhưng cũng càng muốn để nam nhân như vậy, về sau sủng ái chính mình, vì thế nàng đứng lên rời khỏi thôn, trực tiếp đi huyện thành, tìm người của cô cô nàng ta phái tới, làm bộ là vì muốn lộ ra tin tức với đối phương. Ví dụ như có một quý công tử tên Tống Thiếu Dương, từ kinh thành đến vì Kiều Diệp. Thuận thế liền hỏi thăm được thân phận của Tống Thiếu Dương, mới phát hiện thân phận của Tống Thiếu Dương quả thật cao quý. Gia gia và cha đều là quan lớn, chính hắn cũng đã là cử nhân, nghe nói còn là nhân tuyển đứng đầu khoa khảo trạng nguyên sang năm.
Nhân vật phong lưu như vậy, sao có thể không khiến nàng ta động tâm cho được. Trong lòng càng có chút oán giận cô cô ruột. Rõ ràng có thể có nhân tuyển tốt hơn, lại muốn nhét nàng ta cho nam nhân hơn bốn mươi tuổi, quá đáng.
Sau này nếu nàng ta thật sự được Tống Thiếu Dương thu, cũng phải đề phòng cô cô của nàng ta một chút. Nàng ta cũng không muốn bị đối phương lợi dụng. Nếu có cơ hội, ngược lại có thể mượn dùng thân phận cô cô của nàng ta, nâng thể diện nàng ta ở trước mặt Tống Thiếu Dương lên.
Nàng ta không biết, Ôn Hương Liên vốn dĩ muốn đưa nàng ta cho Giang Dực Kỳ. Thân phận của vị kia lại quý trọng hơn Tống Thiếu Dương nhiều. Chỉ tiếc Kiều Vũ không cho mặt mũi ép buộc trở về, bà ta căn bản không cách nào trèo lên Trấn Quốc Công phủ. Gần đây lại bị lão phu nhân cùng con riêng thay đổi thu dọn. Vũ Chí Hành ở trên triều đình, cũng bị đám người Dực Vương chèn ép khắp nơi, cũng làm cho Ngũ hoàng tử càng ngày càng thất vọng đối với Vũ Chí Hành, không hề coi trọng giống như trước đây. Khiến Vũ Chí Hành và Ôn Hương Liên đều lo lắng. Vừa vặn Ngũ hoàng tử muốn lôi kéo một quan tứ phẩm, vì thế Ôn Hương Liên liền nghĩ đến cháu gái nhan sắc không tệ.
Vũ Chí Hành cũng nhận lấy công việc lôi kéo người này. Hắn muốn biểu hiện tốt ở trước mặt Ngũ hoàng tử, không muốn bị gạt sang một bên, cũng đồng ý với chủ ý của thê tử. Sai người truyền tin cho Ôn gia, sau năm mới liền sai người tới đón Ôn Thu Mai đi kinh thành.
Người Ôn gia đương nhiên sẽ không phản đối, còn lấy làm kiêu ngạo. Nghĩ đến lúc đó có thể ở trên người quan tứ phẩm kia vớt được bao nhiêu lợi ích.
Sau khi Ôn Thu Mai về nhà cũng không nói chuyện này cho người Ôn gia. Dù sao bây giờ người Ôn gia bị cô cô của nàng ta khống chế lợi hại. Nàng ta chỉ sợ không cẩn thận tiết lộ tiếng gió, khiến người của cô cô của nàng ta ở trước năm trước liền mang mình đi. Trong lòng cũng sinh ra càng nhiều oán khí với Ôn Hương Liên.
Hai ngày sau, Ôn Thu Mai đi tìm Kiều Tiểu Liên, nói đồng ý chuyện kết minh.
Kiều Tiểu Liên lại đề xuất hay là kéo theo Lục Châu Lam. Dù sao tâm cơ của Lục Châu Lam tương đối lợi hại, có thể nghĩ ra cách tốt hơn để đối phó với nữ nhân ở hậu viện của Tống Thiếu Dương, hơn nữa hiện tại Lục Châu Lam đã bị hủy hoại toàn bộ thanh danh, bọn họ ở trước mặt đối phương, cũng có thể có thêm một phần cảm giác về sự ưu việt, nếu chỉ có hai người bọn họ, sợ là liên thủ cũng không quá dễ dàng đối phó với nữ nhân khác của Tống Thiếu Dương.
Ôn Thu Mai vốn không muốn kéo theo Lục Châu Lam nhưng cũng cảm thấy Kiều Tiểu Liên nói có lý. Nếu đã có nhiều nữ nhân đi cướp Tống Thiếu Dương như vậy, cũng không sao cả. Thêm một người liên thủ, cùng đi kinh thành cũng dễ kết minh đối phó nữ nhân khác. Về phần sau này có xung đột lợi ích, cùng với tranh đoạt sự yêu thích của Tống Thiếu Dương như thế nào, vậy phải xem ai lợi hại hơn. Dù sao nàng ta đối với mình rất có lòng tin.
Hai ngày sau, Kiều Tiểu Liên đến tìm Kiều Diệp, nói đã lôi kéo Ôn Thu Mai, cũng hỏi thăm Kiều Diệp, nàng có thể kéo theo Lục Châu Lam hay không. Chủ yếu là Kiều Diệp và Lục Châu Lam có thù oán, nàng ta sợ mình tự tiện quyết định, khiến Kiều Diệp không vui, sẽ không giúp nàng ta.
Kiều Diệp không đồng ý cũng không phản đối, bộ dáng rất không sao cả. Ý tứ là tùy Kiều Tiểu Liên tự mình lựa chọn, cũng kể chuyện hậu viện của Tống Thiếu Dương, cùng với điểm yếu kia nói cho Kiều Tiểu Liên biết. Điều này làm cho Kiều Tiểu Liên giật mình một phen. Thật sự không ngờ Tống công tử tuấn lãng cao quý như thế, lại còn có đam mê như vậy, thật sự là người không thể nhìn bề ngoài. Nhưng cũng không quá để ý, nữ nhân dạng gì đến tranh, đều không khác nhau lắm.
Lại qua mấy ngày, Kiều Tiểu Liên tìm được một cơ hội Lục Châu Lam và Úc Uyển Chi cùng ra ngoài, chặn người lại.
Lục Châu Lam gần đây ở lão Úc gia, cuộc sống trôi qua sắp sụp đổ rồi. Trước kia bà ngoại thường xuyên gọi nàng ta là tâm can, bây giờ đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt. Chẳng những đủ loại châm chọc, còn muốn để nàng ta mỗi ngày làm việc. Làm không tốt thì không cho cơm ăn, thậm chí còn có thể bị dùng dây leo quất. Hôm qua nàng ta còn trong lúc vô tình nghe lén được vợ của Úc lão lục xúi giục đám bà ngoại nàng ta muốn gả nàng ta cho một kẻ ngốc ở thôn bên cạnh chỉ vì một khoản bạc mà trước kia nàng cũng chướng mắt, làm lễ hỏi.
Mẹ nàng ta cũng không giúp được, bởi vì bà cũng gặp đãi ngộ không khác lắm. Mẹ nàng ta chẳng những bị ép làm việc, bị nữ nhân mấy phòng trào phúng, còn muốn gả mẹ nàng ta cho một lão góa vợ, đổi một khoản lễ hỏi. Úc gia này đã quyết định, còn ngoài miệng nói là muốn tốt cho nương nàng ta, nói hiện tại thanh danh của nương nàng ta đều bại hoại, còn có thanh danh xấu là Tang Môn Tinh, người tốt căn bản không muốn cưới. Mẹ nàng ta đương nhiên không muốn gả. Hôm trước sau khi náo loạn một phen, liền bị mấy cữu cữu đánh, còn bắt đầu thương lượng hôn sự với lão góa kia. Hôm qua lúc nàng ta nghe lén, ngay cả ngày cưới cũng định, ngay tháng sau.
Sau khi ta nàng nói cho nương nàng ta biết, nương nàng ta cũng sắp sụp đổ, nói mấy năm nay đối với nhà mẹ đẻ dán tim dán phổi, không ngờ sẽ bị bọn họ bán. Lục Châu Lam đối với điểm này cũng rất khinh thường. Trước kia nàng ta vẫn luôn có ý kiến với mẹ nàng ta về việc giúp đỡ nhà mẹ đẻ, cảm thấy những người này không đáng. Dù sao năm đó bọn họ bị đuổi ra khỏi Chu gia, trở lại Úc gia cũng không dễ chịu gì. Nếu không phải mẹ nàng ta câu dẫn được Lục Thanh Vinh, sợ là đã sớm bị bán cho lão góa vợ rồi nhưng mẹ nàng ta chính là không nghe, còn ra sức nói người nhà mẹ đẻ không phải cố ý,..vân vân.. Dù sao cũng giống như Kiều Diệp mắng là Phù Đệ Ma. Bây giờ bị tính kế bán đi, cũng là tự tìm. Nàng ta không muốn gả cho kẻ ngốc, cho nên muốn tìm cơ hội tự cứu mình.
Hôm nay liền kiếm cớ, nói với người của Úc gia, phải dẫn mẹ nàng ta đi gặp lang trung, hai mẹ con mới có thể đi ra. Sau đó liền bị Kiều Tiểu Liên ngăn cản.