Một bên khác, kịch viện lớn nhất kinh thành.
Nam tử lúc trước không cẩn thận đụng phải Lục Thiều, giờ đang đứng trong một thư phòng, phía trước hắn ngồi một nam tử trẻ tuổi.
Nam tử hát hí khúc cung kính nói: “Ngũ thủ lĩnh, hôm nay ta vô tình đụng phải Lục Thiều. Ta nhân cơ hội thử một chút, hắn giống như không có võ công. Cho dù có, cũng không có khả năng là đối thủ của nhiều người như vậy. Cho nên người giết nhị thủ lĩnh, hẳn không phải hắn.”
Người được gọi là ngũ thủ lĩnh, trầm mặt nói: “Ta biết, người giết ca ta, tám chín phần mười là Kiều Diệp.”
Danh giác ngẩn người: “Kiều Diệp? Đúng là nghe nói nàng có khí lực tương đối lớn, nhưng muốn đối phó đám người Nhị thủ lĩnh, còn phản sát, nàng có thể làm được sao? Hẳn là người của phản vương làm.”
Nhị thủ lĩnh là ca ca ruột của Ngũ thủ lĩnh, vẫn luôn tra trước đó ai là hung phạm giết Nhị thủ lĩnh. Hắn không tin Kiều Diệp có thể làm được.
Ngũ thủ lĩnh trả lời: “Ta thu được tin tức người bên phía Phản Vương truyền đến, bọn ca ta chủ yếu là bị trâu rừng húc chết cùng giẫm chết. Mà chỉ có Kiều Diệp có thể khống chế những con trâu rừng kia. ”
Hắn híp mắt lại nói: “Phu thê Kiều Diệp và Kiều Vũ đều không thể giữ lại. Không chỉ là thù của nhị ca ta, còn có sự tồn tại của bọn họ phá hủy không ít kế hoạch của chúng ta. Nếu không phải thuốc của Kiều Diệp, thái tử đã sốt rét chết rồi.”
Thái tử bị sốt rét tất nhiên không phải ngoài ý muốn, mà là người của bọn họ làm. Mang con muỗi hút máu người sốt rét, vụng trộm để vào chỗ thái tử ở. Ai biết người vốn hẳn phải chết, chẳng những nhặt về được cái mạng, còn phá hủy bố trí của bọn họ ở Quỳnh Châu. Nếu Thái tử chết, lấy sự coi trọng của Hoàng đế đối với Thái tử, khẳng định sẽ bị tức giận đến bệnh nặng một trận. Thám tử bọn họ ẩn núp trong cung có thể hành động, nhân cơ hội lấy mạng cẩu hoàng đế. Cuối cùng chỉ có thể tra được, cẩu Hoàng đế là chết bệnh.
Hiện tại Thái tử không chết, rất nhiều kế hoạch của bọn họ đều bị quấy nhiễu. Kiều Diệp còn có thể làm nhiều đồ vật mới lạ và biện pháp kiếm tiền như vậy, trước đó giúp Thất hoàng tử làm náo động được phong vương. Nếu tiếp tục như vậy nữa, đối với bọn họ cũng không có lợi.
Đối với người như vậy, thái độ của bọn họ từ trước đến nay cũng chỉ có một. Nếu không để bọn họ sử dụng, thì chỉ có thể làm người chết.
Kiều Diệp hại chết nhị ca của hắn, lại phá hỏng nhiều chuyện của bọn họ như vậy, chuyện trước là không thể nào. Vậy chỉ có thể chết, còn Lục Thiều càng thần bí, âm thầm bồi dưỡng một số thế lực mà bọn họ không tra ra được. Tổ thổ phỉ mà bọn họ dùng để yểm hộ thân phận lúc trước bị tận diệt, lần này hắn chính là ra ngoài thăm dò việc này, vừa mới hồi kinh.
Hắn tra được một số dấu vết nhúng tay của Lục Thiều. Khẳng định là vì Kiều Diệp báo thù ám sát, cố ý cảnh cáo bọn họ. Bây giờ Lục Thiều khoa cử liên tiếp đứng đầu. Nếu sau này đỗ tiến sĩ vào quan trường nữa thì không có lợi cho họ, còn có Kiều Vũ, chẳng những cứu được Giang Dực Kỳ vốn cũng phải chết, còn liên tiếp lập công ở biên cảnh. Đem bố cục của bọn họ ở biên cảnh, tất cả đều quấy nhiễu.
Hôm qua hắn vừa nhận được tin tức, Kiều Vũ lại thu phục được một tòa thành trì tiền triều của bọn họ bị mất. Chờ tin tức này truyền về kinh thành, sau khi truyền khắp Đại Dần, sẽ để cho dân chúng càng tin phục triều đình hiện tại. Độ khó khi bọn họ gây chuyện khắp nơi, lại phải tăng lên. Cho nên Kiều Vũ cũng phải chết, còn có thù của nhị ca hắn, hắn tuyệt đối phải báo. Bất kể nhị ca của hắn có phải là Kiều Diệp động thủ giết hay không nhưng đều bởi vì Kiều Diệp mà ra, cho nên món nợ này, hắn đều ghi tạc trên người Kiều Diệp.
Danh giác vừa nghe: “Vậy Kiều Diệp rất có thể chính là hung phạm. Chúng ta có nên dẫn nàng ra hay không, sau đó…”
Hắn nói xong, làm một động tác cắt cổ nhưng Ngũ thủ lĩnh lại lắc đầu: “Không được, ở kinh thành trực tiếp ám sát nàng quá mạo hiểm. Chúng ta phải mượn dao giết người. Dù sao Kiều Diệp hẳn phải chết nhưng người động thủ phải là người khác mới được.”
Hắn vuốt vuốt chén trà trong tay: “Cho người thử tiếp xúc với Ôn Hương Liên, nữ nhân này có lẽ có chút tác dụng. Còn có Tống Thiếu Dương bên kia, hắn không phải ngấp nghé Kiều Diệp, muốn thu nàng vào hậu viện sao. Người này cũng có thể dùng được. Nghĩ biện pháp truyền tin tức này vào trong tai Tống Thiếu Dương phu nhân, thêm mắm thêm muối, nói Tống Thiếu Dương thật lòng với Kiều Diệp. Không chỉ muốn thu Kiều Diệp, còn muốn cưới hỏi đàng hoàng với Kiều Diệp. Dù sao với tính tình của Kiều Diệp và thân phận con gái nuôi của Vĩnh An quận chúa, không có khả năng làm thiếp. Với tính tình của nữ nhân kia, chắc chắn sẽ không bỏ qua Kiều Diệp, để cho Tống Thiếu Dương thật sự thu.”
Nữ nhân trước kia Tống Thiếu Dương đưa đến hậu viện, cơ bản đều là chơi đùa, cũng không phải là chơi thật. Chán thì mặc kệ, cho nên phu nhân của Tống Thiếu Dương mới có thể dễ dàng tha thứ nhưng nếu Tống Thiếu Dương làm thật, còn muốn cưới vào cửa thì sao? Vậy khẳng định chính là một phen so đo khác.
Danh giác gật đầu: “Được, ta sẽ an bài.”
Hắn hỏi: “Còn muốn người của chúng ta tiếp tục câu dẫn Lục Thiều không?”
Năm ngón tay của thủ lĩnh gõ mấy cái lên bàn: “Tiếp tục đi, người dù sao đều đã tới kinh thành. Nhưng có thể thay đổi sách lược, cái trước đó rõ ràng không được.”
Danh giác cung kính hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Ngũ thủ lĩnh ngoắc ngoắc tay với Danh giác. Danh giác đi qua, Ngũ thủ lĩnh kề tai nói vài câu. Đầu tiên là Danh giác ngây ra, sau đó cười nói: “Chiêu này của Ngũ thủ lĩnh cao minh. Ta sẽ đi truyền tin tức cho nàng.”
Ngũ thủ lĩnh nói: “Chỉ cần chúng ta ở kinh thành có thể diệt trừ Kiều Diệp, Lục Thiều. Kiều Vũ bên kia tất sẽ chịu ảnh hưởng.”
Kiều Vũ rất quan tâm đến muội muội Kiều Diệp này. Nếu Kiều Diệp chết, Kiều Vũ nhất định sẽ đau buồn và bị ảnh hưởng. Người của bọn họ ở biên cảnh bên kia sẽ có thể tìm cơ hội ra tay với Kiều Vũ.
Hắn lại nhấn mạnh đầy ẩn ý: “Chỉ cần làm thành, chúng ta nhất mạch này lại có thể lập công. Chủ tử tương lai luận công ban thưởng, chúng ta sẽ mạnh hơn mạch khác.”
Bọn họ tổng cộng có sáu thủ lĩnh, mỗi người phụ trách một mạch. Cũng không ít lần lén cướp công nhau. Nếu chủ tử thành đại sự, đem giang sơn Tiêu gia đẩy ngã, mà leo lên vị trí Đế Vương, những người bọn họ cũng là khai quốc công thần, lập công lớn, tương lai được phong làm vương khác họ cũng có khả năng.
Danh giác nghe xong cũng có chút kích động: “Vâng, chúng ta nhất định làm tốt những việc này, diệt trừ phu thê Kiều Diệp.”
Vợ chồng Kiều Diệp chủ động đưa tới cửa kinh thành, cũng đừng trách bọn họ tiên hạ thủ vi cường. Ai bảo vợ chồng Kiều Diệp không biết điều.
Ngũ thủ lĩnh khoát tay: “Được, ngươi đi đi.”
Mà lúc này, Ôn Hương Liên cũng trở về Bá phủ, cũng đem tao ngộ hôm nay, khóc lóc kể lể với Vũ Chí Hành.
Vũ Chí Hành cũng thầm hận Kiều Diệp không biết điều, lần nữa hối hận lúc trước không có giết hai tiểu tiện chủng. Đối với chuyện Ôn Hương Liên muốn đi tìm lão phu nhân, hắn là đồng ý, chỉ là lần này không đi cùng nàng ta, sợ lão phu nhân thấy hắn bảo vệ Ôn Hương Liên không vui.
Vũ Chí Hành đồng ý, Ôn Hương Liên liền mang theo Nhũ mẫu đi viện lão phu nhân.
Lần này Vũ Hướng Huy cũng nhận được tin tức của Giang Dực Lân, đi ra ngoài theo ước hẹn.