Ám vệ trước đó đã đến bẩm báo, nữ nhân này trước đó vẫn ở lại huyện thành bên cạnh, còn chưa hồi kinh. Bây giờ nghe Giang Ký An tìm được mình, liền không kịp chờ đợi đi theo, cũng đại biểu Giang Ký An đi huyện bên cạnh đón đối phương trước rồi mới tới.
Trước kia không chú ý những chi tiết này, cũng có thể là không muốn chủ động đi nghĩ. Bây giờ không thèm để ý nữa, ngược lại thấy rõ ràng.
Rất nhanh, ánh mắt của nàng ta rời khỏi người Thủy Thu Lan, rơi vào trên người Giang Ký An. Từ bộ dáng này của hắn có thể nhìn ra, gần đây hắn bôn ba chạy đi rất lợi hại. Nếu đổi thành trước kia, chắc chắn bà sẽ rất đau lòng.
Hiện tại chẳng những không có loại cảm giác này, còn cảm thấy hỗn đản này phát hiện quá nhanh, giày vò hắn quá ít. Quả nhiên, cũng không có tình cảm gì là không thể buông xuống.
Nàng rất nhanh thu hồi ánh mắt. Đưa tay vểnh ngón trỏ lên với Kiều Diệp: “Cái này có phải là chưa có sơn xong hay không?”
Kiều Diệp nhìn nhìn: “Không đều cho lắm, lau lại bôi tiếp là được.”
Vệ Phong Hoa gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy.” Nói xong tiếp tục bôi móng tay.
Phản ứng này khiến Giang Ký An và Thủy Thu Lan đều ngẩn người.
Giang Ký An đi lên trước mấy bước nhìn về phía Vệ Phong Hoa, lông mày nhăn lại: “Sau khi ngươi mất tích, ta rất lo lắng. Ngươi rõ ràng ở huyện Ma Du, lại muốn người ta giả trang ngươi, dẫn ta thiếu chút nữa đuổi tới biên cảnh. Phong Hoa, ngươi muốn tùy hứng tới khi nào?”
Hắn nhìn thấy sắc mặt thê tử hồng nhuận phơn phớt, bình yên vô sự ngồi ở chỗ này, trái tim treo lên cuối cùng cũng buông xuống. Nhưng lại nhịn không được sinh ra một cỗ lửa giận. Nàng đang tốt, lại cố ý đùa giỡn hắn, quá tùy hứng.
Vệ Phong Hoa lại lần nữa bôi móng tay, lúc này mới giương mắt nhìn Giang Ký An nói: “Ta tùy hứng cha ngươi. Nếu ngươi không thích, có thể không tìm ta.”
Bà lườm hắn một cái: “Dù sao các ngươi đều ước gì ta chết, hiện tại tới nơi này giả mù sa mưa, làm cho ai xem đây.”
Giang Ký An không ngờ bà sẽ nói như vậy, còn nói tục. Hắn vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Thủy Thu Lan bên cạnh lại đi trước một bước.
Bà ta không đồng ý nhìn về phía Vệ Phong Hoa nói: “Tỷ tỷ, phu quân nửa tháng nay bôn ba khắp nơi tìm ngươi, cũng là bởi vì lo lắng ngươi. Ngươi nói ra lời như vậy, thật sự là quá đả thương người.”
Vệ Phong Hoa lạnh lùng nhìn về phía nàng: “Ta nói chuyện với Giang Ký An, có phần cho ngươi xen mồm sao? Còn nữa, ai là tỷ tỷ của ngươi? Ta cũng không có loại muội muội giả vờ giả vịt như ngươi, nhìn liền hết muốn ăn. – Quốc công phủ nhà ta, càng không phải thân thích mà ngươi có tư cách leo lên.”
Bà tiếp tục phân phó: “Nhị phu nhân một chút lễ nghĩa cũng không có, mở miệng liền chống đối bản quận chúa, Vệ Xuân đi vả miệng.” Bà ngoại trừ là phu nhân của Vũ An Hầu ra, còn là Vĩnh An quận chúa đã được sắc phong.
Vệ Xuân đã sớm không quen với nhị phu nhân này. Một bộ dáng vẻ muốn bênh vực Võ An Hầu, làm cho ai xem.
Nàng quỳ gối: “Vâng, quận chúa!” Xưng hô không còn là phu nhân, mà là quận chúa.
Vệ Phong Hoa vừa nói ra lời này, Giang Ký An và Thủy Thu Lan đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Thủy Thu Lan sắc mặt cũng lạnh lùng: “Từ khi ngươi mất tích đến bây giờ, chúng ta đều lo lắng đêm không ngủ được, phu quân càng là ngựa không ngừng nghỉ bôn ba ngàn dặm tìm ngươi. Phu nhân thật là uy phong.”
Mấy năm nay bà ta vẫn luôn đè ép Vệ Phong Hoa. Cho nên khí thế cũng không yếu. Vệ Phong Hoa gia thế cao hơn bà ta, thì thế nào. Bà ta cũng không tin nha hoàn của đối phương thật sự dám vả miệng bà ta.
Vệ Phong Hoa cười nhạo: “Đêm không thể ngue thì ta tin tưởng. Dù sao ta rốt cuộc có chết như ngươi muốn hay không, ngươi luôn phải lo lắng.”
Bây giờ bà sẽ không bởi vì Giang Ký An mà nhường nhịn nữ nhân này nữa: “Vệ Xuân, đánh!”
Vệ Xuân đã đi tới trước mặt Thủy Thu Lan: “Vâng!”
Nói xong giơ tay lên muốn tát Thu Lan nhưng lại bị Giang Ký An tay mắt lanh lẹ bắt lấy cánh tay, cũng hất Vệ Xuân đẩy lui mấy bước.
Hắn tiếp tục nhìn về phía Vệ Phong Hoa: “Phong Hoa, ngươi muốn hồ nháo tới khi nào? Thu Lan gần đây vẫn luôn lo lắng cho ngươi, vừa thấy mặt, ngươi cứ như vậy, thật sự là quá đáng.”
Kiều Diệp ở một bên nhìn rất chán ghét: “Chậc chậc, sủng thiếp diệt thê này thật đúng lý hợp tình, cũng thật buồn nôn.”
Giang Ký An lạnh lùng nhìn Kiều Diệp, không vui hỏi: “Ngươi là ai? Nơi này có phần ngươi nói chuyện sao?”
Vệ Phong Hoa đứng dậy: “Ta trúng kiếm xuống sông sắp chết, là nàng đã cứu ta. Hiện tại nàng là con gái nuôi ta thu, nơi này đương nhiên có phần nàng nói chuyện.”
Bà đi đến trước mặt Giang Ký An, trong con ngươi đều là bình tĩnh và lạnh lùng: “Ta hồ nháo? Ngày đó nếu không phải bà ta cố ý thét lên, dẫn phản tặc tới, làm hại ta bị bắt, ta sẽ suýt chút nữa chết sao? Ngày đó lỗ tai ngươi điếc không nghe thấy. Bây giờ vừa thấy mặt, bà ta liền châm chọc chống đối ta, ngươi chẳng những lỗ tai điếc, còn mắt mù nhìn không thấy. Ta suýt nữa thì không tỉnh lại được, ngươi thì ở đâu? Hiện tại lại có mặt mũi chất vấn ta, còn nói ta hồ đồ tùy hứng.”
Giang Ký An nhìn Vệ Phong Hoa, trong mắt mang theo lãnh ý chưa bao giờ có. Cộng thêm những lời chất vấn ngược lại này, khiến hắn sinh ra cảm giác hoảng hốt không nói được.
Hắn đầu tiên là giải thích: “Ngươi hiểu lầm rồi, ngày đó Thu Lan bị hù dọa mới có thể thét chói tai như thế.”
Thái độ lại thả lỏng vài phần: “Những ngày này ngươi chịu khổ, ta rất lo lắng cho ngươi, có lời gì chúng ta trở về từ từ nói, được không?”
Vệ Phong Hoa châm chọc: “Ngươi ngược lại hiểu rõ bà ta, bà ta nghĩ như thế nào cũng biết. Xem ra các ngươi thật sự là tâm hữu linh tê ân ái ha!”
Giang Ký An nhíu mày càng sâu hơn: “Ngươi nhất định phải nói chuyện có gai như vậy sao? Ta lo lắng an nguy của ngươi, ngươi lại để cho người ta đùa bỡn ta, hiện tại ngươi còn muốn náo như vậy?”
Ngày đó thê tử bị bắt đi, hắn thật sự rất lo lắng đêm không thể say giấc, đi khắp nơi dẫn người đi tìm. Nghe nói nàng bị mang đến biên cảnh, lập tức liền dẫn người đuổi theo nhưng cuối cùng lại phát hiện bị nàng đùa bỡn, hắn thật sự rất tức giận.
Sau đó tra được tin tức nàng vốn ở huyện thành bên cạnh, liền vội vàng chạy về tìm nàng, cũng quả thật tra được chuyện nàng trước đó bị thương rơi xuống sông, được người cứu. Cho nên tức giận chẳng những tiêu tan, còn lo lắng thân thể của nàng. Hắn đoán chắc nàng đang tức giận, ngày đó hắn lựa chọn thả Thu Lan ra, cho nên cố ý gây chuyện với hắn.
Về điểm này, hắn quả thật đuối lý. Cho nên bôn ba hơn mười ngày, hắn cũng nhận, chỉ cần nàng bình yên vô sự là tốt rồi nhưng vừa mới gặp mặt, nàng không phải muốn cho người vả miệng Thu Lan, chính là nói ra lời châm chọc khó nghe. Hơn nữa ngày đó lựa chọn như vậy, ngoại trừ Thu Lan không biết võ, nếu bị bắt cơ hội chạy trốn càng nhỏ hơn. Cũng bởi vì hắn biết, Phản Vương không có khả năng hạ sát thủ với thê tử. Cho nên hiện tại hắn cảm thấy nàng quá mức.
Vệ Phong Hoa cười lạnh: “Giang Ký An, ta cho ngươi mặt mũi rồi phải không?”
Nói xong bà ở dưới tình huống tất cả mọi người bất ngờ không kịp đề phòng, giơ tay trực tiếp cho Giang Ký An hai bạt tai, lạnh lùng nhìn hắn: “Bà ta cố ý hại ta bị bắt, ngươi chẳng những không trách bà ta, còn muốn đứng về phía bà ta chỉ trích ta. Giang Ký An, ngày đó ngươi lựa chọn bà ta, mà từ bỏ ta, khiến cho ta chân chính thấy rõ ngươi. Nếu ngươi đã để ý yêu bà ta như vậy, về sau liền sống cùng bà ta đi.”
Lại lộ ra một bộ dáng quyết tuyệt: “Ta không thèm ngươi, cũng không cần ngươi.”
Nói xong, đột nhiên tiến về phía trước vài bước, chủ động đưa tay tát Thủy Thu Lan hai bạt tai: “Một nhị phu nhân không ra gì, cũng dám kêu gào ở trước mặt ta. Xem ra là ta trước kia cho ngươi mặt mũi quá dày, để ngươi không biết, không nhận rõ thân phận của mình.” không cần nói, trực tiếp đánh đôi cẩu nam nữ này, thật sảng khoái.
Trước kia bà thế mà nghẹn khuất nhiều năm như vậy, thật sự là đầu óc bị chó ăn.