Hắn đau đớn thở hổn hển nói: “Ta cũng là bị tiện nhân kia che mắt mên mới đối với huynh muội các ngươi như vậy. Nếu đã biết bộ mặt thật của nàng ta, ta cũng sẽ không có lỗi với các ngươi nữa.”
Kiều Diệp cười lạnh: “Dừng lại, ta cũng không muốn nghe những lời nói nhảm này.”
Nàng cố ý nói: “Còn có cái gì muốn hỏi không? Nếu như không có, các ngươi có thể cút rồi.”
Kiều Nhị Ngưu nghĩ nghĩ không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc nam nhân kia có thân phận gì?”
Hắn đã gặp qua nam nhân kia, ăn mặc quả thật quý khí nhưng tướng mạo cảm giác còn không anh tuấn bằng hắn.
Kiều Diệp nhún vai nói: “Không biết thân phận gì, dù sao khẳng định không đơn giản. Hình như là từ kinh thành tới.”
Sở dĩ nàng nói chân tướng cho hai người Kiều Nhị Ngưu ngoại trừ đâm tâm bọn họ, độc miệng đả kích bọn họ một phen. Mục đích cũng là muốn biết thân phận chân chính của nam nhân kia.
Trong trí nhớ, lúc hai người kia nói chuyện, cũng không có nhắc tới thân phận của nam nhân kia. Nam nhân kia chỉ đề cập qua một câu, muốn dẫn nữ nhân kia trở lại kinh thành bồi thường thật tốt.
Có thể chưa được Kiều Nhị Ngưu đồng ý mà trực tiếp để huyện nha ra văn thư hòa ly, bối cảnh của nam nhân kia hẳn là không thấp.
Huynh muội bọn họ trước kia một người là kẻ ngu, một người là thiếu niên nông thôn nhìn như không có tiền đồ, cho nên mặc kệ là vì biểu hiện rộng lượng, hay là bởi vì nguyên nhân gì không tiện hạ thủ, nam nhân kia đều không có xuống tay với bọn họ nữa. Nhưng từ khi bán nhang muỗi và nến, lại mở xưởng, thanh danh cũng truyền ra ngoài. Tiểu tướng công về sau còn phải trực tiếp tiến lên khoa khảo.
Tình huống của nàng sớm muộn gì cũng sẽ bị nhà mẹ đẻ của nữ nhân kia truyền đến tai nữ nhân và gian phu kia.
Lúc bọn họ ở bùn đất, cho dù nam nhân kia chán ghét nhưng cũng lười hoặc là khinh thường phản ứng, nhưng nếu như nàng trở nên không giống với lúc trước, tương lai sẽ không ngừng đi lên. Tuyệt đối không phải kết quả nam nhân kia nguyện ý nhìn thấy. Vậy phải làm sao, rất có thể chính là nhổ cỏ tận gốc. Nhưng bọn họ cũng không có khả năng bởi vì sợ đối phương hạ sát thủ, liền cố ý uất ức trốn ở trong thôn, cho nên nàng cũng không muốn ngồi chờ chết, đầu tiên phải biết nam nhân kia rốt cuộc có thân phận gì.
Căn cứ theo trí nhớ nghe được hai người nói chuyện, năm đó hai người vụng trộm, ngay cả đám người cô cô của nữ nhân kia cũng không biết.
Hai người có tư tình lui tới cũng rất cẩn thận, các hàng xóm cũng không biết, hơn nữa lúc trước nam nhân kia bị ném tới nơi này, cũng không có biểu lộ thân phận chân thật. Đối ngoại và hàng xóm ở chung, dùng là tên giả.
Lúc trước sau khi hai người thành thân liền rời đi, những năm này nữ nhân kia một lần cũng không có trở về. Nhưng hàng năm đều sẽ phái người đưa đồ vật cho nhà mẹ đẻ. Vậy tất nhiên có liên hệ với người nhà mẹ đẻ, bà ngoại kia của nàng cũng không phải thứ tốt, có thể biết thân phận của nam nhân kia, cho dù không biết, vậy có việc nhất định có thể đưa tin qua.
Nàng muốn mượn nhờ đám người Kiều Nhị Ngưu, đi nhà mẹ đẻ nữ nhân kia náo loạn.
Nàng để tiểu tướng công đi hỗ trợ dò xét thân phận nam nhân kia, như vậy mới phòng bị hoặc là tiên hạ thủ vi cường. Dù sao thù năm đó bị bỏ lại, bị biến thành kẻ ngu si, nàng cũng chuẩn bị muốn báo.
Nàng có một loại dự cảm, bên kia chỉ cần nghe nói tin tức nàng khôi phục bình thường, lại biết kiếm tiền, tám chín phần mười sẽ nhịn không được ra tay. Dù sao một mặt không chịu nổi nhất, không biết xấu hổ nhất của hai người đã bị nàng tận mắt thấy. Đối phương sẽ muốn diệt trừ nàng.
Nghe Kiều Diệp nói, Kiều Nhị Ngưu ngẩn người: “Ngươi không nghe được chuyện thân phận mà bọn họ nói sao?”
Kiều Diệp lắc đầu: “Bọn họ cũng không có nói.”
Nàng nhìn Kiều Nhị Ngưu, mở miệng hỏi: “Bị lợi dụng đùa bỡn làm cha đổ vỏ, lại bị vứt bỏ, không thể ngẩng đầu làm người, nỗi nhục này ngươi nuốt xuống sao?”
Kiều Nhị Ngưu che lấy tay trước ngực, không nhịn được nắm chặt thành quyền. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên là nuốt không trôi.”
Tiếp theo lại đắng chát nói: “Nhưng nuốt không trôi thì có thể làm gì được?”
Thân phận đối phương không tầm thường, ngay cả văn thư hòa ly của huyện nha cũng không thông qua sự đồng ý của trượng phu là hắn, liền dễ dàng lấy được. Đâu phải là người bọn họ chọc nổi.
Hắn hiện tại quả thật hận, hận không thể lập tức đi xé đôi tiện nhân kia. Cho dù hắn không thèm đếm xỉa muốn tìm cơ hội báo thù nhưng bây giờ ngay cả đối phương ở nơi nào, là ai cũng không biết.
Kiều Diệp nhíu mày: “Ngươi không biết mượn lực? Chẳng trách ngu xuẩn bị người ta đùa bỡn như vậy.”
Kiều Nhị Ngưu: “……”
Vẫn luôn bị con gái châm chọc ngu xuẩn, hắn thật sự rất khó chịu, còn rất đau tim. Nhưng bây giờ ngực còn đau, hắn cũng không dám làm gì.
Hắn hỏi: “Mượn lực như thế nào? Mượn lực của ai?”
Những chuyện kia là sỉ nhục lớn nhất đời này của hắn, hắn đương nhiên muốn báo thù. Ít nhất không muốn cứ như vậy mà bỏ qua.
Kiều Diệp chỉ chỉ chính mình nói: “Đương nhiên là mượn lực của ta. Nàng ta phản bội ngươi, ta cũng đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, ngươi đều chán ghét hai chúng ta. Chúng ta đấu, không phải cũng là điều các ngươi muốn nhìn thấy sao?”
Kiều Nhị Ngưu hoàn toàn bối rối: “Mượn lực của ngươi? Ngươi muốn đấu với bọn họ?”
Đừng nói là nữ nhi này lại phát bệnh ngốc như trước kia, chẳng lẽ còn chưa khỏi?
Kiều Diệp khinh bỉ lườm hắn một cái: “Đổi thành ngươi là nam nhân kia. Nếu như ta không ngốc khôi phục bình thường, thì có lo lắng ta nói ra chuyện bọn họ yêu đương vụng trộm hay không? Thân phận của hắn không đơn giản, loại chuyện này nếu truyền đi, đối với hắn như thế nào cũng có ảnh hưởng. Nếu ta sinh hoạt càng ngày càng tốt, thậm chí sau này còn có thể đi kinh thành ở. Đổi thành ngươi là nam nhân kia, sẽ nguyện ý nhìn thấy sao?”
Kiều Nhị Ngưu cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó thế mình vào. Không khỏi nói: “Nếu thân phận của hắn không đơn giản, vậy quả thật hẳn là sẽ lo lắng ngươi nói ra.” Nghe nói loại đại gia tộc này rất coi trọng cùng để ý thanh danh.
“Đương nhiên cũng sẽ không nguyện ý nhìn thấy ngươi đi kinh thành ở.” Nhìn thấy nha đầu chết tiệt kia, không phải có thể nhớ tới chuyện tiện nhân kia từng gả cho người ta còn từng sinh hài tử sao. Đổi thành hắn sẽ chán ghét muốn chết. Khẳng định không hy vọng nha đầu chết tiệt này tiếp tục ở lại kinh thành, thậm chí lưu ở trên đời này.
Nghĩ như vậy, đột nhiên kinh hãi không thôi. Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Diệp: “Ý của ngươi là, nam nhân kia sẽ ra tay đối phó ngươi?”
Kiều Diệp cười nhạo nói: “Xem ra các ngươi quả nhiên đều là một đức hạnh ích kỷ tàn nhẫn, đều có thể dẫn người nghĩ đến những thứ này. Còn có một điểm ngươi phải làm rõ ràng, không chỉ là đối phó ta.”
Nàng giống như cười mà không phải cười nhìn hai người Kiều Nhị Ngưu: “Ta bây giờ đã nói hết bí mật này cho hai người các ngươi. Nếu như hắn và nữ nhân kia biết, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?”
Kiều Nhị Ngưu, Kiều lão thái: “……”
Nha đầu chết tiệt này thật sự quá độc, đây là cố ý muốn kéo bọn họ xuống nước, hại bọn họ! Khó trách lại dễ nói chuyện như vậy, nói cho bọn họ biết tất cả những chuyện kia. Hóa ra là ở chỗ này chờ bọn họ.
Sắc mặt hai người đều rất khó coi, thậm chí có chút vặn vẹo. Bị lừa, bọn họ lại bị lừa.
Kiều lão thái muốn chửi ầm lên nhưng nhớ tới bộ dáng nhi tử bị đá bay vừa rồi, lại cưỡng ép nhịn xuống. Có chút hối hận hôm nay chạy đến Lục gia kiếm chuyện. Cuối cùng chẳng những không thành công, còn dẫn tới một thân tanh hôi
Kiều Nhị Ngưu nhìn Kiều Diệp một cái thật sâu: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Hoặc là muốn chúng ta làm gì đây?” Nói hơn nửa ngày, rõ ràng là nàng đang đào hố khiến bọn họ không thể không nhảy, cho nên nhất định phải để bọn họ làm việc.
Kiều Diệp khẽ cười một tiếng: “Giờ thì thông minh rồi. Các ngươi qua một thời gian ngắn đi nhà mẹ đẻ nàng ta náo loạn, buộc người nhà mẹ đẻ nàng ta nói thân phận nam nhân kia. Nếu như bọn họ không nói, các ngươi đem chuyện nàng ta cùng nam nhân kia đã sớm thông đồng với nhau, rêu rao ra ngoài.”
Nàng nói với Kiều Nhị Ngưu: “Liền nói có người nói cho ngươi, trước khi nàng ta gả cho ngươi, thấy nàng ta cùng nam nhân kia, ở huyện thành sớm thông đồng cùng một chỗ có tư tình. Sau khi gả cho ngươi, nam nhân kia trở về tìm nàng ta, cho nên bọn họ coi như mưu kế hãm hại ngươi, mới có thể hòa ly. Ngươi cũng không có đánh nàng, mà là nàng cùng nam nhân kia tính toán ngươi. Dù sao toàn thôn đều biết, những năm qua ngươi yêu thương và yêu thương vợ trước đến mức nào. Làm sao có thể cam lòng động thủ được. Ngươi còn có thể nói, lúc trước nàng ta muốn nhảy sông, cũng là bởi vì ngươi phát hiện gian tình của bọn hắn. Sau đó nàng liền liên hợp với nam nhân kia hãm hại ngươi. Cho nên khi ngươi ép hỏi nàng, nàng liền cố ý chạy tới nhảy sông, để cho nam nhân kia cứu. Chính là để mọi người nhìn thấy, nàng và nam nhân kia có đụng chạm da thịt. Sau khi hòa ly với ngươi, mới dễ tìm lý do nhanh như vậy gả cho đối phương. Cho nên ngươi giận dữ, ở bờ sông mới nhịn không được đánh nàng một bạt tai. Về sau nam nhân kia vận dụng quan hệ, chưa trải qua sự đồng ý của ngươi, đã để mẹ tiện nhân kia của ta lấy được văn thư hòa ly, cũng mang người rời khỏi. Ngươi cảm thấy xảy ra chuyện như vậy quá dọa người, cho nên nhẫn nhịn mãi không nói ra.”
Nàng lại nói: “Bọn họ có thể tính kế hãm hại ngươi giội nước bẩn lên người ngươi, ngươi không phải cũng có thể trả lại cho bọn họ sao?” Nếu như người nhà bà ngoại của nànghi vọng huynh muội bọn họ bị người lão Kiều gia đánh chết, còn cố ý xúi giục Kiều lão thái như vậy. Vậy nàng cũng phải có quà trả lại