Hoàng đế bắt đầu từ khi sinh bệnh đã cảm thấy không thích hợp, chờ đến khi được Tiêu Cảnh Thần bẩm báo, hắn nhịn không được giận chó đánh mèo lên quý phi và Ngũ hoàng tử. Không có cách nào, thật sự là hai người này bị phản tặc lợi dụng quá triệt để, ngay cả hắn cũng bởi vậy bị hại.
Sau đó Huệ phi trong cung đột nhiên rơi xuống nước bỏ mình, hơn nữa là bị người mưu sát, manh mối chứng cứ toàn bộ đều chỉ về phía Tống quý phi. Hoàng đế nhờ vào đó trực tiếp hàng vị trí của Tống quý phi, từ chính nhất phẩm quý phi biến thành ngũ phẩm tài tử.Ngũ hoàng tử đi cầu tình, còn bị răn dạy một trận.
Tống gia ở trên triều đình, cũng bị Hoàng đế răn dạy, cũng để cho người tìm được một số việc phạm tội của người Tống gia, nhờ vào đó cũng giảm chức quan của người Tống gia.
Điều này khiến rất nhiều người đều phát giác được, sợ là sắp biến thiên. Quả nhiên không bao lâu, Bát hoàng tử ngồi xe ngựa đi kinh thành, trực tiếp bị tặc nhân ám sát mà chết. Chứng cứ lại chỉ hướng Ngũ hoàng tử. Ngũ hoàng tử cảm thấy mình bị oan, hắn căn bản cũng không có làm. Mặc dù bởi vì lão Bát tự chủ trương đi ám sát vợ chồng Kiều Diệp, khiến hắn hoàn toàn không tin lão bát nhưng hắn còn chưa đến mức đi hạ sát thủ này. Tiếp theo hắn chủ động tiến cung tìm cha ruột tố khổ, tỏ vẻ mình oan uổng.
Hoàng đế kể lại một lần thân phận thật sự của Bát hoàng tử và chuyện lợi dụng mẹ con bọn họ làm.
Ngũ hoàng tử chấn động, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Hắn mới hiểu được, vì sao mẹ ruột cùng mẫu tộc sẽ liên tiếp bị giáng chức. Thì ra là hắn bị lão bát giả lợi dụng triệt để. Đồng thời cũng biết, ngôi vị hoàng đế này bởi vậy vô duyên với hắn, cũng hận Bát hoàng tử giả đến tận xương. Nếu như lúc này lão Bát không chết, hắn tuyệt đối tự tay kết liễu đối phương.
Hoàng đế lấy cái chết của Bát hoàng tử làm lý do, cấm túc Ngũ hoàng tử.
Mà Phúc Châu bên kia lại không thuận lợi. Tuy tra được nhị công tử Vinh quốc công quả thật có vấn đề nhưng khi bắt người, lại thất bại. Vinh quốc công nhị công tử phát hiện không thích hợp, sớm chạy trốn. Bởi vì là chạy từ trên biển, cho nên tìm rất khó.
Hoàng đế và Tiêu Cảnh Thần sợ bên kia sẽ phát sinh biến số gì. Quả nhiên, không bao lâu sau bên Phúc Châu truyền đến một tin tức không tốt. Vinh quốc công cùng thế tử Vinh quốc công ngồi thuyền tuần tra, bị giặc Oa bao vây vàgiết.
Mà giặc Oa liên hợp một ít hải tặc có thực lực trên biển, bắt đầu xâm lược Phúc Châu và ven biển. Thủy sư kháng giặc Oa liên tiếp thất bại, chẳng những thương vong không ít tướng sĩ, dân chúng vùng duyên hải cũng gặp tai ương.
Hoàng đế nhận được tin tức này, trực tiếp tức giận đến bệnh tình nặng thêm nằm trên giường không dậy nổi. Nếu như lại không phái tướng lĩnh chống cự, phiền phức liền lớn.
Hoàng đế nằm trên giường không có cách nào vào triều xử lý công vụ, hắn chỉ có thể để Thái tử xử lý triều chính.
Về phần người được phái đi Phúc Châu, hoàng đế nghĩ tới Kiều Vũ ở kinh thành tĩnh dưỡng, vị này cũng là phúc tướng Đại Dần nhưng hắn không trực tiếp bổ nhiệm, mà để Thái tử tới làm.
Hoàng đế là minh quân, Thái tử cũng vẫn là người thừa kế hắn tỉ mỉ bồi dưỡng cùng tán thành. Đối mặt tử vong, cho dù là hoàng đế cũng sợ, cho nên đem quyền lực từng chút một giao cho Thái tử, hắn thì ở trong cung tĩnh dưỡng. Nếu như Bát hoàng tử giả không chết, nhất định sẽ tức giận đến thổ huyết, hóa ra hắn bố trí nhiều như vậy, ngược lại làm áo cưới cho Thái tử.
Thái tử mặc dù không có trực tiếp kế thừa ngôi vị hoàng đế nhưng lại biến thành người cầm quyền chân chính của Đại Dần. Chuyện của lão bát, Hoàng đế đều nói cho hắn biết, còn giao Ám Vệ và Phi Long Vệ cho hắn. Vì vậy khi hắn thay hoàng đế xử lý công vụ, chuyện thứ nhất chính là bổ nhiệm Kiều Vũ làm thủy sư tân nguyên soái, lập tức tiến về Phúc Châu chống cự kẻ thù bên ngoài.
Kiều Vũ đột nhiên được ủy thác trọng trách như vậy, hắn muốn làm càng nhiều. Ví dụ như thành lập một đội hải quân mạnh mẽ, khiến những cường quốc phương tây kia không dám đến xâm lược nữa.
Kiều Vũ không trì hoãn, sau khi cáo biệt muội muội, muội phu liền mang theo một đội nhân mã thân tín từ biên cương điều tới, chạy tới Phúc Châu.
Sau khi Thái tử thượng vị, chẳng những trọng dụng Kiều Vũ mà còn trọng dụng Lục Thiều. Phái hắn đi Quỳnh Châu làm tri châu ngũ phẩm. Đối với người của hoàng tử khác, dĩ nhiên bị chèn ép. Ngũ hoàng tử tuy không bị cấm túc nữa nhưng lại thành một hoàng tử nhàn tản không có quyền.
Tống Thiếu Dương thì bị Thái tử ném đến một nơi cằn cỗi làm huyện lệnh, mà trùng hợp là Lục Thiều và Tống Thiếu Dương cùng bị phân công ra ngoài. Thời gian khởi hành rời kinh cũng giống như vậy. Tất cả mọi người suy đoán, Thái tử cố ý làm cho Ngũ hoàng tử và Tống Thiếu Dương khó chịu. Dù sao lúc trước hắn bị sốt rét, cùng Ngũ hoàng tử hai người không thoát được quan hệ. Không giết chết hai người, đã coi như là Thái tử lòng dạ rộng lớn.
Đương nhiên Kiều Diệp sẽ đi cùng Lục Thiều tới Quỳnh Châu, cho nên việc mở xưởng mới giao cho người Lục gia phụ trách.
Hiện tại đồ dùng tẩy rửa do nhà xưởng sản xuất, ví dụ như dầh gội đầu, thuốc mọc tóc, kem đánh răng… hoàn toàn cung không đủ cầu.
Một ngày trước khi rời kinh, Kiều Tiểu Liên tìm đến Kiều Diệp. Kiều Diệp dành thời gian gặp đối phương.
Kiều Tiểu Liên ngồi xuống, nói với Kiều Diệp câu đầu tiên chính là: “Ta sắp rời kinh.”
Kiều Diệp có chút ngoài ý muốn: “Ngươi muốn cùng Tống Thiếu Dương đi nhậm chức?”
Phản tặc ở kinh thành cơ bản đều sa lưới, bao gồm cả những nữ nhân ở hậu viện Tống Thiếu Dương. Úc Uyển Chi và một đôi nhi nữ cũng không chạy thoát được bị đưa đi đoàn tụ với một nhà Lục Thanh Vinh, Lục Mai.
Bởi vì Giang Dực Lân tìm được cho triều đình mấy khoáng sản trên đảo. Căn cứ vào ý nghĩ lợi dụng phế vật, phản tặc ngoại trừ đầu lĩnh cùng cao tầng trọng yếu trực tiếp xử tử ra, những người khác đều bị đưa lên đảo đào khoáng sản, trong đó bao gồm cả nhà Lục Thanh Vinh và Ôn Hương Liên.
Tại hải đảo mênh mông vô bờ bị trọng binh canh gác, bọn họ trốn không thoát, lại không có dũng khí tự sát. Nửa đời sau, đó thật là khổ không thể tả, từng người ngoại trừ hối hận, vẫn là hối hận.
Kiều Tiểu Liên gật đầu: “Đúng vậy, ta vốn muốn tìm một nam nhân bình thường có thể nắm bắt để gả cho hắn. Mấy ngày nay, ta càng lén lút đi tìm, nhưng thật sự là không có lọt vào mắt. Mà mấy ngày trước Tống Thiếu Dương nói với ta, hắn sẽ giải tán những thiếp kia, dẫn ta một mình đi nhậm chức. Nếu như ta nguyện ý, còn có thể nâng ta lên làm chính thê, về sau chỉ có một thê tử là ta.”
Nàng ta thở dài: “Sau đó ta liền động tâm. Nhìn quen gương mặt tuấn tú của Tống Thiếu Dương, ta thật sự là không muốn gả cho những nam nhân bình thường kia. Mà ta cũng từng nghĩ, tìm một nam nhân có thể nắm bắt, thân phận chỉ có thể là rất bình thường, người cũng chỉ là loại rất bình thường.”
Dù sao nam nhân có năng lực tiến tới, cũng không thể cưới nàng, lại bị nàng nắm thóp.
“Tống Thiếu Dương mặc dù là bị đày đi nhưng nói như thế nào cũng là huyện lệnh. Ta nếu là theo hắn đi nơi khác làm quan, về sau chính là huyện lệnh phu nhân, vẫn có thể sống những ngày tháng tốt lành. Dáng dấp anh tuấn tú như vậy, về sau hài tử ta sinh ra cũng khẳng định lớn lên tốt. Đã như vậy, cần gì phải ủy khuất mình tùy tiện đi tìm người, còn không bằng đi theo hắn.”
Nàng đã nhìn ra, cả người Tống Thiếu Dương rất chán chường, đối với nữ nhân càng không có hứng thú. Nàng vốn không có yêu cầu cao, có thể làm Huyện lệnh phu nhân, trước kia là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ nhưng bây giờ có thể thực hiện, tại sao nàng phải từ chối. Đây chính là lựa chọn của nàng.