Kiều Diệp cười tủm tỉm nhìn hắn làm một cái thủ thế mời: “Vậy ngươi nhanh nói đi, xem các thôn dân có tin hay không. Nếu ngươi nói những lời này, vậy ta nói ngươi bị mẹ chồng sau ở trên xe ngựa, thổi gió bên gối. Các ngươi muốn đuổi phúc tinh là ta ra khỏi Lục gia, không cho con trai ngươi sống tốt. Đến đây, làm tổn thương lẫn nhau nào!”
Nàng giống như cười mà không phải cười lại nói: “Hơn nữa với biểu hiện và bất công của ngươi ở huyện thành, ngươi cảm thấy người trong thôn sẽ tin sao? Hơn nữa ai có thể chứng minh, ta đã nói như vậy?”
Lục Thanh Vinh không ngờ Kiều Diệp lại vô sỉ như vậy, chẳng những không thừa nhận mà còn muốn đi ra ngoài nói hươu nói vượn. Hắn chỉ vào Kiều Diệp: “Ngươi, ngươi quả thực vô sỉ.”
Kiều Diệp giống như nghe được chuyện cười lớn gì đó. Nàng cười nhạo nói: “Nếu so vô sỉ, ta so với ngươi còn kém xa. Ít nhất ta sẽ không vì tiền và tiền đồ mà cưới nữ nhi của lão sư, làm Phượng Hoàng nam. Càng sẽ không ăn tuyệt hậu (), lấy ra nuôi người ngoài, còn vì kế thất mà hại con ruột.” () Ăn tuyệt hậu” là tập tục cổ đại xấu, ai đó cưới một người con một, chờ cha mẹ đối phương mất liền có thể kế thừa toàn bộ tài sản của người ta.
Lục Thanh Vinh tức giận đến mức ngã ngửa. Trước đó y chỉ biết nha đầu chết tiệt này mồm mép lanh lợi lại độc miệng, lại không nghĩ rằng nàng còn kiêu ngạo đến mức trực tiếp mắng cha chồng. Hắn nói không lại Kiều Diệp, chỉ có thể nhìn về phía Lục Thiều nói: “Ngươi mặc kệ nàng ta sao?”
Lục Thiều cười nhạt nói: “Quan tâm cái gì? Ta và thê tử ta là một thể, nàng nói, cũng đại biểu ta. Nếu phụ thân tức giận bất bình, cứ việc tuyên dương trong thôn là chúng ta bất hiếu. Nhìn xem mọi người rốt cuộc tin hay không.”
Kiều Diệp thích điểm này của Lục Thiều, sẽ không cản trở. Nàng nhìn hắn hỏi: “Tướng công, vừa rồi ta nói gì, chàng đã nghe thấy chưa?”
Lục Thiều mỉm cười trả lời: “Không phải vừa rồi nàng bảo phụ thân bảo trọng thân thể sao?”
Kiều Diệp nháy mắt với hắn, cho hắn một ánh mắt tán thưởng. Sau đó nhìn về phía Lục Thanh Vinh khiêu khích nói: “Công công, nghe rõ chưa? Vừa rồi ta có lòng tốt, bảo ngươi bảo trọng thân thể, tướng công ta có thể làm chứng. Ngươi sao có thể oan uổng ta bất hiếu chứ, quả nhiên ta trở nên thông minh bình thường, ngươi liền không cao hứng. Nếu không bây giờ chúng ta đi vào trong thôn nói một chút, để mọi người đi ra phân xử.”
Lục Thanh Vinh tức giận đến mức ngã ngửa, đưa tay run rẩy chỉ vào hai người: “Ngươi, các ngươi…” Ông ta không ngờ nhi tử cũng dám phách lối chống đối ông ta như thế. Qua nhiều năm như vậy, hắn muốn làm gì đều là tính toán, vẫn là để cho người khác ra mặt. Chưa từng đấu võ mồm với người khác như vậy, cho nên căn bản không phải đối thủ của Kiều Diệp và Lục Thiều.
Kiều Diệp vẫn cười tủm tỉm: “Chúng ta làm sao vậy? Bảo cha chồng bảo trọng thân thể là bất hiếu. Chẳng lẽ muốn ngươi nhanh chóng đi xuống dưới tìm thân bà bà ta làm bạn mới là hiếu thuận? Nếu như vậy, ngươi nói sớm đi! Nhưng mà bà bà ruột ta ở dưới mặt đất, cũng đã thấy rõ diện mục thật của ngươi. Ngươi đi tìm bà ấy, bà ấy hẳn sẽ ghét bỏ ngươi bẩn cùng buồn nôn, lười để ý ngươi.”
Lục Thanh Vinh tức giận đến mức trước mắt tối sầm, suýt chút nữa trực tiếp ngất đi: “Làm càn, ngươi quả thực làm càn. Ta muốn đưa ngươi về Kiều gia, hỏi một chút nhà bọn họ dạy nữ nhi như thế nào. Làm sao lại dạy dỗ ra loại người như ngươi, là nữ nhi ngỗ nghịch cha mẹ chồng.”
Kiều Diệp cười nói: “Cha ta và ngươi một cái đức hạnh, cái này còn cần đi hỏi sao? Trực tiếp xem ngươi làm gì, chẳng phải sẽ biết sao. Ta đây cũng là học từ những người các ngươi đấy! Về phần ngươi muốn đưa ta về Kiều gia, ngươi đi hỏi người trong thôn có đáp ứng hay không. Nếu ngươi dám làm như thế, chính là phủ định sự chứng kiến của thần sông đại nhân, chính là muốn hại toàn thôn.” Nàng không kiêng nể gì cả kiêu ngạo nói: “Đi đi, ngươi đi ngay bây giờ.”
Lục Thanh Vinh phát hiện con dâu này, so với đám du côn vô lại kia còn không biết xấu hổ và khó chơi hơn. Nữ tử nhà ai lại giống như vậy, thật sự là tức chết hắn. Hắn lại nhìn Lục Thiều giận dữ nói: “Nhìn xem ngươi cưới về tai họa gì.”
Lục Thiều trả lời: “Phụ thân sợ là đã quên, trước đó chính là ngươi nhất định phải báo ân, để cho ta cưới nữ nhi Kiều gia. Bây giờ làm sao biến thành, ta cưới một tai họa trở về? Lại nói ta cảm thấy thê tử của ta rất tốt, còn xin phụ thân chú ý dùng từ, không nên già mà không kính. Ngài nói con dâu của mình như vậy, những đồng môn đọc sách trong huyện thành của ngài biết không?”
Mặt Lục Thanh Vinh đen đến mức không thể đen hơn: “Được, các ngươi thật sự là tốt lắm. Lục Thiều, xem ra ngươi oán hận phụ thân ta không nhỏ, hôm nay thành thân cánh đã cứng rồi. Hừ, ta liền xem các ngươi có thể phách lối bao lâu, thật coi là ta trị không được các ngươi.”
Nói xong hắn lắc lắc tay áo, bước nhanh đi về phía Lục gia. Nếu không, lại nói tiếp với hai người, hắn thật sợ mình bị tức đến ngất đi. Lại hối hận khi để Kiều Diệp tiến vào cửa Lục gia.
Về phần đi trong thôn nói hai người bất hiếu, Hắn cũng biết hôm nay không phải lúc, có thể thật sự không ai tin. Đừng có chưa chỉnh trị được hai người, ngược lại bị nha đầu chết tiệt này trả đũa, cho nên hắn nhịn nhưng sau cơn tức này nhất định sẽ tìm cơ hội trả lại.
Chờ đến khi có những người khác, hắn lại chọc giận nha đầu kia kiêu ngạo như vậy, tiếp tục nói ra lời nói vừa rồi. Đến lúc đó hắn nhất định phải đuổi nàng về Kiều gia.
Lục Thanh Vinh bị chọc tức bỏ đi, Kiều Diệp và Lục Thiều liếc nhau, đều nhìn thấy ý cười trong mắt nhau. Thậm chí Lục Thiều còn cảm thấy rất sảng khoái, nàng vợ trẻ quá lợi hại. Hai người cũng tăng tốc, đi theo phía sau Lục Thanh Vinh.
Một lát sau, ba người tiến vào cửa lớn Lục gia. Lúc này trong viện không có người, đều ngồi ở chính sảnh. Lục lão thái thái ngồi ở vị trí đầu, trưởng bối nam đinh ngồi ở bên trái, nữ quyến ngồi bên phải.
Nhìn trận thế này, thật không tốt. Không cần hỏi, Lục Thiều cũng biết đây nhất định là tỷ tỷ ruột của hắn trở về, ở trước mặt đám người lão thái thái nói xấu phu thê bọn họ không ít. Loại chuyện này, chính mẹ kế sẽ không nói, sợ ảnh hưởng đến hình tượng mẹ kế tốt của nàng ta. Lục Châu Cẩn tự xưng là quân tử người đọc sách, cũng sẽ không mở miệng nói những lời này. Dù sao ba mẹ con kia đều có thói quen trốn ở sau lưng được lợi.
Hắn không khỏi có chút lo lắng cho tiểu tức phụ, quay đầu nhìn về phía nàng. Vốn dĩ muốn cho nàng một ánh mắt an tâm, có hắn. Ai biết lại thấy tiểu tức phụ, lúc này mặt mũi tươi cười. Tiếp theo lại nhìn nàng, giống như là gặp được người thân gì, đi về phía lão thái thái.
Kiều Diệp đi đến trước người Lục lão thái, khi đối phương sắp phát tác, đột nhiên kéo hai tay đối phương lại.
“Bà nội, bà vừa nhìn đã biết là bà nội tốt hòa ái dễ gần. Ta đã sớm muốn có một bà nội tốt, đáng tiếc bà nội của ta quá xấu, không ngờ ở Lục gia lại để cho ta gặp được. Chúng ta thật sự là quá có duyên phận.”
Tiếp theo quay đầu nói với Lục Thiều: “Tướng công, mau mang bánh ngọt ta cố ý mua cho bà nội tới đây.”
Lục Thiều đầu tiên là ngẩn ra, nàng dâu nhỏ mua bánh ngọt cho bà từ bao giờ vậy? Tiếp theo liền phát hiện ánh mắt của nàng, rơi vào trên tay trái của mình.
Đây là bánh ngọt hắn ăn còn thừa lại trên xe lúc trước. Khó trách trước khi xuống xe nàng gói lại hết một lần nữa mới đưa cho hắn cầm, thì ra là muốn diễn một màn này. Hắn nhịn cười, đi lên trước đưa bánh ngọt tới.