Nghe Lục Thiều nói xong, đám người tộc trưởng đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ. Tộc trưởng chậm rãi một chút mới hỏi: “Nói như vậy, cha ngươi và Úc thị trước khi thành hôn còn có tư tình? Vậy tại sao bọn họ không kết thân?”
Lục Thiều trả lời: “Nghe nói là bởi vì nhà mẹ kế ta sẽ ghét bỏ cha ta nghèo. Cho nên lúc này mới gả nàng ta đến nhà phú hộ ở huyện thành. Tiếp đó cha ta liền cưới mẹ ta, cũng dưới sự trợ giúp của ông ngoại thi đậu tú tài. Nhưng hắn cùng mẹ kế ta đều nhớ đối phương. Con dâu Chu gia, cũng chính là em dâu của mẹ kế ta, hôm nay ra làm chứng, nói đến Thất Đầu của đại ca bọn họ, tận mắt thấy cha ta và mẹ kế ôm nhau yêu đương vụng trộm trong một ngõ nhỏ vắng vẻ. Mà thời gian đó, mẹ ta còn sống. Kiều gia chỉ ra huynh muội Lục Châu Cẩn, thật ra là gian sinh tử mà cha ta cùng mẹ kế ta yêu đương vụng trộm sinh. Co dâu Chu gia cũng nói, bởi vì phát hiện hai người vụng trộm. Cho nên mới đuổi huynh muội Lục Châu Cẩn ra khỏi Chu gia, bọn họ không nhận hai người này là huyết mạch của Chu gia. Ý là huynh muội Lục Châu Cẩn chính là con ruột của cha ta. Sau khi những chuyện bí ẩn này bị vạch trần, cha ta liền bị giáo thụ huyện học trả học, bảo ông ấy sau này không được phép đến huyện học nữa.”
Hắn thở dài: “Huyện học không dung được học sinh phẩm tính bại hoại, không có đạo đức như hắn.”
Sắc mặt đám người tộc trưởng trở nên khó coi không thôi.
Một tộc lão ghét ác như thù không nhịn được mắng: “Mất mặt xấu hổ, hai người này cũng quá không có liêm sỉ, quá không biết xấu hổ.”
Những người khác cũng nhao nhao nói: “Hắn là một tú tài, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Sắc Lệnh trí hôn, quả thực là sắc lệnh trí hôn, bị một quả phụ mê hoặc đến mức hắn cũng không biết mình họ Lục. Yêu đương vụng trộm sinh con với phụ nhân đã kết hôn, cõng thanh danh như vậy, tiền đồ sau này của hắn cũng sợ là xong rồi. Hắn là tú tài hiếm hoi của Lục gia chúng ta nhiều năm như vậy, lại làm ra chuyện tự hủy tiền đồ, còn mang thanh danh hại tộc nhân, quá không kì cục”
Mặc dù không có chứng cứ chứng minh hai đứa con hoang kia chính là con gian sinh của Lục Thanh Vinh và Úc thị, hai người cũng không thừa nhận nhưng bất kể là tộc trưởng hay là tộc lão đang ngồi, kỳ thật đều tin. Dù sao Lục Thanh Vinh đối với hai đứa con hoang kia tốt bao nhiêu, đối xử khắc nghiệt với Ngũ Lang bao nhiêu, bọn họ đều nghe nói. Nếu không phải con ruột, sao có thể như vậy?
Mọi người nhịn không được lại mắng một hồi. Lục gia nhất tộc mấy năm nay ủng hộ Lục Thanh Vinh thi khoa cử, cũng trả giá không ít, thế mà lại đạt được kết quả như vậy, bọn họ thật sự là có chút khó có thể tiếp nhận.
Kiều Diệp thấy bọn họ tức giận đến mức đầu như sắp bốc khói, vì vậy vẻ mặt ủy khuất lo lắng nói: “Bọn họ ngược lại là chân ái, cuối cùng cũng tu thành chính quả. Chỉ là đáng thương cho tướng công ta, chẳng những bị cha ruột mẹ kế dùng kế chèn ép, hiện tại còn bị liên lụy thanh danh. Tướng công ta về sau còn phải thi khoa cử, thậm chí ngay cả đại nho cũng coi trọng hắn.”
Nàng còn làm bộ cầm khăn lau khóe mắt: “Hiện tại bởi vì những việc này của cha mẹ chồng ta, tiền đồ sau này của tướng công ta nên làm gì đây?”
Mấy người tộc trưởng cũng phản ứng lại. Đúng vậy, Lục Thanh Vinh bị hủy rồi, còn liên lụy đến thanh danh của Ngũ Lang.
Bây giờ đối với Lục Thanh Vinh, bọn họ không ôm bất cứ hy vọng nào nữa. Coi như có thể tiếp tục thi khoa cử, thanh danh như vậy lại có thể đi bao xa? Hơn nữa sau khi Lục Thanh Vinh làm tú tài, cũng không có bất kỳ hồi báo gì với tộc nhân Lục gia, thỉnh thoảng còn tìm bọn họ hỗ trợ.
Đối với Lục gia cũng không để ý mẹ ruột cùng mấy ca ca chết sống, chỉ biết yêu cầu.
Đối với nhà mẹ đẻ của Úc thị, ngược lại không biết trợ cấp bao nhiêu. Người không biết, còn tưởng rằng hắn là con trai Úc gia. Úc thị đẩy ngã mẹ ruột của Lục Thanh Vinh, bất hiếu như vậy, bây giờ còn được hắn che chở.
Ngay cả mẹ ruột và huynh đệ ruột, thậm chí con ruột cũng đối đãi như vậy, trong tộc muốn trông cậy vào hắn về sau phát đạt giúp đỡ một tay, cũng sợ là vọng tưởng. Dạng bạch nhãn lang không biết cảm ơn này, cộng thêm chuyện lần này, bọn họ là triệt để thất vọng.
Lục Thanh Vinh về sau thế nào, bọn họ không muốn quản nhưng tiền đồ Ngũ Lang cũng không thể bị phụ thân hỗn trướng như vậy làm liên lụy. Dù sao ngay cả đại nho cũng xem trọng Ngũ Lang, vậy sau này tiền đồ vô lượng!
Hiện tại Ngũ Lang mới là hy vọng của toàn tộc bọn họ, hơn nữa, Ngũ Lang còn chưa thi tú tài mà còn chiếu cố người trong tộc như vậy.Sau này nếu có thể làm quan, cũng nhất định sẽ chiếu cố tộc nhân.
Trên mặt mỗi người đều lộ ra thần sắc lo lắng: “Vậy làm sao bây giờ? Tên khốn Lục Thanh Vinh kia không làm chuyện con người nên làm, bây giờ còn liên lụy đến con trai ruột. Cũng không thể để Ngũ Lang bị hắn liên lụy. Nếu không thanh danh có trở ngại, về sau khoa khảo khẳng định có ảnh hưởng.”
Tất cả mọi người đều lo lắng, nhịn không được lại mắng Lục Thanh Vinh một trận.
Kiều Diệp lại dùng khăn lau khóe mắt, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Đúng vậy nhưng ai bảo tướng công ta là con trai hắn chứ. Thanh danh của hắn hỏng rồi, tướng công ta vô tội nữa cũng phải bị liên lụy. Tướng công ta lại không giống ta, sau khi gả đến Lục gia, còn có thể đoạn tuyệt quan hệ với Kiều gia, với phụ thân ta cũng không tính là cha con.”
Lời này chủ yếu là ám chỉ, lại ủy khuất nhìn về phía đám người tộc trưởng nói: “Các vị trưởng bối, các vị phải giúp tướng công của ta, làm chủ cho hắn!”
Tộc trưởng thở dài: “Bọn họ là quan hệ cha con, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, nên làm cái gì bây giờ?”
Chỉ cần là phụ tử, bị liên lụy thanh danh là tất nhiên, người ta mặc kệ các ngươi quan hệ tốt hay xấu.
Một tộc lão đột nhiên nói: “Vậy nếu Ngũ Lang không làm con trai của Lục Thanh Vinh, không phải sẽ không bị liên lụy sao?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn ta: “Sao lại không làm? Bọn họ vốn chính là cha con, chẳng lẽ còn có thể chặt đứt quan hệ? Ngũ Lang nếu bởi vì việc này, chủ động ra ngoài đoạn tuyệt quan hệ với cha hắn, vậy thanh danh sẽ càng xấu.”
Trong đạo hiếu không cho phép nhi tử chủ động đoạn tuyệt quan hệ với cha ruột. Nếu không sẽ bị người thóa mạ.
Tên tộc lão kia nghe Kiều Diệp nói xong, nhớ tới một chuyện, lúc này mới nói ra.
“Không phải để Ngũ Lang cùng cha hắn đoạn tuyệt quan hệ. Không phải Lục lão tam đã nghĩ tới việc quá kế sao, gần đây mỗi ngày cha hắn đều báo mộng cho mẹ con bọn họ sao? Có phải cha hắn ở dưới đất đã tính đến tiểu nhi tử đạo đức bại hoại, sẽ liên lụy cháu ruột. Cho nên liền báo mộng để lão tam quá kế- không phải hắn muốn lão tam nhận con của tộc nhân của Lục gia khác, mà là Ngũ Lang.”
Càng nghĩ càng nói, hắn càng cảm thấy mình đã phát hiện chân tướng. Nếu không tại sao gần đây, vẫn luôn báo mộng cho mẹ con Lục lão tam.
“Nếu Ngũ Lang làm con thừa tự Lục lão tam, không phải cũng sẽ không bị cha hắn liên lụy?”
Hắn lại cường điệu: “Lục thị nhất tộc chúng ta về sau đều phải trông cậy vào Ngũ Lang đến làm rạng rỡ tổ tông, tuyệt đối không thể bị kẻ không biết xấu hổ kia liên lụy.”
Đám người tộc trưởng nghe xong, trong ánh mắt vốn lo âu lập tức sáng lên.
“Đúng vậy, Ngũ Lang có thể làm con thừa tự. Dù sao Lục lão ngũ cũng không tốt với Ngũ Lang, vẫn luôn nhìn đứa con này không vừa mắt, chỉ muốn tính kế cùng chèn ép, còn không bằng cho làm con thừa tự cho huynh đệ.”
“Đúng vậy, phẩm tính hắn bại hoại như vậy, về sau còn không biết phải dùng hiếu đạo như thế nào chèn ép Ngũ Lang đây. Để Ngũ Lang làm con thừa tự, còn có thể tránh những thứ này.”
Mọi người càng nói càng cảm thấy đây là một cách tốt.
Kiều Diệp và Lục Thiều mịt mờ liếc nhau, giải quyết xong!