Mục lục
Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thanh Vinh vẫn không cam lòng. Hắn nhìn Lục Thiều hỏi: “Vừa rồi cây nến và nhang muỗi ngươi thắp cho Kỷ thiếu gia có còn không?”

Lục Thiều lạnh nhạt trả lời: “Không còn nữa.”

Lục Thanh Vinh: “Vậy còn cái gì? Loại rẻ thì sao?”

Lục Thiều biết ý của hắn: “Rẻ thì có.”

Lục Thanh Vinh nói với vẻ đương nhiên: “Vậy lấy cho ta mấy chục phần.”

Lục Thiều đột nhiên cười khẽ: “Cha, người nằm mơ còn chưa tỉnh sao? Mấy chục phần cũng được, đại đường ca, ngươi tính xem cần bao nhiêu tiền, tìm cha ta lấy.”

Lục Thanh Vinh không ngờ con trai lại nói như vậy, còn đòi tiền cha hắn.

“Ta là cha ngươi, cầm chút nhang muỗi và nến về dùng thì thế nào? Ngươi hiếu kính lão tử, không phải là nên sao?”

Lục Thiều nhướn mày: “Nhang muỗi và nến kia đều là do mấy người đại bá mẫu làm. Ý của ngươi là, muốn mấy bá mẫu hiếu kính ngươi? Cha, mặt của cha sao càng lúc càng lớn vậy?”

Hắn muốn để người Lục gia biết, quan hệ cha con bọn họ rất kém, càng không có khả năng khôi phục. Hơn nữa học tiểu tức phụ bật lại cha ruột, xác thực rất hả giận.

Quả nhiên, Lục Thanh Vinh bị chọc tức đến mức phát điên. Hắn đen mặt nói: “Nghiệt tử, ngươi cái tên nghiệt tử này.”

Hắn cầm chén trà trong tay, muốn ném về phía Lục Thiều.

Kiều Diệp từ từ mở miệng nói: “Công công, ngươi dám đập hắn thử xem. Ta cũng sẽ tức giận.”

Còn mím mím môi nói: “Sau khi ta tức giận sẽ như thế nào, các ngươi đều hiểu.”

Lục Thanh Vinh và người Lục gia đều biết, nàng tức giận sẽ nổi điên, nổi điên sẽ đánh người…

Lục lão đại vội vàng mở miệng: “Lão Ngũ, mau đặt chén trà xuống, ngươi là cha, sao lại dễ nổi giận như vậy chứ. Ngũ Lang cũng không nói sai, cây nến và nhang muỗi này đều là chúng ta làm, ngươi giận chó đánh mèo hắn làm gì.”

Tính tình lão Ngũ này càng ngày càng kém. Chọc giận tức phụ Ngũ Lang, đối với ai cũng không có lợi. Ai biết lúc tức phụ Ngũ Lang nổi điên, có thể giận chó đánh mèo bọn họ hay không?

Mặt Lục Thanh Vinh từ đen biến đỏ, nhịn đến mức nghẹn. Hắn không đặt chén trà xuống, mà nặng nề đập xuống đất, phảng phất như vậy mới có thể nguôi giận.

Kiều Diệp bĩu môi: “Mất mặt, Đại đường ca, cái chén này bao nhiêu tiền một cái, một hồi cũng thêm vào, để cha chồng ta bồi thường. Trong nhà này không cho phép, có loại hành vi phá sản này phát sinh.”

Người Lục gia: “……”

Ngươi thiếu chút nữa đập nát cái bàn ăn cơm, ngươi quên hành vi bại gia ấy rồi á? Đúng rồi, trong phòng chính còn có một cái tay vịn ghế thiếu một khối, cũng là ngươi làm đấy.

Nhưng bọn họ không dám nói ra, cũng biết nàng đây là cố ý nhằm vào lão Ngũ, nên như vậy! Thật sự coi chén trà trong nhà không cần hắn dùng tiền mua, liền có thể tùy ý đập sao?

Lục Thanh Vinh đã không biết phải đối phó với nha đầu này như thế nào. Mắng không lại, đánh cũng đánh không lại, xuống tay với nhi tử, còn bị nàng đánh ngược lại giội nước bẩn, hắn quá khó khăn.

Lúc này Đại Lang còn nhìn Lục Thanh Vinh hỏi: “Ngũ thúc, ngươi muốn bao nhiêu nhang muỗi và nến? Ta đi lấy, thuận tiện tính toán bao nhiêu tiền.”

Ngũ thúc trước kia muốn lấy cái gì thì lấy cái đó, bọn họ giận mà không dám nói gì. Hiện tại tức phụ Ngũ Lang muốn hắn lấy tiền, hắn cảm thấy quá hả giận, làm sao có thể buông tha.

Lục Thanh Vinh cảm thấy bọn tiểu bối trong nhà cũng bị nha đầu chết tiệt này dạy hư rồi. Hắn không để ý tới Đại Lang, mà nhìn về phía Lục lão đại nói: “Đại ca, đệ cầm chút nhang muỗi và cây nến về nhà dùng, các huynh còn muốn đệ đưa tiền?”

Lục lão đại liếc Kiều Diệp một cái, lúc này mới ngượng ngùng nói: “Ta lại không làm chủ, quản việc nhà, ngươi nói cái này với ta làm gì.” Tên khốn kiếp lão Ngũ này muốn hại hắn!

Mấy người Lục lão nhị cũng nhao nhao nói: “Cũng đừng hỏi chúng ta, chúng ta không làm chủ được.”

Lục Thanh Vinh tức giận nói: “Các ngươi có còn là nam nhân hay không? Thế mà để cho đàn bà cưỡi đến trên đầu.”

Hắn thực sự nhịn không được khinh bỉ mấy ca ca, sợ thành như vậy quá mất mặt.

Lục lão tứ bĩu môi: “Chúng ta không phải nam nhân, chỉ ngươi là nam nhân. Vậy ngươi có bản lĩnh thì đi tìm tức phụ Ngũ Lang nói đi! Hiện tại nhà này do Tức phụ Ngũ Lang quản, ngươi có gì đều tìm nàng ấy.” Hắn cũng không tin lão ngũ dám tìm tức phụ Ngũ Lang.

Lục Thanh Vinh nghẹn lời, hắn đương nhiên không dám, ai biết nha đầu chết tiệt kia có thể lại mượn cơ hội này nổi điên hay không. Hắn hừ lạnh: “Ta mới lười so đo với phụ nhân.”

Tiếp theo hắn nhìn về phía lão thái thái châm ngòi hỏi: “Nương, nhà này người đã không thể làm chủ được nữa rồi sao? Một chút nhang muỗi cùng cây nến, ngài cũng không thể quyết định?”

Lão thái thái ôm bọc đồ nói: “Ta đã nói với ngươi rồi, ta cho phép tức phụ Ngũ Lang làm chủ. Đã để nàng làm đương gia, vậy ta đương nhiên sẽ không nhúng tay vào những chuyện này.”

Sao bà lại nhìn không ra, lão Ngũ lại muốn chiếm tiện nghi, không chừng còn nhớ thương tám trăm lượng kia. Tức phụ Ngũ Lang làm sao có thể để hắn được như nguyện, nghĩ cũng đừng nghĩ. Lục lão thái thái này cũng phiền lão Ngũ bị hồ ly tinh dạy hư, càng ngày càng không phóng khoáng, cho nên liền không muốn nuông chiều.

Lục Thanh Vinh nghẹn họng, người Lục gia đều bị điên, mỗi người càng ngày càng không bình thường.

Hắn nhìn về phía Đại Lang nói: “Được, đưa cho ta hai mươi phần, ta trả tiền.” Chủ yếu là muốn lấy về tự mình thử hiệu quả một chút.

Đại Lang gật đầu, liền đi ra ngoài đem nhang muỗi cùng cây nến làm xong mang vào.

Lục Thanh Vinh nhìn cây nến này, liền biết thứ bán cho Kỷ thiếu gia tuyệt đối không phải cùng một loại đồ vật. Khó trách loại nến này bán rẻ như vậy.

Hắn nhíu mày: “Ta muốn loại cây nến bán cho Kỷ thiếu gia.”

Đại Lang nhún vai: “Loại đó không có, ngũ thúc ngươi đừng đòi vớ vẩn nữa.” Ngũ thúc da mặt thật dày, không nhìn ra bọn họ rất phiền hắn sao?

Lục Thanh Vinh không ngờ, hiện tại một tiểu bối Lục gia cũng dám vô lễ chống đối hắn như vậy. Hắn tự nhận không so đo với vãn bối, vì vậy nói với Lục lão đại: “Đại ca, con của huynh chống đối trưởng bối như vậy, huynh không quản không?”

Lục lão đại im lặng: “Hiện tại hắn là do tức phụ Ngũ Lang quản, ta không quản được.”

Hắn lại bổ sung: “Ta nếu đánh hắn, tức phụ Ngũ Lang sẽ tức giận. Tức giận, ngươi biết hậu quả.” Tên khốn kiếp lão Ngũ này nghĩ gì mà hại hắn.

Lục Thanh Vinh: “…” Hắn biết cái rắm.

Từng người đều điên rồi, tất cả đều bị nha đầu chết tiệt nắm chặt cưỡi ở trên đầu. Hắn chỉ có thể nghẹn khuất tạm thời nhịn, không cần loại nến này, mà là cầm hai mươi khay nhang muỗi.

Đại Lang tính ba văn một khay, còn nhất định bắt hắn đem chén trà đập hỏng cùng bồi thường.

Lục Thanh Vinh chỉ có thể bình tĩnh đếm tiền trong túi, dùng sức vỗ lên bàn. Hắn còn tức không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, các ngươi hiện tại cái gì cũng phải tính toán rõ ràng với ta, về sau ta cũng sẽ học các ngươi.”

Chờ hắn phát đạt, hắn muốn để bọn họ đẹp mắt. Về phần dính ánh sáng của hắn, vậy thì đừng nghĩ, hừ.

Kiều Diệp liếc mắt: “Chỉ cần về sau ngươi đừng nghĩ đến việc chiếm tiện nghi nhà cũ là được, chút đồ kia của ngươi ai để mắt chứ, học thì học thôi. Huống chi, từ trước đến giờ, không phải đều là ngươi chiếm tiện nghi nhà cũ sao?”

Lục Thanh Vinh hung hăng liếc nàng một cái: “Chúng ta chờ xem.”

Kiều Diệp bĩu môi: “Được, vậy cứ chờ xem.” Nói cứ như là bọn họ sẽ sợ vậy.

Lục Thanh Vinh đưa nhang muỗi cho Lục Châu Cẩn cầm lấy. Nhìn về phía bánh ngọt cùng lá trà trên bàn: “Cái này ta mang về cho nương ăn.” Nói đường hoàng, còn lấy lão thái thái kiếm cớ.

Kiều Diệp đưa tay cầm hai tấm bánh ngọt, nhét vào trong bao quần áo của lão thái thái: “Chúng ta vốn là muốn cho bà nội cầm. Bà nội, đi huyện thành tự ngài ăn đi, đừng để bị người dỗ lấy đi.”

Lão thái thái cho nàng một ánh mắt yên tâm: “Ta biết.”

Kiều Diệp lúc này mới nói với Lục Thanh Vinh: “Bà nội không uống trà, cho nên ngươi cũng không cần nhớ thương. Bánh ngọt cũng không có phần của các ngươi, muốn ăn thì tự mình bỏ tiền đi huyện thành mua đi.”

Nàng nhịn không được thản nhiên nói: “Mỗi lần vợ chồng các ngươi về nhà cũ, đều giống như châu chấu đi qua.”

Lại đầy mặt ghét bỏ: “Còn là tú tài và nương tử tú tài trong huyện thành đấy, chỉ chút đồ này cũng không phóng khoáng, có mất mặt hay không chứ!”

Lời này được người Lục gia cực lực đồng ý, còn không phải là như vậy sao.

Lục Thanh Vinh bị chọc tức đến ngã ngửa, nha đầu đáng hận chết. Nói đến mức này, nếu hắn lại muốn đồ vật trên bàn, thì quá mất mặt.

Mấu chốt nhất là, hắn cũng nhìn ra người Lục gia hiện tại đều đang điên cuồng đứng ở bên nha đầu chết tiệt kia. Thế là chỉ có thể từ bỏ, còn đang cố nén rỉ máu, tạm thời từ bỏ tám trăm lượng bạc kia. Nếu không hắn vốn chuẩn bị cùng lấy đi luôn. Hiện tại xem ra rất không có khả năng, còn phải bàn bạc kỹ hơn, ví dụ như ra tay từ trên người lão thái thái.

Thế là hắn hung hăng trừng Kiều Diệp một lần nữa: “Nha đầu chết tiệt, ngươi chờ đó.”

Kiều Diệp không kiên nhẫn trả lời qua loa: “Chờ đấy, ta chờ đây này, yên tâm đi.” nàng phát hiện tính cách của cha chồng cặn bã, so với đàn bà còn đàn bà hơn, rất đáng ghét.

Lục Thanh Vinh bị thái độ này của nàng làm tức giận nhưng lại không thể làm gì được nàng. Chỉ có thể hừ lạnh hai tiếng, sau đó dẫn mấy người lão thái thái và mẹ con Úc Uyển Chi cùng nhau rời khỏi nhà cũ. Món nợ này, sau này hắn nhất định sẽ trả lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK