Mục lục
Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày đó Lục Thiều tới gặp Giang Dực Lân một lần, không bao lâu sau, Giang Dực Lân đã dặn dò ám vệ đi ra ngoài nhìn chằm chằm vào hai người.

Sau khi nhận được tin tức của ám vệ, buổi tối Giang Dực Lân đi Thiên Tiên Lâu. Hắn cố ý đi muộn, còn giả vờ là một người đến tiêu khiển. Tiếp theo rất “trùng hợp”, đụng phải một tên hoàn khố trong kinh.

Đối phương nhìn thấy Giang Dực Lân, cung kính cười chào hỏi: “Tam ca tới rồi ha!”

Giang Dực Lân là tiểu bá vương trong kinh, tuy rằng cũng là hoàn khố nhưng không giống với bọn họ. Bình thường cũng không chơi chung với nhau nhưng bọn họ đều rất khâm phục sự lợi hại và rất biết chơi của Giang Dực Lân.

Giang Dực Lân cười nói: “Đúng vậy, hôm nay một mình ta đến uống rượu, ai ngờ phòng không còn, ta cùng người ở đại sảnh cũng không quá quen.”

Hắn hỏi tiếp: “Ngươi đặt phòng bao rồi?”

Hoàn khố cười trả lời: “Hôm nay ta vừa vặn đặt một phòng, gọi mấy người bạn cùng đi chơi. Nếu Tam ca không chê, hay là chúng ta vào phòng riêng ngồi chung một bàn? Cũng đều là người ngươi biết.”

Giang Dực Lân đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Được, vẫn là ngươi đủ nghĩa khí. Vậy ta cũng không khách khí.” Hắn vốn chính là hướng về phía bọn họ mà tới.

Hoàn khố ngẩn người, hắn vốn chỉ là tùy ý mời một chút, không ngờ Giang Dực Lân lại đồng ý nhưng mà cũng không nghĩ nhiều. Nếu Giang Dực Lân có thể dẫn bọn họ chơi đùa nhiều một chút, bọn họ sẽ rất vui vẻ.

“Tam ca đừng khách khí”

Hắn nói xong liền dẫn Giang Dực Lân đi vào phòng riêng: “Đi đi, hôm nay huynh đệ chúng ta không say không về”

Hôm nay vừa vặn là hắn mời khách, cho nên mời Giang Dực Lân cùng đi cũng không tính là đột ngột.

Lúc này những người khác còn chưa tới, Giang Dực Lân đã tán gẫu với tên công tử bột này trước.

Một lát sau, lần lượt có công tử bột đi vào. Khi thấy Giang Dực Lân, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Sau đó đều tỏ vẻ hoan nghênh đối với hắn. Người cuối cùng đẩy phòng ra chính là Tiêu tiểu công tử.

Hắn nhìn thấy Giang Dực Lân cũng ngây ra: “Tam ca sao cũng ở đây?”

Giang Dực Lân nhíu mày: “Sao vậy, không chào đón à?”

Tiêu tiểu công tử cười nói: “Đương nhiên hoan nghênh. Đã sớm muốn cùng chơi với tam ca, trước kia chỉ là không tìm được cơ hội mà thôi.”

Hắn đi qua ngồi xuống bên cạnh Giang Dực Lân. Sau đó nhấn mạnh với Giang Dực Lân: “Quan hệ của mẹ chúng ta, là chuyện của bọn họ. Chúng ta là chúng ta.”

Hắn chưa bao giờ để ý chuyện nương nhà mình và Vĩnh An quận chúa không hợp nhau, ngược lại trước đó hắn đã muốn dung nhập vào vòng tròn bạn bè của Giang Dực Lân, muốn đối phương dẫn hắn đi chơi.

Nghe nói ra biển rất kích thích, hắn cũng muốn về sau tìm cơ hội đi xem. Nếu có thể tạo mối quan hệ với Giang Dực Lân, về sau không cần lo lắng cơ hội nữa.

Giang Dực Lân cười nói: “Đúng vậy, bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta.”

Còn rót một chén rượu đưa cho Tiêu tiểu công tử: “Nào nào, uống rượu.”

Tiêu tiểu công tử nhận lấy chén rượu, sảng khoái uống một ngụm. Sau đó kéo Giang Dực Lân nói chuyện, hỏi không ít chuyện thú vị trên biển.

Giang Dực Lân cũng không vội, nói với bọn họ không ít chuyện mạo hiểm kích thích trên biển.

Nghe thấy một đám công tử bột nhiệt huyết sôi trào, nhao nhao trầm trồ khen ngợi.

Rượu qua ba tuần, Giang Dực Lân cười nhìn Tiêu tiểu công tử nói: “Huynh đệ, ta nghe nói diễm phúc của ngươi không cạn đâu”

Tiêu tiểu công tử còn chưa hoàn toàn say: “Diễm phúc của đệ nhiều lắm, Tam ca nói cái nào?”

Giang Dực Lân khẽ cười nói: “Không phải chính là người gần đây truyền nhiều nhất sao. Ngươi ngay cả Bá phu nhân cũng bắt lấy được. Nghe nói Bá phu nhân vì ngươi, cãi nhau với Quan Dũng Bá, hai người trực tiếp cãi nhau. Bá phu nhân càng dọn tới thôn trang ở ngoại ô kinh thành. ”

Câu này mang ý nâng cao Tiêu tiểu công tử.

Tiêu tiểu công tử nghe xong nụ cười trên mặt quả nhiên sâu đậm: “Haiz, ta quả thật quá được nữ nhân yêu thích.”

Thật ra hắn và Ôn Hương Liên căn bản không có tư tình nhưng không trở ngại hắn khoác lác: “Ta và nàng đã sớm ở cùng nhau, nàng…”

Còn thổi không ít chuyện hương diễm của Ôn Hương Liên và của hắn.

Nghe được một đám công tử bột huýt sáo tán dương, cũng làm cho hắn càng ngày càng đắc ý: “Đừng thấy Bá phu nhân ôn nhu, thực tế tính tình rất cay độc đấy.”

Càng nói càng nhớ nhung mùi vị của nữ nhân đó. Dường như ôm dáng người còn rất tốt, dáng dấp cũng không tệ, rất có phong tình. Mấu chốt là đủ cay, hắn còn chưa từng gặp qua loại này đâu.

Giang Dực Lân cười nói: “Ôn phu nhân kia ta đã gặp qua một lần, nhìn rất có ý vị.”

Hắn còn vỗ vỗ lưng Tiêu tiểu thiếu gia: “Tiểu tử ngươi thật là có diễm phúc.”

Những công tử bột khác cũng ồn ào theo, càng lộ ra vẻ hâm mộ nhìn về phía Tiêu tiểu công tử. Khiến lòng hư vinh của Tiêu tiểu công tử đạt được thỏa mãn lớn nhất, hắn cười nói: “Quả thật có vận vị, tư vị càng là không nói ra được.”

Lại khoác lác: “Chỉ là bây giờ nàng đi thôn trang, cũng không tiện gặp riêng ta. Bằng không hôm nào mang ra cho các ngươi nhìn xem.”

Giang Dực Lân chính là đang chờ những lời này.

Hắn thấp giọng nói: “Ta nghe nói một tin tức. Quan Dũng Bá bị ngươi đội nón xanh, thật sự là nuốt không trôi cục tức này. Muốn trả thù ngươi và Ôn phu nhân. Người của ta vừa vặn phát hiện, hắn sắp xếp người muốn đi thôn trang diệt khẩu Ôn phu nhân.”

Sau đó nhìn về phía Tiêu tiểu công tử lại nói: “Còn muốn đánh gãy chân của ngươi.”

Đây đương nhiên là nói bừa. Dù sao lúc này tất cả mọi người uống nhiều rồi, sau khi ra ngoài, lời này hắn liền không thừa nhận.

Tiêu tiểu công tử không nhịn được, vỗ vỗ bàn: “Hắn dám.”

Lại bĩu môi khinh thường: “Ta cũng không sợ hắn. Nếu hắn dám động ta, cha mẹ ta cùng ông ngoại ta sẽ chỉnh chết hắn.”

Nhưng mà nhớ kỹ, dù sao bị người ta muốn đánh gãy chân, hắn vẫn rất không cao hứng, lại nhíu mày mất hứng nói: “Hơn nữa hắn cũng quá nhẫn tâm đi, lại muốn hạ sát thủ với Liên Nhi.”

Giang Dực Lân giật giật khóe miệng: “……”

Tên này “Liên nhi” cũng gọi, người không biết thật sự cho rằng hai người tư thông đã lâu.

Hắn cũng đã nhìn ra, tên chó này thật sự có chút tâm tư với Ôn Hương Liên. Vậy thì thật sự là quá tốt rồi.

Hắn xúi giục nói: “Đúng vậy, hạ sát thủ với một nữ nhân, quả thực không phải nam nhân.”

Lại thở dài: “Việc này đều là do ngươi mà ra.”

Tiêu tiểu công tử cũng thở dài: “Đúng vậy, đều tại ta liên lụy Liên Nhi.”

Ngẫm lại vỗ vỗ bàn: “Không được, ta không thể để Quan Dũng Bá hại Liên Nhi.”

Mỹ nhân hắn coi trọng, còn chưa lấy tới tay, nếm thử mùi vị quả ớt kia, sao có thể chết chứ?

Giang Dực Lân xích lại gần hắn nói: “Nếu ngươi thật thích Ôn phu nhân, thật ra có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân. Đến lúc đó Ôn phu nhân sợ là sẽ quan tâm, ân cần với ngươi hơn.”

Ánh mắt Tiêu tiểu công tử sáng lên: “Ý kiến hay.”

Hắn thấp giọng hỏi: “Tam ca, người của huynh nghe nói bọn họ muốn khi nào hành động chưa?”

Giang Dực Lân trả lời: “Ba ngày sau, giữa trưa đến buổi tối. Ngươi có thể đi tới thôn trang gần ngoại ô kinh thành săn thú, sau đó trùng hợp đụng phải. Hoặc là, ngày kia ngươi có thể đi thôn trang săn thú, ở lại một đêm. Cũng càng danh chính ngôn thuận, lại không đánh rắn động cỏ.”

Tiêu tiểu công tử vỗ tay: “Cái này được.”

Hắn ôm bả vai Giang Dực Lân cười nói: “Quả nhiên luận về chơi, vẫn là Tam ca lợi hại. Ngày mốt ta sẽ mời bằng hữu đến thôn trang săn bắn du ngoạn.”

Hắn hỏi: “Tam ca muốn đi không?”

Giang Dực Lân lắc đầu tiếc nuối: “Ngày mai và ngày mốt ta vừa vặn có việc, không đi được.”

Nếu hắn đi, Ôn Hương Liên có thể sẽ hoài nghi, lại nháy mắt với Tiêu tiểu công tử: “Ta chờ tin tức tốt của ngươi. Chờ đến khi nào đó chúng ta tụ họp lại, ngươi mang người đến cho chúng ta nhìn xem.”

Ý của muội muội và muội phu là nếu Ôn Hương Liên và Tiêu phu nhân trước đó đã thích cấu kết với nhau làm việc xấu như vậy. Vậy không bằng trực tiếp làm người một nhà. Sau đó Ôn Hương Liên còn có thể mượn dùng Tiêu gia đi đối phó Vũ Chí Hành. Một đám chó cắn nhau, mới càng đẹp mắt hơn.

Tiêu tiểu công tử vỗ ngực: “Tam ca yên tâm, ta khẳng định an bài.”

Bên cạnh hắn có ám vệ và thị vệ mà ông ngoại phái tới bảo vệ, ai nấy võ công cao cường, cho nên cũng không sợ Quan Dũng Bá và người mà Quan Dũng Bá phái ra. Vừa nghĩ tới sau khi anh hùng cứu mỹ nhân, bộ dáng Ôn Hương Liên sùng bái, chủ động nhớ mong hắn.

Hắn nhịn không được trong đầu xuất hiện một chút hương diễm.

Tiếp theo mọi người lại uống từng ly, mãi đến say mới rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK