Tống Thiếu Dương nghe nói Kiều Diệp một mình lên núi hái thuốc, hắn cũng lập tức dẫn người lên núi, chuẩn bị một lần tình cờ. Trên đường, một gã hộ vệ trung niên tín nhiệm nhất bên cạnh hắn báo lại.
“Thiếu gia, chúng ta phát hiện phía trước có một đám người đang theo dõi Kiều tiểu nương tử. Xem ra là sát thủ.”
Tống Thiếu Dương nhíu mày: “Làm sao lại có sát thủ? Chẳng lẽ là người Quan Dũng Bác tìm tới?”
hộ vệ trung niên nói: “Không giống lắm, ngược lại có chút giống tổ chức sát thủ của phản tặc.”
Bọn họ đã từng giao thủ với tổ chức sát thủ phản tặc. Nhìn cách ăn mặc cùng đeo vũ khí, cùng một thân sát khí không khác gì những người kia.
Tống Thiếu Dương ngẩn người: “Chẳng lẽ là phản vương phái người muốn giết Kiều Diệp? Nhưng chẳng phải hắn ở trong thôn, thỉnh thoảng còn đi xem nhà xưởng sao?”
Trước đó đến thôn Trường Bình, khi hắn nhìn thấy Phản Vương cũng khiếp sợ không thôi. Càng cảm thán vị này quá kiêu ngạo, công khai ở chỗ này, tuyệt không sợ triều đình phái người đến tiêu diệt. Hắn suy đoán phản Vương tiếp cận Kiều Diệp, cũng nhất định là vì những thứ mà nàng biết kia. Hắn còn báo cáo lại tin tức phát hiện phản vương. Có một Phi Long vệ mấy ngày hôm trước tìm được hắn, bảo hắn không cần phải xen vào việc của Phản Vương, chính bọn họ sẽ nhìn chằm chằm. Ý là bọn họ muốn giám thị phản vương, đem tổ chức sau lưng một lưới bắt hết.
Loại chuyện này hắn cũng không muốn quản, chỉ là sợ thấy được không báo sẽ bị liên lụy vào. Nhưng không ngờ lên núi còn có thể gặp được loại chuyện này.
Hộ vệ rung niên trả lời: “Cảm giác cũng không quá giống người trong tay phản vương.”
Hắn xích lại gần Tống Thiếu Dương hạ giọng nói: “Càng giống dư nghiệt tiền triều.”
Tống Thiếu Dương kinh ngạc: “Kiều Diệp thật sự biết trêu chọc.”
Hộ vệ này của hắn đã hơn bốn mươi tuổi, là trải qua trận đoạt đích chi biến trước đó, cho nên hắn vẫn rất tin tưởng phán đoán của đối phương.
Hộ vệ trung niên đề nghị: “Thiếu gia, những người này lòng dạ độc ác, gặp phải chúng ta sợ là ngay cả chúng ta cũng sẽ không bỏ qua. Chúng ta bây giờ có muốn xuống núi trước hay không?”
Tống Thiếu Dương lại khoát khoát tay: “Nếu chúng ta đi, Kiều Diệp phải làm sao chứ? Nếu chúng ta có thể cứu nàng, nàng còn không phải lấy thân báo đáp ta sao?”
Hộ vệ trung niên: “……”
Cũng may công tử không phải người thừa kế Tống gia, bằng không ý nghĩ trong đầu này, thật sự khiến người ta một lời khó nói hết.
“Nhân số chúng ta tuy rằng không sai biệt lắm với đối phương nhưng thực lực của đối phương lại mạnh hơn chúng ta. Đừng để Kiều Diệp không cứu được, chúng ta toàn quân lại bị diệt trước. Ta cảm thấy chúng ta vẫn nên nhanh xuống núi, xin giúp đỡ từ Phản Vương, để hắn phái người tới cứu Kiều Diệp.”
Nếu có thể cứu, hắn cũng liền dẫn người lên nhưng chính vì từng giao thủ với những người đó, biết đối phương lợi hại cùng hung ác. Hộ vệ bọn họ mang đến, căn bản không đủ cho người ta giết.
Tống Thiếu Dương mặt mang vẻ do dự, chỉ là còn không đợi hắn quyết định tiếp tục lên núi, hay là xuống núi xin giúp đỡ. Đột nhiên từ mặt bên lao ra bảy người áo đen.
Người đầu lĩnh đầy mắt sát ý, giơ kiếm chỉ vào mệnh lệnh của Tống Thiếu Dương: “Lên, giết Tống Thiếu Dương.”
Tống Thiếu Dương: “……”
Tên phản tặc này tới quá bất ngờ, lại nói có quan hệ gì với hắn? Tại sao phải giết hắn?
Sắc mặt hộ vệ trung niên ngưng trọng, nhìn người dẫn đầu nói: “Thiếu gia nhà ta chỉ là lên núi chơi đùa, cũng sẽ không gây trở ngại các ngươi làm việc. Chúng ta bây giờ chỉ xuống núi, chúng ta không cần phải giao thủ.”
Đối phương tuy rằng ít hơn bọn họ mấy người nhưng cả người đầy sát khí, có thể thấy được bình thường không biết đã gặp bao nhiêu máu. Bây giờ bảo vệ Tống Thiếu Dương xuống núi mới là quan trọng nhất.
Tống Thiếu Dương cảm thấy loại nhượng bộ này có chút hèn nhát nhưng ngược lại thức thời không có phản bác. Nhưng hiển nhiên bọn họ đã đoán sai.
Người đầu lĩnh cười lạnh một tiếng: “Chúng ta chính là tới giết Tống Thiếu Dương, thủ này đương nhiên phải giao.”
Tiếp theo không nói nhảm nữa, chủ động dẫn người lao đến: “Lên.”
Hộ vệ trung niên và một hộ vệ võ công cao cường khác, lập tức chắn trước mặt Tống Thiếu Dương.
“Bảo vệ thiếu gia!”
Những hộ vệ khác thấy thế, có người bảo hộ Tống Thiếu Dương, có người chủ động đón nhận người áo đen.
Tống Thiếu Dương có chút ngơ ngác. Hắn chỉ là một cử nhân, mặc dù gia thế không kém nhưng làm sao lại dẫn tới phản tặc muốn giết mình?
Hắn cũng biết võ, rút kiếm đeo trên người ra, dưới sự bảo vệ của hộ vệ muốn xông xuống dưới núi. Ai biết vừa chạy mấy chục mét, dưới núi lại lao ra mấy tên áo đen, đánh về phía bọn họ. Hộ vệ trung niên thấy thế sắc mặt đại biến: “Dưới núi hẳn là còn có mai phục, chạy lên núi đi. Thiếu gia, lát nữa ngươi đuổi theo Kiều Diệp. Chạy xuống núi, chúng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Hắn thật sự không ngờ, phản tặc lại đặt mục tiêu lên người Tống Thiếu Dương. Nhưng rất nhanh cũng hiểu được mục đích cùng ý đồ của đối phương. Tống Thiếu Dương ở Tống gia, tuy không phải trưởng tử thừa kế nhưng là được sủng ái nhất, được coi trọng nhất. Quan hệ với quý phi và Ngũ hoàng tử trong cung cũng là tốt nhất. Phản tặc hẳn là muốn giết Tống Thiếu Dương, vu oan đến trên người phản vương trong thôn. Còn có Kiều Diệp, những người kia bất kể là giết nàng hay là bắt đi, đều sẽ liên lụy đến Tống Thiếu Dương. Dù sao Tống Thiếu Dương đến đây là vì Kiều Diệp. Nếu như chết đúng lúc hắn ‘trùng hợp’ gặp Kiều Diệp, bị Tống gia biết, khẳng định sẽ nhịn không được giận chó đánh mèo với đám người Vệ Phong Hoa ở phía sau Kiều Diệp. Muốn một mũi tên bắn hai con chim. Đường xuống núi nhất định là tuyệt lộ, bố trí của những người này đều không sơ hở tý nào, ngược lại chạy lên núi, nói không chừng còn có một đường sinh cơ.
Tống Thiếu Dương lần đầu tiên thấy hộ vệ này ngưng trọng như vậy. Đây là lão nhân đi theo gia gia hắn hơn ba mươi năm, kinh nghiệm độc đáo. Hắn cảm thấy rất khẩn trương: “Được!”
Tiếp theo Tống Thiếu Dương dưới sự bảo vệ của hộ vệ trung niên, làm ngược lại, không hề xuống núi mà là phóng lên trên núi.
Những sát thủ kia đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đuổi theo, mà hộ vệ Tống Thiếu Dương mang đến quả nhiên giống như hộ vệ trung niên dự đoán, căn bản không phải đối thủ của đối phương. Từng người ngã xuống, người che chở Tống Thiếu Dương cũng càng ngày càng ít.Cuối cùng chỉ còn lại nam tử trung niên và Tống Thiếu Dương, hai người cũng bị thương.
Nam tử trung niên cắn răng, để cho Tống Thiếu Dương chạy nhanh, một mình hắn ngăn cản một hồi.
Tống Thiếu Dương không muốn bỏ lại đối phương đi nhưng lại bị nam tử trung niên khiển trách vài câu, để hắn nhất định phải tận lực còn sống đi ra ngoài, mới có thể báo thù cho bọn họ. Nếu cùng chịu chết với nhau thì không đáng. Tống Thiếu Dương đỏ mắt gật đầu, mới cắn răng phóng về phía Kiều Diệp trên núi.
Bên kia.
Kiều Diệp dẫn sát thủ tới Dã Ngưu cốc. Tiểu Hắc bây giờ thường xuyên đến Dã Ngưu cốc cùng đám trâu rừng lăn lộn, quan hệ với Ngưu Vương rất tốt. Kiều Diệp cũng thường xuyên cho những trâu rừng này ăn mật ong hoàn mình làm, cho nên quan hệ với đám trâu rừng rất tốt.
Dẫn người tới, đối phương cũng đuổi theo nàng, không chút do dự hướng nàng rút kiếm giết tới. Kiều Diệp đưa tay đặt lên môi huýt sáo mấy cái. Sau đó rút nhuyễn kiếm Lục Thiều chế tạo cho nàng từ bên hông ra, nghênh đón.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng đi theo nàng nghênh địch. Sức chiến đấu của một người một trâu một rắn, hoàn toàn khiến đám sát thủ đuổi theo nhìn thấy mà khiếp sợ. Bọn họ vốn còn nghĩ muốn bắt hoặc giết Kiều Diệp, quả thực là chuyện dễ dàng, dù thế nào cũng đơn giản hơn nhiều so với Tống Thiếu Dương bị một đám người khác truy sát.
Ai ngờ Kiều Diệp lại có khí lực kinh người, không nói khoa trương là hơn rất nhiều so với trong tình báo. Nàng vậy mà còn biết võ. Phối hợp với một trâu một mãng xà hai bên trái phải, bọn họ căn bản khó mà cận thân ám sát được nàng, ngược lại đánh một hồi, người bên bọn họ bị thương mấy người, không phải bị Kiều Diệp nhân cơ hội đâm bị thương, thì chính là bị Đại Hắc Ngưu húc bay, hoặc là bị đại mãng xà cuốn lấy. Cánh tay của người dẫn đầu cũng bị Kiều Diệp đâm bị thương. Mặt mũi hắn ta tràn đầy âm trầm, phân phó một người trong đó: “Mau gọi người bên dưới lên.” Nếu không hôm nay đừng nói là bắt, cho dù trực tiếp giết Kiều Diệp cũng khó khăn.
Tên sát thủ kia cung kính nói: “Vâng!”
Chỉ là còn không đợi hắn chạy xuống núi. Kiều Diệp nheo mắt nói: “Muốn viện binh? Đã muộn!”