Mục lục
Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Diệp kinh ngạc nhìn về phía hắn.

“Ngươi trở về thật đột nhiên, ta vừa mới chuẩn bị viết thư cho ngươi.”

Lục Thiều một tay kéo ngựa tiến lên, một tay khác dắt tay Kiều Diệp đi vào trong sân.

“Chúng ta vốn dĩ đang du lịch ở phủ bên cạnh nhưng xảy ra chút chuyện lớn, không thể không rời đi. Ta tìm được cây Ngân Giao Cúc mà ngươi muốn, bởi vì có độc nên không yên tâm để người khác đưa đi xa. Lão sư chuẩn bị dẫn chúng ta đi biên cảnh một chuyến, cho phép ta đưa Ngân Giao Cúc về trước, sau khi làm xong lại trực tiếp chạy tới tụ hợp. Gần đến huyện thành, ta cưỡi ngựa đi trước, xe ngựa ở phía sau, chạng vạng tối mới có thể đến. Ta bảo bọn họ trực tiếp đưa vào trong thôn.”

Đi hơn một tháng, mỗi ngày hắn đều nhớ tiểu tức phụ. Chưa bao giờ biết, thì ra mình có thể nhớ một người như vậy. Nắm tay tiểu tức phụ, trái tim lơ lửng của hắn cuối cùng cũng rơi xuống.

Kiều Diệp vui vẻ: “Ngươi thật lợi hại, nhanh như vậy đã tìm được Ngân Giao Cúc mang về.”

Nàng tùy ý để hắn lôi kéo, quay đầu hỏi: “Mang về nhiều không?”

Lục Thiều biết tiểu nương tử sẽ vui vẻ: “Mang đến mười mấy chiếc xe ngựa. Những chỗ tìm được, ta đều cho người đào hết.”

Mắt Kiều Diệp sáng hơn, hắn nhéo tay Lục Thiều: “Thiều Thiều, ngươi thật gỏi! Mang về nhiều như vậy, chờ ngươi từ biên cảnh du học trở về, liền có thể mang giày cao su ta làm cho ngươi.”

Mang về nhiều như vậy, trồng một ít, lại lấy hạt giống, cũng có thể lấy ra không ít nhựa cây dùng.

Lục Thiều cười khẽ: “Ta rất chờ mong giày cao su mà nương tử làm.”

Trong sân xây một chuồng bò, Lục Thiều buộc ngựa vào. Tiểu Hắc thấy Lục Thiều, lập tức tới không ngừng cọ cọ cánh tay hắn, kêu ọ ọ ọ ọ.

Lục Thiều đưa tay sờ đầu nó: “Tiểu Hắc lại khỏe mạnh rồi.”

Kiều Diệp nói xấu: “Bây giờ tiểu tử này có thể ăn rồi, còn lén ta chà đạp không ít đồ tốt, có thể không khỏe sao.”

Gần đây nàng đi lên núi thu dược, tiểu Hắc mũi thính, có thể dẫn nàng phát hiện một ít đồ tốt. Ví dụ như nhân sâm các loại, có đôi khi nó thừa dịp nàng không chú ý sẽ ăn vụng, đặc biệt là trộm gà.

Lục Thiều cười nói: “Cường tráng tốt mà.” Nhìn ra được, trong miệng tiểu tức phụ giống như oán giận, thực tế lại mang theo vài phần ngữ khí kiêu ngạo sủng ái.

Nghe thấy tiếng Lục Thiều nói, Nhị Nha và Tứ Nha từ phòng khách chạy ra.

Thấy Lục Thiều cũng vui vẻ hô: “Ca, huynh đã về rồi!”

Từ khi tam phòng nhận Lục Thiều làm con thừa tự, cha mẹ không còn như trước, làm gì cũng chán. Hiện tại chẳng những mỗi ngày hăng hái mười phần, đối với bọn họ cũng quan tâm hơn. Các cô nương trong thôn cũng không còn vụng trộm nói về sau bọn họ không có huynh đệ có thể chống lưng. Cả đám đều đặc biệt hâm mộ, Ngũ Lang có thể thành ca ca của bọn họ.

Lục Thiều ôn hòa cười với hai người: “Tạm thời trở về mấy ngày, còn phải đi. Ta mang quà đến cho các ngươi, lát nữa sẽ tặng cho các ngươi.”

Hiện tại ba muội muội không giống như kế muội tâm nhãn đa đoan ác độc, tâm tư đều tương đối đơn thuần chất phác. Cho nên hắn cũng rất thích, cũng nguyện ý đối xử với bọn họ như ca ca.

Hai người Nhị Nha ngại ngùng cười nói: “Cảm ơn ca! Chúng ta về phòng chăm sóc phu nhân kia trước.”

Sau đó hai người trở về phòng khách.

Lục Thiều có chút khó hiểu, hỏi Kiều Diệp: “Chăm sóc phu nhân gì?”

Kiều Diệp nói: “Hai ngày trước ta đi thu thuốc, ở bờ sông cứu một nữ tử bị thương. Nàng vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, ta để Nhị Nha và Tứ Nha trông nom.”

Lục Thiều đầu tiên ngẩn người, tiếp đó bất ngờ nhìn cô: “Người ngươi cứu ăn mặc có phải bất phàm hay không?”

Kiều Diệp gật đầu: “Đúng, ta phát hiện vải vóc trên quần áo của nàng giống như vải của Tiêu Thất. Đeo trang sức cũng rất quý giá.”

Nàng đột nhiên phản ứng lại: “Có phải ngươi biết thân phận của nàng hay không?”

Đúng lúc này, lại có người gõ cửa. Người đến chính là Liễu Phong, người dẫn đầu âm thầm bảo hộ Kiều Diệp.

Vào cửa hắn thấy Lục Thiều, đầu tiên là kinh ngạc. Hắn ôm quyền: “Chủ tử, người đã trở về.”

Lục Thiều hỏi: “Ngươi tới đây là có chuyện gì?”

Liễu Phong trả lời: “Lúc trước phu nhân bảo ta tra phủ bên cạnh có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, ta vừa vặn tra được. Hai ngày trước Võ An Hầu bị phục kích, phu nhân Võ An Hầu bị sát thủ bắt cóc mất tích. Hai ngày nay phủ thành bên cạnh toàn thành đều đang tìm Hầu phu nhân, cùng với truy bắt sát thủ.”

Hắn nhìn Kiều Diệp: “Phu nhân, người ngươi cứu tám chín phần mười chính là vị Hầu phu nhân mất tích kia. Bọn họ hẳn là rất nhanh sẽ tìm được huyện chúng ta.”

Kiều Diệp đã sớm đoán được thân phận của nữ tử này không đơn giản. Cho nên nghe nói là Hầu phu nhân, cũng không cảm thấy bất ngờ.

Nàng gật đầu với Liễu Phong: “Được rồi, ta biết rồi. Các ngươi cũng vất vả rồi.”

Liễu Phong ôm quyền: “Phu nhân khách khí rồi, đây là việc chúng ta nên làm.” Tiếp theo hắn rất thức thời liền lập tức rời đi.

Lục Thiều và Kiều Diệp trở về phòng.

Kiều Diệp đóng cửa lại nhìn Lục Thiều: “Ngươi rất kinh ngạc ta đã cứu Hầu phu nhân?”

Lục Thiều kéo nàng ngồi xuống: “Ừm, người vốn đã chết này được ngươi cứu. Cho nên ta tương đối bất ngờ.”

Kiều Diệp tò mò hỏi: “Ngươi biết chuyện của nàng? Thương thế của nàng đã khá hơn nhiều, dựa theo tình huống bình thường, hẳn là đã tỉnh. Nhưng nàng chậm chạp chưa tỉnh, ta luôn cảm giác nàng như là bị cái gì đả kích, không muốn tỉnh lại.”

Người có thể khiến tiểu tướng công nhớ kỹ, hẳn là có chuyện xưa gì đó đi.

Lục Thiều trả lời: “Quả thật biết một số việc của nàng. Thân phận của nàng ta không chỉ đơn giản là phu nhân Vũ An Hầu. Cô cô của nàng là đương kim Thái hậu, hoàng đế là biểu ca của nàng. Nàng xuất thân từ Trấn Quốc Công phủ, hai ca ca của nàng từng trước sau vì cứu Hoàng đế mà chết. Hiện tại phủ quốc công chỉ còn lại một mình lão quốc công, còn đang trấn thủ biên cương, rất được hoàng đế kính trọng. Mẫu thân nàng mất sớm, là được Thái hậu nuôi lớn ở trong cung. Còn có một tỷ tỷ, gả đến Dực Vương phủ, là Vương phi. Mà những người này đều rất sủng ái vị Hầu phu nhân này.”

Kiều Diệp kinh ngạc không thôi: “Thì ra người ta cứu, thân phận lợi hại như vậy.”

Nàng lại hỏi: “Vậy tại sao nàng lại bị thương mất tích?”

Luôn cảm thấy tiểu tướng công hẳn phải biết.

“Thật ra thầy thay đổi địa phương du học, cũng có liên quan đến chuyện này. Võ An Hầu mang theo hai vị phu nhân về quê nhà tế tổ, bị thế lực phản vương tập kích ám sát. Hầu phu nhân mất tích trong cuộc tập kích của sát thủ. Cho nên hiện tại phủ bên cạnh cũng làm phản. Năm đó hoàng đế thượng vị, vương gia có sức cạnh tranh nhất với hắn sau khi đoạt quyền thất bại giả chết. Mấy năm nay còn vụng trộm xây dựng một thế lực. Vị phản vương kia thỉnh thoảng sẽ nhảy ra nhảy nhót. Vũ An Hầu là thân tín của Hoàng đế, còn nhậm chức Binh bộ Thượng thư. Lần này hồi hương tế tổ, liền để người của phản vương tìm được thời cơ có thể lợi dụng, muốn đem hắn cùng gia quyến giết. Mặc dù Võ An Hầu mang người đều là tinh nhuệ nhưng lúc giao thủ hai vị phu nhân lại bị tặc nhân bắt được. Người phản vương bị bao vây, liền để Võ An Hầu lựa chọn thả một người, bọn họ thì mang theo một người khác làm con tin. Có thể an toàn rời đi, lại thả vị phu nhân này.”

Kiều Diệp vừa nghe liền hiểu: “Cho nên Vũ An hầu kia chọn một vị phu nhân khác, khiến cho vị hôn mê này làm con tin?”

Lục Thiều gật đầu: “Đúng nhưng mà chuyện lựa chọn con tin này người biết cực ít. Ta cũng là sau này mới biết được.”

Kiều Diệp không hiểu: “Vị Hầu phu nhân này bối cảnh thân phận trâu bò như vậy, sao Võ An hầu lại có hai vị phu nhân?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK