Kiều Vũ đi tới thôn trang thăm người lão Kiều gia. Hắn ở kinh thành tĩnh dưỡng, thỉnh thoảng đi thôn trang một chuyến. Lần này Kiều Diệp cũng đi theo.
Sau đó chẳng những gặp người lão Kiều gia. Kiều Diệp còn nói thầm với Kiều lão thái thái một hồi lâu. Kiều lão thái thái vỗ ngực cam đoan tuyệt đối làm tốt.
Ba ngày sau, Tiêu phu nhân làm một bữa tiệc ngắm hoa, chỉ cần phu nhân có chút thân phận địa vị đều nhận được thiếp mời, vì thân phận của Lục Thiều và Kiều Diệp hiện tại khác xưa, Tiêu phu nhân dù không thích Kiều Diệp và Vệ Phong Hoa, cũng gửi một tấm thiệp.
Kiều Diệp đương nhiên muốn đi, bởi vì hôm nay nàng nhân cơ hội sắp xếp một màn kịch hay.
Ngồi lên xe ngựa của Vệ Phong Hoa, Kiều Diệp hỏi Vệ Phong Hoa: “Tiêu phu nhân sao lại muốn làm tiệc ngắm hoa?”
Vệ Phong Hoa trả lời: “Nghe nói là muốn vì tiểu nhi tử của bà ta, tìm một con dâu tốt, sau này quản con trai bà ta tốt hơn. Thân phận không cao, bà ta còn không để vào mắt. Chỉ muốn mượn lần ngắm hoa yến này, nhìn xem tiểu thư nhà ai xứng đôi với con của bà ta.”
Tiếp theo bĩu môi: “Nhưng cũng không nghĩ xem, đứa con trai kia của bà ta có đức hạnh gì. Người nhà trong sạch nào thương con gái sẽ kết thân với nhà bà ta chứ. Đây không phải là một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu sao? Gần đây người có tin tức linh thông ở kinh thành đều biết, con trai bà ta thu Ôn Hương Liên làm di nương, còn sủng ái lên tận trời. Chẳng những quản viện tử của bọn họ, Ôn di nương còn muốn nhúng tay vào quyền quản gia của Tiêu phủ. Mọi người sau lưng đều thấy trơ trẽn và rất khinh bỉ.”
Kiều Diệp bật cười: “Đúng vậy”
Ngay cả nàng đi tham gia yến hội hoặc là đánh mã cầu, đều nghe mấy vị phu nhân cùng tiểu thư quan hệ tốt nói việc này. Tiêu phu nhân đối với nhi tử ăn chơi trác táng của bà ta, lăng kính quá dày, cảm thấy chỉ có nữ tử thân phận cao quý lại ưu tú, mới xứng đôi với nhi tử của bà ta.
Trải qua trò hay hôm nay, đoán chừng càng không có người nào nguyện ý đem nữ nhi gả đến Tiêu gia. Nàng cũng coi như là làm một chuyện tốt, để một thiếu nữ miễn liên lụy vào vũng bùn Tiêu gia.
Đến Tiêu gia, đại tức phụ của Tiêu phu nhân tiếp đãi mọi người.
Kiều Diệp nhìn ra được, con dâu của Tiêu phu nhân tiều tụy hơn trước không ít. Trong khoảng thời gian này hẳn là bị Ôn Hương Liên giày vò không ít.
Đi hoa viên ngồi xuống, Tiêu phu nhân mới xuất hiện.
Phu nhân các nhà phẩm giai không cao bằng nàng, đều nhao nhao đứng dậy hành lễ.
Trước đó Kiều Diệp cũng là một thành viên trong đó, bây giờ lại ngồi cùng với Vệ Phong Hoa, hơn nữa sau khi nàng đi vào, không ít người ngược lại hướng nàng hành lễ.
Mặc kệ có phải nàng xuất thân thôn cô hay không, dù sao nàng bây giờ là huyện chủ nhị phẩm, thân phận bày ở nơi này, ai không phục cũng phải dựa theo quy củ.
Tiêu phu nhân dĩ nhiên cũng phát hiện điểm ấy, trong lòng nghẹn khuất vô cùng nhưng lần này lại nhịn không bới móc. Hôm nay bà ta còn có đại sự phải làm, lười phản ứng Vệ Phong Hoa cùng Kiều Diệp. Tiếp theo các phu nhân tiểu thư ngồi cùng một chỗ uống trà nói chuyện phiếm.
Tiêu phu nhân cũng nhìn trúng mấy tiểu thư nhà khác, đều là đích nữ hiện tại đang có gia thế thịnh vượng. Bà ta chủ động bắt chuyện với từng người, cũng làm cho các phu nhân ở đây cạn lời, Tiêu phu nhân nghĩ thật đẹp. Mấy vị tiểu thư này cũng là người con trai ăn chơi của bà ta có thể nhớ thương sao?
Mẹ ruột của mấy vị tiểu thư ngược lại không để ở trong lòng. Mặc kệ Tiêu phu nhân nghĩ như thế nào, dù sao bọn họ không có khả năng kết thân với Tiêu gia nhưng cũng có người xem con gái như thương phẩm cân nhắc giá trị, ngược lại là muốn kết thân với Tiêu gia, dù sao Tiêu gia cũng rất có quyền thế. Tiêu tiểu công tử mặc dù là hoàn khố bất tài nhưng lại là nhi tử được Tiêu phu nhân sủng ái nhất. Gả tới đây, chỉ cần nữ nhi thổi gió bên gối một cái, liền có thể có lợi đối với gia tộc, vì thế chủ động mang nữ nhi đến trước mặt Tiêu phu nhân.
Tiêu phu nhân lại không hề coi trọng, mà yến hội tiến hành một hồi, Ôn Hương Liên đột nhiên mang theo hai thị nữ đi đến, đi đến trước mặt Tiêu phu nhân, cười nói: “Nương, con cũng tới tham gia náo nhiệt.”
Tiêu phu nhân nhìn thấy Ôn Hương Liên tiến đến, nụ cười trên mặt liền biến mất, lại nghe được lời nói của đối phương, mặt càng trầm.
“Ai cho phép ngươi tiến vào? Một chút quy củ cũng không có. Cút về tiểu viện của ngươi đi.”
Ôn Hương Liên nhỏ hơn bà ta vài tuổi, nghe đối phương ở trước mặt mọi người gọi mẹ, bà ta chán ghét muốn chết. Bình thường thì thôi đi, trước mặt nhiều phu nhân tiểu thư như vậy, bà ta không thể mất hết mặt mũi được.
Các phu nhân tiểu thư ở đây đều biết và gặp qua Ôn Hương Liên. Bây giờ thấy nàng ta không biết xấu hổ làm thiếp của Tiêu tiểu công tử, lại còn đúng lý hợp tình đi ra, càng không có mặt mũi gọi Tiêu phu nhân là nương. Cái sức lực vô sỉ này làm cho bọn họ cũng nhịn không được sợ hãi thán phục. Đồng thời cũng không khỏi xem kịch vui.
Ôn Hương Liên không thèm để ý cười cười: “Nương, phu quân bảo con tới hầu hạ người, con làm sao có thể trở về viện tử chứ?”
Nàng ta lại cố ý nhấn mạnh: “Nếu không hắn sẽ tức giận, cũng không biết có thể lại phát bệnh hay không.”
Tiêu phu nhân nghe nói như thế, sắc mặt liền thay đổi. Tiểu nhi tử gần đây phát tác động kinh còn thường xuyên hơn so với khi còn bé. Cho nên bọn họ cũng không dám nói hắn, hoặc chọc hắn tức giận, cũng khiến tiện nhân Ôn Hương Liên kia không ngừng tác quái.
Đúng lúc này, Vệ Phong Hoa cố ý hỏi: “Phát bệnh? Tiêu tiểu công tử có bệnh gì?”
Những người khác cũng tò mò nhìn về phía Tiêu phu nhân và Ôn Hương Liên.
Tiêu phu nhân kéo ra nụ cười cứng ngắc: “Chỉ lây nhiễm phong hàn, vẫn lặp đi lặp lại không tốt.”
Bà ta trừng Ôn Hương Liên: “Nếu đã muốn hầu hạ thì đi châm trà cho ta.”
Bà ta chỉ sợ đuổi nàng ta nữa, tiện nhân kia liền đem chuyện con trai bị động kinh nói ra. Nếu bị những người này biết, nhi tử còn cưới một khuê tú danh môn như thế nào.
Ôn Hương Liên biết Tiêu phu nhân sẽ thỏa hiệp: “Vâng!”
Nàng ta rót nước trà cho Tiêu phu nhân, còn chào hỏi các phu nhân quen biết. Những phu nhân này rất lúng túng, đáy lòng bây giờ lại càng không để Ôn Hương Liên vào mắt. Cộng thêm thân phận Ôn Hương Liên hiện tại, sớm không cùng một cấp bậc với bọn họ. Người khách khí một chút tùy tiện ứng phó vài câu, người không khách khí trực tiếp lạnh mặt không quan tâm.
Ôn Hương Liên ghi nhớ mấy người mặt lạnh kia, nghĩ sau này chờ nàng ta được phong quận chúa sẽ trả thù những người này.
Nàng ta đã biết những người tìm tới mình có thân phận gì. Đối phương hứa hẹn, chỉ cần nàng ta có thể giúp bọn họ làm xong chuyện, chờ sau khi chủ tử lên làm Hoàng đế, liền phong nàng ta làm quận chúa, trực tiếp đè lên đầu Kiều Diệp.
Ôn Hương Liên đã lên thuyền giặc, biết mình đã không xuống được nữa. Nếu có thể làm quận chúa, nàng ta sẽ lợi hại hơn nữ nhi càng không cam tâm làm di nương ở Tiêu phủ, bởi vậy liền đồng ý.
Nàng ta nhìn Kiều Diệp, mở miệng hỏi: “Diệp nhi, ta nghe nói ngươi đưa người lão Kiều gia đến kinh thành rồi?”
Lời này chẳng những làm cho Tiêu phu nhân có chút khó hiểu.
Các phu nhân tiểu thư khác cũng kỳ quái, nhìn về phía Ôn Hương Liên và Kiều Diệp, không nghe nói quan hệ của hai người này tốt, thế nào lại gọi là Diệp nhi?
Kiều Diệp biết mình tới, Ôn Hương Liên sẽ tác quái. Nàng cũng không nói chuyện với Ôn Hương Liên, mà là nhíu mày với Tiêu phu nhân: “Tiêu phu nhân, di nương trong phủ các ngươi, sao lại không có quy củ như vậy? Ta và nàng ta đều không quen, thế mà trực tiếp gọi ta là Diệp nhi, ai cho nàng ta lá gan.”
Sau đó không vui hừ lạnh: “Không phải các ngươi đã thương lượng xong, hôm nay mời ta đến, là muốn làm mất mặt ta đấy chứ?”
Tiêu phu nhân cũng tức giận không nhẹ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Phúc Thụy Huyện chủ nói quá lời, chúng ta làm sao có thể gọi ngươi tới đánh mặt chứ. Nhưng di nương trong phủ chúng ta, quả thật không có quy củ.”
Sau đó cho ma ma bên người một ánh mắt: “Kéo tiện nhân không có quy củ này xuống.” Mất mặt, thật sự là quá mất mặt.
Ôn Hương Liên không ngờ Kiều Diệp lại đánh mặt nàng ta như vậy. Nàng ta tức giận đến không chịu được, còn nhân cơ hội cố ý ngả bài: “Kiều Diệp, bất kể nói thế nào, ta cũng là mẹ ngươi, sao ngươi có thể nói chuyện với ta như vậy. Đạo hiếu của ngươi đâu?”
Ma ma vừa muốn tiến lên, nghe nói như thế thoáng cái dừng bước, ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Ôn Hương Liên. Đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, Ôn di nương này có phải bị điên rồi không?
Không chỉ là ma ma, ngay cả Tiêu phu nhân cùng các phu nhân tiểu thư ở đây cũng có ý nghĩ giống nhau.