Thái hậu nhìn qua chính là phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi, dung mạo khí chất đều mang loại ung dung hoa quý.
Kiều Diệp hành lễ thăm hỏi bà.
Thái hậu mang theo từ ái, sai người ban thưởng ghế ngồi cho Kiều Diệp.
Rất hòa ái kéo Kiều Diệp hàn huyên không ít.
Ban đầu là vì Kiều Diệp cứu Vệ Phong Hoa, bà có ấn tượng tốt với Kiều Diệp. Sau đó là trò chuyện càng ngày càng thích Kiều Diệp, cũng bởi vì phần yêu thích này, còn để Vệ Phong Hoa cùng Kiều Diệp ở lại cùng bà dùng bữa trưa. Tiếp theo còn ban thưởng Kiều Diệp mấy bộ trang sức trân quý.
Tin tức này truyền đến tai không ít phi tần trong hậu cung, cũng đều hiểu Kiều Diệp đã lọt vào mắt Thái hậu.
Sau khi ăn xong, Vệ Phong Hoa mới mang Kiều Diệp rời khỏi cung điện của Thái hậu.
Hai người lại gặp hoàng hậu. thái độ của hoàng hậu đối với Kiều Diệp cũng rất thân thiện, nói chuyện với nàng một hồi, cũng ban thưởng một phen.
Từ cung điện hoàng hậu rời khỏi, dọc theo đường đi còn gặp mấy phi tần. thái độ đối với Kiều Diệp cũng coi như hiền lành.
Lúc sắp rời khỏi phạm vi hậu cung.
Một nữ tử dung mạo xinh đẹp dẫn theo mấy người đi tới bên này.
Phía sau còn có một đám nha hoàn thái giám đi theo.
Xem tư thế thân phận liền thật không đơn giản.
Vệ Phong Hoa nói nhỏ bên tai: “Vị phía trước chính là mẫu phi Tống quý phi của Ngũ hoàng tử. Đi theo bên tay phải nàng, là mẫu phi của Bát hoàng tử.”
Kiều Diệp nghe nàng giới thiệu, sau đó nhìn về phía hai người.
Tống quý phi phía trước tương đối có khí thế, vừa nhìn đã biết địa vị cùng cuộc sống trong cung rất tốt, mà mẫu phi của Bát hoàng tử, quả thật không có bao nhiêu cảm giác tồn tại. Ăn mặc tương đối mộc mạc, trên mặt không có quá nhiều biểu lộ. Chẳng những cả người nhìn qua gầy yếu, sắc mặt còn mang theo một loại bệnh trạng.
Vệ Phong Hoa dẫn Kiều Diệp tiến lên bái kiến.
Mặc dù thái độ của Tống quý phi đối với Vệ Phong Hoa không nhiệt tình nhưng cũng thu liễm lại. Khi nàng ta nhìn về phía Kiều Diệp, đáy mắt rõ ràng không thích.
Lúc Kiều Diệp hạ thấp người hành lễ, nàng ta còn cố ý đợi thêm một lát mới cho đứng dậy. Nếu không phải vì bận tâm đến Vệ Phong Hoa bên cạnh Kiều Diệp, lại vừa được Hoàng đế ban phong hương quân.
Nàng ta sẽ không nhịn được trực tiếp bới móc trừng trị, thật sự là ấn tượng của nàng ta đối với Kiều Diệp trước kia không tốt. Nếu không phải Kiều Diệp, Thái tử đã chết, Hoàng hậu làm sao còn có thể tiếp tục đắc ý.
Kiều Diệp càng làm việc ngang ngược càn rỡ, hai ngày trước thế mà đập phá hí viện con trai nàng ta làm chỗ dựa. Hơn nữa chất nhi của nàng ta gần đây mê Kiều Diệp, đầu óc lại nóng lên đi theo Kiều Diệp đập hí viện.
Ở hậu viện, chất nhi cũng luôn cất nhắc tiểu thiếp cô cô của Kiều Diệp, thôn cô kia thế mà còn dám ở bên ngoài ép buộc cháu dâu, nghe là ghét rồi. Cháu dâu gần đây thường xuyên tiến cung khóc lóc kể lể, hôm qua còn tiến cung một lần, nói bị Kiều Tiểu Liên kia châm chọc. Thiếu Dương chẳng những không giúp đỡ thê tử, thế mà che chở tiểu thiếp không ra gì kia, cũng bởi vì có Kiều Diệp làm chỗ dựa, Thiếu Dương mới dung túng như vậy. Cộng thêm nàng ta lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Diệp tướng mạo tươi đẹp, da thịt vô cùng mịn màng, dáng người lung linh hấp dẫn. Bất kể là từ xa hay gần, Kiều Diệp đều là một mỹ nhân có thể khiến người ta liếc mắt một cái liền chú ý tới.
Một thôn cô không thu liễm một chút, đường hoàng như vậy thực khiến nàng ta chán ghét. Bởi vậy sau khi Kiều Diệp đứng dậy, nàng ta liền vô cùng lãnh đạm không phản ứng.
Kiều Diệp cũng phát hiện vị Tống quý phi này không chào đón mình. Trên mặt nàng vẫn duy trì nụ cười nhẹ lễ phép, càng không có tiếp cận.
Vệ Phong Hoa tùy tiện ứng phó Quý phi vài câu, liền đưa Kiều Diệp cáo từ.
Tống quý phi đột nhiên liếc Kiều Diệp một cái, ý vị thâm trường nói: “Có người đã gả làm vợ người ta, nên thủ lễ, đừng nghĩ đi khắp nơi thông đồng nam nhân. Làm nữ nhân vẫn phải dịu dàng hiền lành một chút mới được người khác yêu thích, quá kiêu ngạo ương ngạnh là không có kết quả tốt.”
Rõ ràng là đang nói Kiều Diệp. Nàng ta nghe nói Kiều Diệp tính tình rất kiêu ngạo thẳng thắn, bị mình châm chọc như vậy, rất có thể sẽ nhịn không được chống đối vài câu. Như vậy nàng ta có thể kiếm cớ trừng phạt Kiều Diệp một phen.
Bởi vì bị chống đối, Vệ Phong Hoa cũng không có cách nào giúp Kiều Diệp, cho dù truyền đến tai Thái hậu và Hoàng đế, đó cũng là Kiều Diệp bất kính với Quý phi nàng, nàng ta trừng phạt có lý. Cũng làm cho Kiều Diệp hiểu được, cho dù được phong hương quân, ở trước mặt nàng ta cũng không kiêu ngạo nổi.
Kiều Diệp giương mắt nhìn Quý phi nương nương, vừa mới chuẩn bị nói chuyện.
Vệ Phong Hoa lại trầm mặt trước một bước: “Quý phi nếu như ngươi không thích ta, cũng không cần châm chọc như vậy chứ? Ta từ nhỏ đã kiêu ngạo quen rồi, ngay cả tiên hoàng và đương kim bệ hạ cũng không nói với ta như vậy, còn sủng ái và mặc ta làm.”
Nàng nhíu mày hừ lạnh với Tống quý phi: “Ngươi là cái thứ gì? Thế mà lại khoa tay múa chân đến trên đầu bản quận chúa. Thế mà còn nguyền rủa bản quận chúa không có kết quả tốt, cái khẩu khí lớn của quý phi này của ngươi. Ta thấy ở trong hậu cung này, Hoàng hậu cũng không có uy phong phách lối như ngươi.”
Nàng đương nhiên biết Tống quý phi nói là Tiểu Diệp Tử nhưng nữ nhi của nàng, cũng không phải Tống quý phi có tư cách nói và nguyền rủa.
Từ trước đến nay tính tình nàng kiêu ngạo ương ngạnh, vừa vặn dùng cái này để đến gây chuyện.
Tiếp theo nàng đưa tay kéo Kiều Diệp nói: “Chúng ta trước không xuất cung, ta muốn đi tìm Thái hậu cùng hoàng đế hỏi một chút. Có phải ai cũng có thể chèn ép châm chọc cùng nguyền rủa ta hay không.”
Nói xong cũng không đợi Tống quý phi phản ứng lại, hoặc là nói chuyện giải thích.
Nàng liền kéo Kiều Diệp hấp tấp rời đi, hơn nữa cũng không chỉ là nói một chút, thật đúng là kéo Kiều Diệp đi cáo trạng.
Lưu lại Tống quý phi hoàn toàn bối rối. Chờ đến khi nàng ta phản ứng lại, Vệ Phong Hoa đã chèn ép xong rồi kéo Kiều Diệp đi.
Nhìn thấy hướng Vệ Phong Hoa đi là cung điện của Thái hậu, sắc mặt nàng ta thay đổi. Thậm chí còn không nhịn được mắng Vệ Phong Hoa một trận. Vĩnh An quận chúa này đúng là quá kiêu ngạo ương ngạnh, khó trách ngay cả trượng phu cũng hưu.
Rõ ràng nàng tađang nói Kiều Diệp, Vệ Phong Hoa lại lấy chuyện của mình ra để châm chọc nàng ta, cũng không biết là đầu óc quá trì độn, hay là cố ý. Tống quý phi từ sau khi tiến cung được sủng ái, còn chưa từng bị người châm chọc mắng như vậy.
Đặc biệt là câu ngươi tính là cái thứ gì, khiến nàng ta rất khó chịu.
Hiện tại ngay cả hoàng hậu cũng phải nhường nàng ta ba phần, Vệ Phong Hoa quá kiêu ngạo vô lễ. Nàng ta là một quý phi lại bị một quận chúa chỉ kém chỉ vào mũi mắng. Nếu như chuyện này truyền đi, chẳng phải là nàng ta sẽ bị chê cười sao. Càng vô cùng mất mặt, còn không biết tần phi trong cung này sẽ vui sướng khi người gặp họa như thế nào, hơn nữa Vệ Phong Hoa đi tìm Thái hậu cáo trạng, lấy tính tình bất công của Thái hậu, nhất định sẽ kiếm cớ trách phạt nàng ta.
Càng nghĩ nàng càng thấy khó chịu và tức giận, cũng có chút hối hận, hẳn nên gọi thẳng tên Kiều Diệp rồi nói những lời kia, sẽ không để Vệ Phong Hoa lợi dụng sơ hở để gây chuyện.
Nàng ta đương nhiên không thể kéo xuống tư thái đuổi theo Vệ Phong Hoa, giải thích với đối phương, cũng không để đối phương đi cáo trạng. Thế là dẫn người đi tìm Hoàng đế, chuẩn bị học theo Vệ Phong Hoa cáo trạng trước.
Bên kia.
Kiều Diệp được mẹ nuôi che chở, trong lòng ấm áp. Hiện tại cho dù nàng được phong làm Hương quân, bị Quý phi châm chọc như vậy, cũng không tiện trực tiếp châm chọc. Nếu không sẽ thành chống đối, đối phương nhất định sẽ coi như cái cớ trừng phạt nàng, ví dụ như phạt quỳ hoặc là để người ta dạy nàng quy củ gì đó, không chừng vừa rồi cố ý chèn ép châm chọc nàng như vậy, chính là vì đào cho nàng loại hố này. Nàng cũng không ngốc.
“Mẹ nuôi, người đi tìm Thái hậu cáo trạng trước sao?”
“Ta cảm thấy nếu Quý phi kịp phản ứng, có thể sẽ đi chỗ Hoàng đế tố cáo ngươi trước. Ví dụ như ngươi chống đối châm chọc nàng. Như vậy cũng có thể để hoàng đế làm chủ cho nàng ta trước.”
Về phần tìm Thái hậu tố cáo mẹ nuôi, trừ phi là Quý phi đầu óc bị nước vào. Nếu không sẽ không làm được chuyện như vậy, cho nên hiện tại đi tìm hoàng đế khóc lóc tố cáo mẹ nuôi, liền rất có thể. Dĩ nhiên không thể như ý đối phương.
Vệ Phong Hoa nghe xong cũng phản ứng lại: “Đúng vậy, nàng ta chắc chắn sẽ không đi tìm Thái hậu nhưng có thể đi tìm Hoàng đế.”
Nàng bóp bóp mặt Kiều Diệp cười nói: “Vẫn là ngươi thông minh.”
Lại hừ hừ nói: “Hừ, vậy chúng ta liền xuất kỳ bất ý. Đi thôi, chúng ta đi tìm hoàng đế cáo trạng trước, rồi mới đi tìm Thái hậu.”
Các nàng biết ở nơi này, rẽ đến chỗ Hoàng đế cũng gần. Cộng thêm bọn họ đi đường, so với Quý phi mang theo một đám người nhanh hơn nhiều. Có thể đi trước Quý phi một bước, cũng có thể chặn đường đối phương.