Vừa tiến vào hí viện, đã có người chuyên môn tiếp đãi, dẫn bọn họ tới trước sân khấu. Chỗ ngồi không giống như chỗ bọn họ ngồi trước kia, loại từng bàn riêng, mà là từng dãy từng dãy, độ cao của mỗi một dãy còn không giống nhau.
Hàng thứ nhất thấp nhất, hàng thứ hai ngồi cao hơn hàng thứ nhất, hàng thứ ba cao hơn, theo thứ tự đi lên như vậy. Ghế ngồi cũng không giống bình thường, làn da còn rất mềm mại, chỗ ngồi cũng rộng hơn. Chỗ ngồi của nữ tử và nam tử là tách ra. Nam trái nữ phải tách ra ngồi, ở giữa là một hành lang đi dọc theo
Bởi vì mời tới đều là khách quý, ngồi phía trước hay là phía sau đều không phải dễ an bài như vậy.
Kiều Diệp liền chơi trò giành chỗ ngồi.
Tiến vào cửa sân khấu, Vệ Phong Hoa dẫn theo nha hoàn tiếp đãi nữ khách. Trong tay nha hoàn ôm một cái rương gỗ, bên trong đều là tờ giấy viết số chỗ ngồi.
Bên kia là mấy người Thất hoàng tử, thân thị của bọn họ cũng ôm hộp gỗ.
Khi có một vị khách đến, để bọn họ tự mình đi chọn chỗ ngồi. Điều này làm cho khách nhân đều cảm thấy mới lạ, đưa tay đi bốc số chọn chỗ ngồi. Sau khi bốc xong, liền có người chuyên môn tiếp dẫn bọn họ đi đến chỗ ngồi. Sau khi ngồi xuống, sẽ đưa tới một tấm danh sách đồ uống tinh xảo. Trên đó có tên mười mấy loại trà, có mấy loại nước trái cây, còn có rất nhiều loại mứt, quả hạch và bánh ngọt, đều có ghi giá tương ứng. Đương nhiên, đây là tiêu chuẩn thu phí sau này, hôm nay khách đến tham gia là những người đến cổ vũ, miễn phí hết thảy. Sau đó người phục vụ từ mỗi vị trí, kéo ra một cái bàn gấp, đặt ở trước mặt bọn họ. Điểm tâm và bánh ngọt mà khách gọi, chẳng mấy chốc sẽ được đưa tới, đặt lên bàn nhỏ của mình dùng. Điều này làm cho cảm giác mới lạ của các khách nhân đã ngồi xuống càng ngày càng đậm.
Lầu hai và lầu ba đều là phòng bao, giống với các hí viện khác, Thiên Tiên Lâu,…. cửa sổ đối diện với sân khấu nhưng không phải là loại cửa sổ nửa đoạn bình thường, mà đổi thành cửa sổ sát đất (). Vị trí ngồi nhìn xuống phía trước, có thể nhìn thấy sân khấu. ()
落地窗: cửa sổ sát đất
Thất hoàng tử mời không ít người hoàng gia, tỷ như bá bá thúc thúc và thân huynh đệ, đường huynh đệ của hắn.
Vệ Phong Hoa cũng mời không ít người thân phận quý trọng, ví dụ như Dực vương phi, Trưởng công chúa, cho nên những người này đều được sắp xếp vào trong phòng riêng.
Sau này muốn bao gian, phải tiêu tiền riêng, giá cả dĩ nhiên cũng không phải chỗ ngồi dưới lầu có thể so sánh.
Lần này các huynh đệ của Thất hoàng tử, chỉ cần tất cả ở kinh thành đều tới. Ngay cả Thái tử cũng tự mình tới cổ động.
Mấy người Ngũ hoàng tử không hợp nhau sau lưng hắn cũng cười ha hả đi tới. Đương nhiên, Ngũ hoàng tử và Bát hoàng tử cũng có ý nghĩ tới tìm hiểu cái hí viện này.
Lần trước sân khấu bị đập, Thủy Nguyên Kính và Lỗ Tử An mặc dù bị bắt nhưng Bát hoàng tử lại tìm người kinh doanh lại. Hiện tại hí viện khôi phục náo nhiệt như trước, vẫn kiếm tiền thu thập tin tức như thường.
Kiều Diệp làm ra hí viện, tuy rằng bọn họ không cho rằng có thể cướp đi sinh ý. Dù sao danh tiếng kinh thành đều ở trong tay bọn họ nhưng vẫn có vài phần tò mò, thật sự là Kiều Diệp thường xuyên sẽ xuất kỳ bất ý. Quả nhiên, sau khi vào hí viện, bọn họ liền phát hiện chỗ ngồi xem kịch dưới lầu và phòng bao bố trí khác biệt.
Huynh đệ của Thất hoàng tử tương đối nhiều, toàn bộ chen chúc ở trong một phòng thì sẽ không dễ xem hí, cho nên Thất hoàng tử an bài cho bọn họ mấy gian phòng. Sắp xếp những người quan hệ tốt, hoặc là người của một hệ lại với nhau.
Ngũ hoàng tử và Bát hoàng tử, mang theo Tống Thiếu Dương và hai hoàng tử khác ngồi ở một gian phòng. Từ cửa sổ nhìn xuống, Ngũ hoàng tử mở miệng nói: “Cái sân khấu kịch này của bọn họ, hình như cũng có chút không giống.”
Tiếp theo hắn nhìn về phía Bát hoàng tử hỏi: “Lão Thất không đào danh giác của hí viện trong tay ngươi sao?”
Bát hoàng tử trả lời: “Không đào. Có điều ta đã cố ý nghe ngóng, danh giác bọn họ từ bên ngoài vào kinh, sắp xếp ở trong hí viện. Bọn họ hẳn là cũng biết, danh giác của hí viện chúng ta không dễ đào, nên mới đi nơi khác tìm con hát mang đến kinh thành.”
Những con hát trong sân khấu của bọn họ, tất cả đều bị bọn họ khống chế, căn bản không có khả năng bị người đào đi nhưng mà Bát hoàng tử ngược lại còn hy vọng, lão Thất bọn họ đến đào người. Hắn vốn đã chuẩn bị cho bọn lão Thất mấy cái danh giác mặt ngoài có thể bị đào đi. Thực tế là hắn sắp xếp người tra xét tin tức.
Ai ngờ bọn lão Thất chưa từng tiếp xúc với bất kỳ một con hát nào trong hí viện, khiến hắn an bài uổng công. Lúc này mới đi thăm dò, người hát hí khúc của hí viện bọn lão Thất từ đâu tới.
Ngũ hoàng tử nghe vậy nhíu mày: “Con hát ở nơi khác, cho dù là danh giác nhưng người ở kinh thành sẽ không nhận.”
Hắn lại thờ ơ hỏi: “Các ngươi nói, sau này hí viện này sẽ làm ăn được không?”
Bát hoàng tử cười cười: “Trừ mấy ngày đầu, sẽ có người hướng về phía bọn họ đến cổ vũ. Sau này, việc buôn bán chắc sẽ không như thế nữa. Thất ca bọn họ cho rằng hí viện dễ mở như vậy sao? Chúng ta cũng là kinh doanh nhiều năm, làm ăn mới càng ngày càng tốt. Hơn nữa không ít phu nhân tiểu thư và con cháu thế gia quyền quý đều hướng về phía danh tiếng của chúng ta mà tới. Bọn họ nghĩ quá đơn giản. Cũng không phải là làm chút chỗ ngồi chưa thấy qua, hoặc là thức ăn xếp thành bàn là có thể thành công.”
Hắn rất có tự tin với việc kinh doanh hí viện của mình. Hôm nay chính là đến để chế giễu.
Tống Thiếu Dương không đồng ý với lời này: “Bát hoàng tử, ngươi không biết bản lĩnh của Kiều Diệp, nàng khẳng định không có khả năng làm một sân khấu đơn giản. Ngược lại ta cảm thấy, hí viện này làm ăn rất có khả năng sẽ phát đạt. Trong phòng này, ghế chúng ta ngồi chẳng những là da, phía dưới và phía sau lưng dựa vào đều rất mềm. Ngồi ở chỗ này nhìn phía dưới, Góc nhìn cũng tốt hơn nhiều so với phòng bao của hí viện kia. Mấu chốt là có một loại cảm giác thoải mái dễ chịu, ngồi ở chỗ này cho ta một loại cảm giác nhàn nhã thả lỏng. Không nói hát như thế nào, chỉ là loại thoải mái này, ta liền sẽ chọn nhà hát này.”
Bát hoàng tử: “……”
Đầu óc của Tống Thiếu Dương thật sự bị hư rồi, chuyên môn tăng chí khí của người khác diệt uy phong của mình. Bị Kiều Diệp mê hoặc, đến cùng mình đứng bên nào cũng không biết.
Sắc mặt hắn không khỏi có chút không tốt: “Người ta là đến xem trò vui, cũng không phải đến ngồi uống trà nói chuyện phiếm, bằng không đi trà lâu là được rồi. Thiếu Dương, ta biết ngươi coi trọng Kiều Diệp nhưng cũng không cần nâng nàng như vậy chứ?” Bây giờ hắn cảm thấy Tống Thiếu Dương rất phiền.
Tống Thiếu Dương cười cười: “Nhìn ngươi xem ta chỉ nói thật liền không cao hứng. Nếu ngươi đã không tin, vậy chúng ta xem tiếp là được.”
Mặc dù trước kia hắn thích Kiều Diệp nhưng cũng đã xem nhẹ nàng nhiều lần, cho nên đều bị vả mặt. Một lát nữa lại nhìn Bát hoàng tử bị vả mặt.
Bát hoàng tử trên mặt nhàn nhạt, trong lòng lại khịt mũi coi thường: “Được, vậy chúng ta tiếp tục xem.”
Hai gã hoàng tử khác không nói chuyện nhưng nhìn biểu lộ hiển nhiên là đồng ý với lời nói của Bát hoàng tử.
Ngũ hoàng tử quét mấy người, khẽ cười nói: “Vậy thì rửa mắt mà đợi đi.”
Hắn cũng muốn nhìn xem, hí viện Kiều Diệp và lão Thất mở, đến cùng có thể đặt chân kinh thành đoạt sinh ý với bọn họ hay không.
Rất nhanh, đèn dưới lầu bị thổi tắt hơn phân nửa, đèn trên sân khấu lại sáng lên.
Kiều Diệp vận dụng không ít nguyên lý ánh sáng để bố trí đèn, cho nên mọi người nhìn lại cảm giác không giống với sân khấu bình thường bọn họ xem.
Mở màn chính là cải biên kịch bản tương tự《 Tân Long Môn khách sạn 》.
Ngay từ đầu, lấy hí kịch mở đầu, để các khách nhân thích ứng trước. Vở kịch này, dĩ nhiên là mọi người chưa từng thấy. Diễn viên chính tìm từ khắp nơi đến, chẳng những hát rất hay, diễn xuất cũng rất tốt. Cộng thêm kịch bản cải biên hí kịch cũng tốt, cho nên mọi người đều nhập tâm vào vở kịch.
Hát xong, người ở đây đều chưa hết thèm, muốn xem tiếp nhưng đương nhiên sẽ không tiếp tục, phải treo bọn họ về sau dùng tiền đến xem.
Sau khi hí kịch này hát xong, Giang Dực Lân đi lên sân khấu.
Nhìn thấy hắn lên đài, mọi người đầu tiên là kinh ngạc. Tiếp theo có thiếu gia huân quý cười hô: “Thế nào, Tam nhi ngươi đây là muốn lên hát một vở kịch cho chúng ta xem sao?”