Bọn thị vệ cũng không nói gì, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.
Trong đó người dẫn đầu hỏi xe ngựa: “Ma ma, kế tiếp chúng ta phải làm sao chứ?”
Nhũ mẫu suy nghĩ một chút nói: “Đi Ôn gia trước.”
Tiền tài trên xe ngựa đều bị người lão Kiều gia cướp đi, chỉ có thể đi Ôn gia ở tạm. Nhìn xem có cơ hội tiếp cận Kiều Diệp hay không.
Mấy ngày kế tiếp, bà vú ở tại Ôn gia, lại thường xuyên đến phụ cận thôn bên này đảo quanh, nhưng mà cũng không tìm được cơ hội tiếp xúc với Kiều Diệp, thật vất vả đợi được Kiều Diệp vội vàng đánh xe bò rời khỏi thôn, bọn họ ở nửa đường chặn người.
Nhũ mẫu mới nói một câu, liền bị Kiều Diệp chặn lại, càng bị châm chọc một trận. Kiều Diệp biểu hiện rất rõ ràng, tuyệt đối không có khả năng duy trì quan hệ tốt.
Bà vú vừa đấm vừa xoa nhưng Kiều Diệp hoàn toàn là dầu muối không ăn, không để mẹ ruột và phủ Quan Dũng Bá vào mắt. Bà ta thật sự là không có cách nào, lập tức cho người ra roi thúc ngựa, lại đưa một phong thư đi kinh thành.
Cuộc sống ở Ôn gia cũng không dễ dàng gì. Bởi vì Kiều gia cách mỗi hai ngày sẽ tới náo loạn một lần. Vừa ra tay, Kiều lão thái thái liền nằm trên mặt đất hô to khinh bạc ô nhục bà. Đừng nói thị vệ, ngay cả các lão gia Ôn gia cũng không dám lên. Ai cũng không muốn gánh vác loại thanh danh này, bị người chế giễu.
Thị vệ cùng nam nhân không ra tay, các nữ quyến ai cũng không phải đối thủ của Kiều lão thái thái cùng con dâu bà. Căn bản không ngừng nghỉ bị người Kiều gia giày vò, cũng khiến cho vú nuôi và người nhà họ Ôn đều muốn sụp đổ. Hận không thể chém hết người lão Kiều gia nhưng lại không dám. Muốn rời khỏi nơi tồi tàn này nhưng kinh thành chưa truyền tin tức tới, bà ta cũng không dám trực tiếp trở về.
Bên kia.
Trải qua hơn nửa tháng chơi đùa, thật đúng là để đám người Tiêu Cảnh Thần làm ra một chiếc xe đạp.
Mặc dù còn có không ít chỗ cần cải tiến nhưng cũng có thể cưỡi.
Thân xe làm bằng gỗ nhưng dây xích lại được Kiều Diệp đề nghị dùng xích sắt.
Nhìn thấy xe đạp mới ra lò dừng ở trong sân, ba người Tiêu Thất đều nhìn về phía Kiều Diệp.
Càng không thể không hỏi: “Làm sao cưỡi?”
Hôm nay Kiều Diệp cố ý thay đổi một bộ trang phục mới.
“Xem cho kỹ!”
Sau đó, nàng ngồi lên đệm xe đạp, đạp chân, rất nhanh đã chạy trong sân. Ba người Tiêu Thất thấy vậy thì cảm thấy kỳ lạ không thôi: “Hóa ra là cưỡi như vậy. Còn có xe như vậy, cũng là quá tuyệt.”
Kiều Diệp cưỡi vài vòng, Tiêu Thất đã ngồi không yên.
“Tiểu Diệp tử, để ta thử xem.” Nhìn có chút cảm giác thú vị.
Kiều Diệp giẫm phanh xe: “Viện này quá nhỏ, đối với loại người tài học như các ngươi mà nói là không thân thiện. Chạy trên đường xi măng bên ngoài đi.”
Đất trống bên ngoài xưởng xây dựng lát xi măng, thuận tiện cho việc xuất hàng. Lúc này đã xuất hàng xong, mảnh đất trống không.
Ba người Tiêu Thất đương nhiên sẽ không phản đối, vì vậy đoàn người đẩy xe ra ngoài, dưới sự chỉ đạo của Kiều Diệp, Tiêu Thất bắt đầu học lái xe. Ngay từ đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, còn ngã sấp xuống mấy lần. Chậm rãi cưỡi ra cảm giác, cũng nắm giữ cân bằng. Chờ học xong đạp xe, Tiêu Thất hoàn toàn không muốn xuống.
Giang Dực Lân nhìn cũng thấy ngứa ngáy trong lòng, cưỡng ép kéo Tiêu Thất từ trên xe xuống, bắt đầu học. Chờ sau khi học xong, cũng cưỡi từng vòng từng vòng một không muốn xuống.
Bên ngoài khoảng đất trống này toàn là người vây xem. Cả đám đều hai mắt tỏa ánh sáng nhìn bọn họ đạp xe. Càng tò mò đây là xe gì, thế mà có thể dùng chân giẫm là có thể chạy ra xa như vậy. Càng xem càng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, rất muốn thử một chút.
Tiêu Cảnh Thần thấy thế cũng không tự giữ thân phận trưởng bối nữa, kéo Giang Dực Lân xuống, tự mình lên. Vị này cũng rất có thể thả mình bay đi. Năng lực cân bằng của hắn tốt hơn Tiêu Thất và Giang Dực Lân rất nhiều, chẳng những học nhanh hơn mà còn không có vật lộn. Cưỡi vài vòng, hắn dừng lại trước mặt Kiều Diệp.
“Xe này không tệ nhưng mà cưỡi thì kẹt mấy cái. Còn có, một khi chạy nhanh, liền cảm giác dây xích ngươi nói giống như là sắp gãy mất vậy.”
Cũng làm cho hắn cũng không dám dùng sức cùng tốc độ quá nhanh.
Kiều Diệp gật đầu nói: “Hiện tại xe mới làm ra, khẳng định có không ít tật xấu phải cải tiến. Có thể làm thành như vậy, đã rất tốt rồi. Đúng rồi, nếu như đổi cỗ xe gỗ này thành sắt sẽ tốt hơn.”
Nhưng bây giờ sắt quá đắt, còn thuộc loại quản lý, cho nên xe đạp đều dùng sắt chế tạo không thực tế, chỉ có thể dùng gỗ làm thân xe, lại quét một tầng nước sơn chống thấm chống mục. Đương nhiên, hạn chế này đối với ba con hàng này mà nói không có ảnh hưởng. Chờ cải thiện tốt, xe đạp của bọn họ có thể sử dụng sắt để chế tạo.
Vốn ba người đều biết võ, tuy thiết nặng hơn không ít nhưng bọn họ cưỡi hẳn là càng có cảm giác. Quả nhiên, Tiêu Cảnh Thần cười cười: “Vậy thì dùng sắt chế tạo mấy chiếc. Ta một hồi liền sai người đi vận chuyển sắt tới.”
Tiêu Thất và Giang Dực Lân cũng không cam lòng yếu thế, lập tức phân phó người đi vận chuyển sắt.
Bọn họ thật không nghĩ tới, hóa ra một xe đạp có thể cưỡi như vậy, rất thú vị, hơn nữa cưỡi xe đạp này. Nếu cưỡi ra tốc độ nhanh nhất, sợ là đã sắp đuổi kịp xe ngựa. Chuyện này thuận tiện hơn đánh xe ngựa nhiều, lại không chiếm chỗ. Đặc biệt là khi muốn vội vàng đi đâu, đạp xe là đi ngay.
Kiều Diệp gật đầu: “Được, các ngươi vận chuyển sắt đến tùy tiện giày vò đi.”
Mấy ngày kế tiếp, xe đạp cải tiến qua mấy lần, không có bệnh gì lớn. Thợ thủ công trong tay ba người Tiêu Cảnh Thần bắt đầu giày vò xe đạp sắt. Chờ giày vò xong, ba người liền đẩy xe ra cửa cưỡi.
Tốc độ tăng vọt, thoáng cái liền bão tố đi ra ngoài. Tuy rằng nặng hơn gỗ không ít nhưng cũng càng ổn, cưỡi nhanh cũng không lắc lư. Cũng bởi vậy, lại dẫn tới không ít người vây xem cùng kinh ngạc tán thán, cũng có thương nhân phản ứng nhanh nhạy tìm được Kiều Diệp, muốn mua loại xe đạp này.
Kiều Diệp bảo bọn họ chờ sang năm, hiện tại khẳng định là không có cách nào bán lượng lớn, nhưng nghe Kiều Diệp nói sẽ bán, bọn họ cũng rất vui vẻ, ra sức biểu thị bọn họ nguyện ý chờ.
Thậm chí còn muốn xếp hàng đặt trước, bất quá lại bị Kiều Diệp uyển chuyển từ chối. Xe đạp về sau khẳng định không lo bán, cần gì đặt trước để những người này thường xuyên đến thúc giục.
Mọi người nhìn ba người Giang Dực Lân cưỡi, mỗi ngày đều đến vây xem, chính mình cũng muốn cưỡi thử, bất quá lại biết thân phận ba người không đơn giản, không dám đi mượn, không thể không nói, xe đạp ở trong thôn là thứ nóng bỏng.
Ba người Tiêu Thất cưỡi ngựa ra ngoài, sẽ nghênh đón đủ loại ánh mắt hâm mộ ghen ghét, cũng khiến cho bọn họ càng hăng hái hơn.
Tiêu Thất và Giang Dực Lân càng sinh ra xúc động muốn nhanh chóng về kinh. Mục đích đương nhiên là phải nhanh chóng trở về khoe khoang. Kiều Diệp thì vừa làm nến đặt làm, vừa làm lượng lớn dược hoàn Tiêu Thất muốn mua.
Hôm nay Tiêu Thất và Giang Dực Lân cưỡi xe đi dạo một vòng quanh huyện thành.
Ngồi đối diện Kiều Diệp cảm thán: “Đường từ thôn các ngươi đến huyện thành, cũng quá nát, đạp xe gồ ghề tốn sức.”
Bọn họ cũng phát hiện, xe đạp vẫn là cưỡi tốt nhất trên đường xi măng, cũng có thể cưỡi nhanh hơn.
Kiều Diệp ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Ta chuẩn bị hai ngày nữa vào thành, đi tìm Lư huyện lệnh nói chuyện sửa đường.”
Hiện tại mùa đông đã đến, sau khi mưa mấy trận thì con đường đi thông huyện thành sẽ tương đối khó đi. Sau này tuyết rơi càng khó đi hơn. Hiện tại thương nhân nổi tiếng đến nhà xưởng càng ngày càng nhiều, người tới nhận việc gia công cũng vậy, đường không dễ đi rất phiền phức.
Tháng sau, sau khi bán áo len và thảm lông, có lẽ thương nhân hoặc người tới sẽ nhiều hơn, vì vậy buộc phải sửa đường. Trước đó nàng đã cân nhắc muốn dẫn đầu quyên góp sửa đường, không phải quyên hết mà làm để có hiệu quả dẫn đầu. Ví dụ như nàng quyên năm trăm bao xi măng, còn lại thì để người ở thôn phụ cận quyên tiền mua vật liệu, không có tiền thì ra sức.
Trước đó nàng nghe Lư huyện lệnh đề cập qua, trên công quỹ huyện nha không có bao nhiêu tiền, bằng không còn muốn làm thêm chút chuyện thực tế, cho nên huyện nha là không bỏ ra nổi tiền để sửa đường, nhưng Lư huyện lệnh lại có thể đề xuất, cũng làm chuyện quyên tặng sửa đường, không chỉ là sửa đường xi măng thông đến huyện thành thôn bọn họ, đường không ít thôn cũng có thể sửa chữa. Đến lúc đó mỗi con đường có thể dựng một tấm bia đá, phía trên khắc ai đó quyên bao nhiêu tiền hoặc là quyên vật tư sửa đường. Dựa theo số lượng quyên tặng để xếp hạng.
Những phú hộ trong thành hoặc là người để ý thanh danh không thiếu tiền, lo gì bọn họ không quyên. Mà những người muốn sửa đường trong thôn, không bỏ tiền ra quyên góp thì mỗi nhà đều bỏ công đi sửa. Việc này cũng để huyện nha đến tổ chức, liền không ai dám cố ý không đi. Ai cũng đừng nghĩ không bỏ tiền lại không bỏ sức, chỉ chiếm tiện nghi. Muốn làm giàu thì phải sửa đường trước, sửa xong đường thì càng ngày càng có nhiều người đến, cũng có thể kéo theo kinh tế của toàn huyện. Đối với đại đa số mọi người đều có chỗ tốt. Đây là huyện thành chung của mọi người, cho nên hẳn là đồng tâm hiệp lực cùng xây dựng.
Thổ hào Giang Dực Lân nghe nàng nói như vậy, liền nói: “Không phải chỉ là một con đường thôi sao, hay là ta trực tiếp bỏ tiền ra sửa luôn.”
Không tính sản nghiệp của Hầu phủ, chính hắn cũng giàu đến chảy mỡ, vì để sau này muội muội có thể đạp xe lên huyện thành, hắn lấy tiền ra sửa đường xi măng, chẳng qua là chút lòng thành.